Hoa rơi rực rỡ nhiều màu, hắn nằm giữa những cánh hoa hải đường rách nát, đôi mắt mở to không cam lòng, nước mưa lạnh băng hòa với máu ấm chảy vào mắt hắn, giống như màu hồng mờ ảo đang nở rộ.
Đó là màu sắc cuối cùng hắn nhìn thấy ở nhân gian.
Lương Diệp từ lúc có ký ức đã sống trong cung điện đổ nát và chật hẹp, trong một căn phòng lạnh lẽo nhất, bên người chỉ có Đào ma ma tuổi già yếu và một tên thám giám một mắt tên Khâu Cam.
Còn có mẫu phi tên Biện Vân Tâm.
Biện Vân Tâm không thích hắn, hắn đã biết từ lâu.
Lúc hắn ba tuổi, hắn cùng Khâu Cam lẻn ra ngoài chơi, nhìn thấy Hiền phi ôm con trai dỗ dành uống sữa ở Ngự Hoa Viên, hắn trốn trong bụi hoa, ánh mắt trông mong nhìn rồi nuốt nướng miếng, Khâu Cam vội vàng kéo hắn, muốn ôm hắn bế đi.
Khâu Cam mỉm cười sờ sờ đầu hắn: “Điện hạ ngoan, trở về cung Thu Dương rồi uống.”
“Trong cung không có.” Lương Diệp bướng bỉnh lắc đầu. Những người xung quanh Hiền Phi chắc hẳn đã nghe thấy động tĩnh ở bên này, có người quát lớn, lại bị Hiền phi ngăn cản, hắn và Khâu Cam sợ hãi đến mức run rẩy, Hiền phi ăn mặc giống như tiên nữ mỉm cười vẫy tay với hắn, giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Tiểu Thập Cửu, lại đây.”
Lương Diệp sợ đến mức lùi về phía sau một bước, té đập mông, sau đó bò dậy chạy, Khâu Cam đuổi theo: “Điện hạ, chạy chậm một chút, cẩn thận không ngã!”
Lương Diệp vội vàng chạy đã quên đi sự sợ hãi, Khâu Cam từ phía sau nắm lấy tay hắn, bế hắn lên, đặt lên đôi vai gầy gò của mình: “Bay đi!”
“Bay đi.” Hắn mỉm cười vui vẻ ngồi trên vai Khâu Cam. Khâu Cam đưa hắn đi một vòng lớn trong khu vườn hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, thở hồng hộc vì mệt.
“Điện hạ, cho người hòn sỏi nhỏ.” Khâu Cam luôn nhặt những viên sỏi tròn và đẹp đặt vào bàn tay nhỏ nhắn của hắn: “Không cần nói với nương nương.”
“Ừm!” Lương Diệp dùng sức gật đầu, cầm hai viên sỏi tròn nhỏ đập vào nhau phát ra âm thanh, Khâu Cam vỗ tay thật mạnh khen ngợi sự lợi hại của hắn, Lương Diệp kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Ta rất lợi hại.”
Các anh chị em khác của hắn đều có vô số đồ chơi, có lần hắn thấy Thập Lục ca ca được tặng một con ngựa trắng rất đẹp, nói với Khâu Cam mình muốn có, hắn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt khổ sở của Khâu Cam, vì thế không bao giờ nói thứ mình muốn nữa.
“Mẫu phi, ôm ta.” Hắn trở về cung Thu Dương, đôi bàn tay nhỏ nhắn được Đào ma ma rửa sạch, chạy vào chính điện tìm Biện Vân Tâm.
Đôi mắt của Lương Diệp tức khắc chờ mong mà sáng lên, hắn nhấc chân lên để nàng dễ dàng ôm hắn hơn.
Chát!
Biện Vân Tâm tát vào mặt hắn, đứa trẻ ba tuổi không kịp tránh, ngã xuống đất, oà khóc.
“Khóc khóc khóc! Cả ngày chỉ biết khóc! Có bản lĩnh tới khóc trước mặt phụ hoàng ngươi đi!” Biện Vân Tâm tức giận giơ chân lên muốn đá hắn. Khâu Cam cùng Đào ma ma đang quỳ bên cạnh, bò tới muốn bảo vệ hắn.
“Nương nương bớt giận! Nương nương bớt giận! Tiểu điện hạ biết sai rồi, xin người bớt giận!”
Khâu Cam tiến tới ôm chân Biện Vân Tâm liền bị đạp mấy cái, Đào ma ma ôm lấy hắn run rẩy, đôi bàn tay thô ráp bảo vệ cổ và lưng hắn: “Điện hạ đừng sợ, điện hạ đừng sợ.”
