Qua một lúc lâu, Thi Uyển mới trả lời: "Không có, ta không lấy.”
Lúc nói chuyện nàng vẫn luôn cúi đầu không nhìn hắn, e sợ hắn sẽ nhìn thấy hốc mắt đã ướt át của mình.
Vốn không muốn khóc, cho dù bị nhiều người ép hỏi vây xem như vậy nhưng nàng cũng không muốn khóc, nhưng giờ khắc này, có làm kiểu gì cũng không nhịn được chua xót tuôn trào ra ngoài.
Lục Lân thấy nàng không dám nhìn thẳng mình, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc, lại hỏi: "Đây là cơ hội cuối cùng, Thi Uyển, hãy nói thật với ta, chẳng lẽ cô muốn ta gọi Lục Ỷ đến lục soát người sao?"
Thi Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, không để nước mắt nhỏ xuống, nghiêm túc nói từng chữ một: "Ta nói ta không lấy, ta không biết vì sao các ngươi đều cảm thấy là ta lấy, nhưng xuất thân từ nông thôn cũng không có nghĩa là ta thích trộm đồ của người khác.”
Nói xong, đưa tay cởi đai lưng của mình xuống, sau đó cởi áo ngoài, như thể muốn tự chứng minh trong sạch trước mặt hắn.
Lục Lân thấy nàng như vậy cũng không ép hỏi nàng nữa, mà nói: "Không cần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play