Lương Diệp hai má đau rát, vừa khóc vừa tức giận, rõ ràng Hiền phi nương nương có ôm Thập Bát ca ca, sao mẫu phi lại không ôm hắn chứ?
Vừa khóc, hắn vừa nhớ ra đây không phải là lần đầu tiên bị mẫu phi đánh, tức khắc càng đau lòng, gào khóc đến mức muốn ói ra cả hồn, Đào ma ma sợ hãi bịt miệng hắn lại, sợ chọc cho Biện Vân Tâm không vui.
Trở lại căn phòng nhỏ bên cạnh, hắn nức nở một lúc lâu mới chui ra khỏi chăn, kéo đôi bàn tay thô ráp dày rộng của Đào ma ma, trên đó có vài vết răng nhỏ tròn và đỏ, hít hít mũi nói: “Ma ma, là ta không tốt, có đau không?”
“Không đau, không đau.” Đào ma ma khom lưng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng Lương Diệp lại không hề sợ hãi, Đào ma ma cười hiền lành nói: “Điện hạ đừng khóc, nương nương cũng không phải cố ý.”
“Mẫu phi người không thích ta.” Lương Diệp quỳ ở trên giường, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào dấu răng trên tay bà, vừa buồn vừa giận nói: “Con sẽ không bao giờ đi tìm bà ấy nữa!”
Nhưng trẻ con hay quên, luôn mong mỏi sự yêu thương, chăm sóc của mẫu thân mình.
Hắn ham chơi trèo cây, bị gãy tay, khóc đến muốn tắt thở, Khâu Cam cố gắng hết sức để dỗ dành nhưng không được, Đào ma ma đi lấy đồ ăn cũng không có ở đó, Lương Diệp lại chạy vào chính điện tìm Biện Vân Tâm: “Mẫu phi, mẫu phi!”
Biện Vân Tâm không kiên nhẫn bước ra, giật mình khi nhìn thấy cánh tay đầy máu của hắn: “Chuyện gì vậy?”
“Đau quá, mẫu phi, hu hu…” Hắn càng khóc lớn hơn.
Biện Vân Tâm đặt hắn ở trên ghế, quay về phía Khâu Cam: “Ngươi trông điện hạ thế nào hả! Còn không mau đi tìm thái y!”
Khâu Cam vội vàng chạy tới Thái Y Viện, nhưng lại rất nhanh ảo não quay về: “Nương nương, tất cả thái y trong Thái Y Viện đều tới chỗ của Hoàng Hậu nương nương…”.
Biện Vân Tâm sắc mặt lập tức vặn vẹo, tức giận mắng Lương Diệp: “Đừng khóc nữa! Ngươi không nghe thấy toàn bộ thái y đều tới chỗ của Hoàng hậu sao?”
Lương Diệp hai mắt rưng rưng, muốn khóc mà không dám nhìn nàng, run rẩy chỉ cho nàng tay mình: “Mẫu phi, đau quá…”
Biện Vân Tâm nhìn cánh tay của hắn, cau mày nói: “Khâu Cam, đi đun một chậu nước sạch.”
Biện Vân Tâm sắc mặt khó coi xử lý vết thương cho Lương Diệp, Lương Diệp nắm lấy tay áo đã được giặt đến bạc phếch của nàng khóc nức nở, một tiếng lại một tiếng gọi mẫu phi.
Biện Vân Tâm bị hắn kêu đến lòng càng bực bội, nhưng cuối cùng cũng chỉ dịu giọng nói: “Sẽ ổn thôi.”
Sau khi băng bó vết thương xong, Lương Diệp thấy vui vẻ một chút, cảm thấy yên tâm vì sự chăm sóc này: “Mẫu phi, ôm ta.”
Biện Vân Tâm vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng đứng dậy: “Cút đi!”
Lương Diệp run lên vì sợ hãi, nhưng hắn lại nắm lấy tay áo nàng không chịu buông, cuối cùng vẫn là Khâu Cam đánh bạo bế hắn lên.
Từ lúc đó cho đến rất lâu về sau, Lương Diệp thật thích mình bị thương, chỉ cần bị thương, Biện Vân Tâm sẽ chữa trị vết thương cho hắn, hiếm khi nhẹ nhàng như vậy.
Đào ma ma nhận ra điều này, nghiêm khắc ngăn cản hắn, thậm chí bà còn tức giận đến mức muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng lại chẳng nỡ xuống tay.
“Ngài là chủ tử, chúng ta là nô tài, vốn không nên lắm miệng.” Đào ma ma sờ vết thương của hắn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Điện hạ, duyên phận mẹ con, ngài không cần cưỡng cầu. Chúng ta từ bỏ có được không?”
Lương Diệp nghe cái hiểu cái không, đặt hòn đá nhỏ yêu thích của mình vào tay bà: “Ma ma, đừng khóc.”
Mẫu phi không thích hắn cũng không sao, chỉ cần hắn có Đào ma ma và Khâu Cam bên cạnh là đủ rồi.
Ngày tháng cứ thế mà trôi qua, Biện Vân Tâm như cũ không được sủng ái, cung Thu Dương một năm bốn mùa vẫn tiêu điều rách nát như vậy, Khâu Cam từ thiếu niên dần trở thành một nam nhân, lưng Đào ma ma ngày càng thấp hơn, còn Lương Diệp càng ngày càng không thành thật.
Khi lên năm tuổi, hắn đã dạo hết Ngự Hoa Viên, khu vườn nhỏ mà hắn cùng Khâu Cam thường chơi đã bị một phi tần nào đó phát hiện, khóa trái không cho vào. Hắn cùng Khâu Cam nghĩ mọi cách trèo lên cây, nhìn trong sân đầy hoa mẫu đơn trắng.
“Wow!” Hắn ôm cành cây, kinh ngạc cảm thán một tiếng.
“Sao thế?” Khâu Cam đỡ hắn, tò mò hỏi: “Đã thay đổi sao?”
“Rất nhiều hoa trắng!” Lương Diệp hưng phấn nói: “Đẹp quá! Khâu Cam, chúng ta vào đi!”
“Không được điện hạ, khu vườn này không phải của chúng ta.” Khâu Cam liếc nhìn ba chữ “Mãn Tuyết Viên ” trên tấm bảng, có chút tiếc nuối ôm hắn từ trên cây xuống: “Điện hạ, ta dẫn ngươi đi nơi khác chơi.”
Vì thế Lương Diệp đành bĩu môi, không vui mà bị gã dắt đi.
Sau đó tình cờ đụng phải Hoàng hậu đang đi ra ngoài.
Nữ tử trong bộ váy xa hoa lộng lẫy, mũ phượng trên đầu giống như một con bướm sải cánh, những bông hoa thêu trên áo còn đẹp hơn cả những bông hoa trong Mãn Tuyết Viên, xung quanh nàng là cung nữ cùng thái giám lặng im uy nghiêm, vầng trăng cùng vì sao đem nàng đặt ở trung tâm, phía sau nàng không đếm nổi đồ ban thưởng như nước chảy, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lương Diệp cho rằng Hiền phi đã là tiên nữ trên trời, nhưng khi nhìn thấy Hoàng hậu hắn mới biết, tiên nữ lại có thể đẹp đến nhường này.
Hắn cùng Khâu Cam quỳ bên đường, tò mò ngước nhìn con bướm nhỏ trên mũ phượng của Hoàng hậu, muốn đưa tay ra chạm vào.
Hoàng hậu dường như đã chú ý đến họ, đột nhiên dừng lại.
“Đây là con khỉ bùn (*) của cung điện nào?” Nhìn nữ nhân duyên dáng uy nghiêm khi mở miệng lại có thể hoạt bát vui tươi như vậy, thậm chí còn bất chấp lễ nghĩa ngồi xổm trước mặt hắn, muốn đưa tay chạm vào đầu hắn.
(*) Tên khác là cá thòi lòi, cá leo cây (Mudskipper) sống ở đầm lầy khu vực Đông Nam Á.
Lương Diệp ngơ ngác nhìn tiên nữ, theo bản năng rụt vai lại, trốn sau lưng Khâu Cam.
“Bẩm Hoàng hậu, đây chính Thập Cửu điện hạ của cung Thu Dương.” Có người trả lời.
Trong nháy mắt kia, Lương Diệp rõ ràng nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt Hoàng hậu, nàng dường như lập tức thay đổi, giọng nói cũng không còn vui tươi tươi tắn nữa, nàng chăm chú nhìn hắn, như là sắp khóc: “Hoá ra là Thập Cửu điện hạ, lại đây cho…bổn cung nhìn xem.”
Khâu Cam vội vàng đẩy hắn, nhưng Lương Diệp trốn phía sau không chịu ra, vùi mặt vào lưng hắn.
Hoàng hậu nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Tiểu Cửu, lại đây để mẫu hẫu ngươi nhìn chút.”
Nàng là chủ nhân hậu cung, tất cả những người con của vua đều kính trọng gọi nàng một tiếng mẫu hậu, gọi như vậy cũng không sai, nàng đầy chờ mong mà nhìn Lương Diệp, Lương Diệp không biết là ngượng ngùng hay là sợ hãi, hắn ôm chặt Khâu Cam không chịu lộ mặt.
“Nương nương, Bệ hạ còn đang đợi người.” Bên cạnh một thị nữ nhắc nhở.
Hoàng hậu vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lương Diệp, được đỡ đứng dậy, trong nháy mắt lại trở về Hoàng hậu uy nghiêm điềm tĩnh, bình tĩnh nói với Khâu Cam: “Cố gắng chăm sóc cho điện hạ.”
“Vâng, thưa nương nương.” Thôi Cam cúi đầu đáp lại.
Mãi cho đến khi nàng đi thật xa, Lương Diệp mới nắm vạt áo của Khâu Cam lộ đầu ra, ánh mắt trông mong mà nhìn bóng dáng nàng rời đi.
“Điện hạ, Hoàng hậu nương nương gọi ngài, sao ngài không ra để nương nương nhìn?” Khâu Cam nhìn hắn với ánh mắt khổ sở, lại mang theo tiếc nuối, dùng khăn tay lau bụi trên mặt hắn: “Người sẽ ôm điện hạ”.
Lương Diệp nhéo đôi bàn tay nhỏ bẩn thỉu của mình, cúi đầu nhìn chiếc áo choàng nhỏ đầy bụi bặm của hắn: “Ta vừa bẩn thỉu vừa nghịch ngợm, người sẽ không thích ta.”
“Người nhất định sẽ thích ngài.” Thôi Cam ánh mắt chắc chắn nói.
Lương Diệp tức giận nói: “Bà ấy sẽ không! Bà ấy vừa rồi còn gọi ta là con khỉ bùn! Ta không phải con khỉ bùn!”
Lương Diệp nhào vào lòng Đào ma ma: “Ma ma, ma ma, ta là con khỉ bùn sao?”
Đào ma ma ôm hắn cười: “Điện hạ lại đi đào hố chó ở đâu nữa? Ta xem xem, ai da. đây không phải là con khỉ bùn hay sao?”
Lương Diệp tức giận đến phát khóc.
Khâu Cam vội vàng đuổi theo, Đào ma ma thấy hắn khóc mà không hiểu nổi, Khâu Cam lúc này mới bất đắc dĩ kể lại, Đào ma ma liên tiếp ai da mấy tiếng, ôm lấy hắn dỗ dành: “Hoàng hậu chỉ là nói đùa với trẻ nhỏ mà thôi, người thích ngài nên mới gọi ngài là con khỉ bùn”.
“Không phải… con khỉ bùn!” Lương Diệp khóc trong ngực bà.
Đào ma ma âu yếm xoa đầu hắn: “Hoàng hậu nương nương rất thương con”.
Lương Diệp không thể hiểu được, chỉ có thể ấm ức tức giận.
Hai người dùng sức dỗ dành hắn, mới khiến hắn bình tĩnh lại, hắn được Đào ma ma ôm vào trong ngực, cầm bát sữa mới pha uống từng chút một, hắn nheo mắt lại vì quá ngon.
“Ngự Thiện Phòng… Sẽ không cho ta.” Lương Diệp ôm bát tức giận hét lên.
Hắn lẻn vào Ngự Thiện Phòng muốn uống sữa bò, nhưng cái tên bụng to kia vừa mắng vừa đuổi hắn ra ngoài.
“Ma ma làm cho ngài, cái gì ta cũng có thể làm”, Đào ma ma cầm thìa nhỏ đút cho hắn từng miếng một: “Những gì người khác có, Tiểu Thập Cửu nhà cũng ta cũng sẽ có”.
“Ta muốn một con ngựa con.” Lương Diệp nói.
“Ngựa con quá lớn, chờ điện hạ lớn lên, ta sẽ dẫn điện hạ đi ra ngoài chơi.” Con mắt duy nhất còn lại của Khâu Cam lộ ra sự giảo hoạt: “Ngoài kia có rất nhiều thứ ngon và thú vị, điện hạ nhất định sẽ thích”.
Chỉ cần hắn nói với Khâu Cam về món ăn hắn muốn, Đào ma ma luôn có thể lặng lẽ nấu cho hắn, hắn muốn đi đâu, chỉ cần nói với Khâu Cam là hắn sẽ được dẫn đi, ở trong lòng hắn, Khâu Cam và Đào ma ma không gì không làm được.
Hắn vô cùng chờ mong mình có thể lớn hơn một chút, Đào ma ma sẽ nấu nhiều món ăn ngon cho hắn, Khâu Cam sẽ đưa hắn đến những nơi thú vị hơn.
Nhưng họ không đợi được đến khi hắn sáu tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT