Sau khi cầu hôn, Lương Diệp vô cùng phấn khích, trong bữa ăn, hắn luôn ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

Hắn ngắm nhẫn, còn Vương Điền thì ngắm hắn, không mấy quan tâm đến đồ ăn trên đĩa.

Muốn ăn Lương Diệp.

Y nuốt khan hai lần, cầm ly rượu lên, cố gắng che giấu sự ham m/uốn quá rõ ràng trong đáy mắt.

“Không được uống rượu.” Lương Diệp cầm ly rượu trong tay y, đẩy hai miếng bánh mì xốp mềm cho y: “Ăn cái này đi, không ngọt.”

Vương Điền ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào tay hắn, hầu kết lăn lộn, lại không dấu vết nhìn đi nơi khác, không có khẩu vị cầm bánh mì lên cắn vài miếng, thản nhiên hỏi: “Ngươi không ngại sao?”

Lương Diệp đưa tay hái một đoá hồng trong bó hoa bên cạnh, bẻ bớt gai trên cành, gài vào tai Vương Điền, ngẩng đầu cười nói: “Sao phải ngại? Ngươi muốn ăn trẫm sao??”

Vương Điền nheo mắt lại, nắm lấy tay hắn, đưa lên môi nhẹ nhàng cắn, cẩn thận cảm nhận cơn đói dâng lên trong dạ dày, giãy giụa hồi lâu, không đành lòng cắn hắn, chỉ có thể liếm liếm hai lần, suy nghĩ muốn bỏ ra.

Lương Diệp đặt tay lên môi y, tận lực động viên: “Ngươi thật sự không muốn thử sao? Trẫm khẳng định là rất ngon.”

“…Câm miệng.” Vương Điền nắm lấy tay hắn, chưa kịp kìm nén cơn đói, đã bị nhét cháo nóng vào miệng.

Trước khi Lương Diệp tới, y đã rất lâu không ăn uống nghiêm túc, ngắn thì từ một, hai ngày lâu là bảy tám ngày, thỉnh thoảng uống một ít nước, may mắn là không hành hạ chính mình đến chết.

Sau khi Lương Diệp tới, mỗi ngày hắn đều nhìn chằm chằm y ăn, tuy không muốn ăn nhưng Vương Điền cũng không từ chối —— Lương Diệp những lúc như này luôn là người kiên nhẫn ân cần nên y rất khó phản kháng lại.

Bất tri bất giác mà ăn không ít, Vương Điền liếc nhìn bó hoa hồng mà Lương Diệp lén đặt nhưng vì nhiều lý do lại đến muộn, tuy không thích lắm nhưng thời điểm Lương Diệp phấn khích vô cùng mà đưa cho y, y vẫn cố vui vẻ một chút.

Bữa ăn còn chưa kết thúc, bông hồng gài bên tai đã bị ngâm trong rượu vang đỏ, ánh nến trên bàn ăn dài đung đưa cùng với tiếng dao nĩa lộn xộn, chiếc đèn chùm lộng lẫy phía trên trần nhà phản chiếu tuy hai mà một bóng hình, món tráng miệng và trái cây sau bữa ăn được đưa lên vì mục đích không nên có, không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.

So với lúc trước, những món này hợp ý Vương Điền hơn, tâm trạng vui vẻ cùng Lương Diệp ăn chút bơ và bánh kem nhỏ, tuy nhiên Lương Diệp năng lực học tập quá nhanh, thậm chí không cần thầy dạy cũng hiểu… Tóm lại, gần đây hắn biết y thật sự không muốn ăn nho.

Những giọt nước mắt của ngọn nến nhỏ giọt trên chiếc khăn trải bàn tinh xảo và phức tạp.

Lương Diệp cúi đầu lau đi lớp kem trên nốt ruồi đỏ, cho vào miệng nếm thử, nếm được vị ngọt cau mày nói: “Không ngon.”

“Cũng được.” Vương Điền chơi đến tận hứng, nhưng vẫn thích sạch sẽ nên liền kéo hắn về phòng tắm.

Lương Diệp đề nghị: “Chúng ta có thể ở chỗ này.”

“Ăn tết ở đây cũng được.” Vương Điền nói: “Nhưng nơi này cách thành phố quá xa, đến công ty không tiện.”

Lương Diệp có chút hứng thú: “Đi làm có vui không?”

Vương Điền nheo mắt lại: “Nói chung là tạm được, nếu ngươi chịu đi làm, có thể dùng tiền lương của mình mua máy bay lái chơi.”

“Ngươi mua cho trẫm.” Lương Diệp cúi đầu nghiên cứu công dụng massage của bồn tắm mới, tự tin nói: “Tiền lương của trẫm dùng để mua những thứ khác.”

“Ví dụ như?” Vương Điền cũng trở nên hứng thú.

“Mua hoa hồng cho ngươi.” Lương Diệp nghiêm túc nói.

“…Cũng được.” Vương Điền gật đầu.

Hoàng thượng dùng bó hoa đổi lấy máy bay vẫn chưa hài lòng: “Trẫm muốn mua máy tính mới.”

“Cái gì?” Vương Điền kỳ quái hỏi: “Cái ở nhà là mới.”

“Cấu hình quá kém, căn bản không thể chơi game.” Lương Diệp nói: “Trẫm muốn tự mình lắp ráp.”

“…Được.” Vương Điền khẽ mỉm cười.

Trở về sẽ cắt mạng của thằng ranh này.

Lương Diệp rõ ràng đã thích nghi tốt với cuộc sống hiện đại, có lẽ là do cách suy nghĩ của hắn đầy logic, nếu có điều gì đó mà hắn không thể kiểm soát thì đó phải là vấn đề của đối phương chứ không phải của hắn —— đó chính là logic của hắn.

Tuy nhiên, cũng có những lĩnh vực khả năng thích ứng chưa tốt lắm, chẳng hạn như lịch trình làm việc và nghỉ ngơi.

Canh bạch ngọc từng tra tấn hắn suốt đêm không thể nào ngủ được, nhưng kể từ khi Vương Điền xuất hiện, chất lượng giấc ngủ của hắn đã được cải thiện đáng kể, ngoài việc thực hiện một số hoạt động thể chất cực kỳ hăng say, hắn ôm Vương Điền là có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ——nhưng với điều kiện là Vương Điền cũng phải ngủ.

“Vương Điền, ngủ đi.” Hắn dựa vào ghế sofa, đặt chân lên chiếc laptop trên đùi Vương Điền.

“Chờ một chút.” Vương Điền đeo cặp kính không gọng lên sống mũi, chăm chú nhìn màn hình, giơ tay cầm cổ chân hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ: “… Mới bảy giờ tối.”

“Trời tối rồi.” Lương Diệp liếc nhìn khu rừng tối tăm ngoài cửa sổ kiểu Pháp: “Ngủ cùng trẫm đi.”

“Ừ.” Vương Điền có lệ mà đáp lại, một tay xoa xoa mắt cá chân, tiếp tục nhìn vào màn hình.

Năm phút sau, Lương Diệp hết kiên nhẫn bò tới, tắt máy tính của y, ném cuốn sổ kim loại nhỏ khó chịu xuống thảm, đè Vương Điền xuống dưới thân, cúi đầu cắn cặp kính trên sống mũi y: “Nhìn trẫm.”

Vương Điền ôm mặt hắn, ra sức xoa xoa: “Việc của công ty nhất định phải giải quyết.”

“Bán đi.” Lương Diệp tựa hồ như nhìn thấy Vương Điền thức khuya chăm chỉ phê tấu chương, cảm thấy không vui: “Lúc còn là hoàng đế, ngươi cũng làm việc vất vả như vậy sao?”.

Vương Điền nheo mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, vẻ mặt không thay đổi nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn chăm chỉ.”

Hoàn toàn không có.

Y thậm chí còn lười phê tấu chương hơn cả Lương Diệp, lúc cao hứng, y sẽ đốt sổ con nướng khoai lang chơi, lão già Văn Tông thường xuyên tức giận đến mức phải gào khóc.

“Sao trẫm lại cảm  thấy không đáng tin lắm?” Lương Diệp từ trên cao nhìn xuống y, nhướng mày nói: “Sau đó ngươi đối phó với Văn Hạc Thâm như thế nào?”

Không biết có phải vì Vương Điền chết trước mặt hắn đã ảnh hưởng rất lớn đến hắn hay không, Lương Diệp luôn kiêng kỵ nhắc đến từ “chết” trước mặt y, nhưng Vương Điền lại không quan tâm. Đôi khi vẫn nhắc tới để kíc/h thích hắn, kíc/h thích quá mức rồi lại đem người dỗ dành, dần dần, Lương Diệp đối với chuyện này không còn tỏ thái độ như lúc đầu nữa.

Thậm chí còn chủ động mở miệng hỏi y.

“A.” Vương Điền nhìn chằm chằm hư không, hồi tưởng hồi lâu, sau đó tránh nặng tìm nhẹ, nhàn nhạt nói: “Lúc trước chính là như vậy, cuối cùng đạt được mục đích của mình, cho nên nói khi đối mặt với khó khăn chúng ta đừng vội từ bỏ, con đường đều là do mình lựa chọn —— Ưm.”

Lương Diệp bóp cổ y, hung hăng nói: “Nói cho rõ ràng.”

“Những thứ mấu chốt ta không nhớ cho lắm, không thể liên kết lại với nhau.” Vương Điền chậm rãi chớp mắt: “Chờ ta nhớ lại hết, ta sẽ nói cho ngươi”.

“Vậy ngươi nhớ tới cái gì?” Lương Diệp hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua.

“Ta nhớ cách chọn ra những bộ xương đẹp nhất.” Lòng bàn tay Vương Điền chậm rãi di chuyển lên trên cánh tay hắn, đôi mắt đầy ý cười nhìn chằm chằm hắn: “Còn nhớ tới… Thân Nguyệt Lệ lấy được ngọc bội từ tay ngươi, quả thực đúng là do ngươi không cẩn thận làm mất”.

Lương Diệp cười nhạt một tiếng: “Bởi vì ngươi cũng làm mất sao? Thân Nguyệt Lệ cũng ép ngươi kết hôn sao?”.

“Ta không làm mất.” Ý cười trên mặt Vương Điền càng sâu.

“Có ý gì?” Lương Diệp cau mày.

“Ngươi có biết tại sao ta lại phải mất nhiều thời gian như vậy mới quyết định luân hồi chuyển thế thành người không?” Vương Điền vẻ mặt bình tĩnh khiến người lạnh cả sống lưng: “Bởi vì ta phát hiện, ta không thể cứ như vậy mà bóp ch.ết ngươi. “

Vẻ mặt Lương Diệp lập tức vặn vẹo: “Ngươi còn muốn bóp ch.ết trẫm à?”

“Ta đương nhiên nghĩ tới biện pháp dễ dàng hơn.” Vương Điền trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng lại quỷ dị vô cùng, tay giơ lên không trung khoa chân múa tay một chút: “Trước khi luân hồi chuyển thế ta có quay về một lần, khi đó ngươi —— chỉ cao như vậy, mười bốn mười lăm tuổi gì đó, đặc biệt khiến người ta chán ghét”.

“Khi nào?” Lương Diệp không vui nhìn y chằm chằm: “Tại sao trẫm không nhớ? Tại sao ngươi không xuất hiện tìm trẫm? Trẫm dù chỉ mười bốn mười lăm tuổi cũng có thể bóp c.hết ngươi, ngươi ——“

“Lấy đâu ra mà nhiều sao như vậy?” Vương Điền che miệng hắn lại, hung ác nói: “Ta mẹ nó nếu có thể xuất hiện, ta sẽ gi/ết chết ngươi thằng nhãi ranh này…”

*

Bắc Lương, Định An năm thứ tám.

Lương Diệp mười lăm tuổi.

Tiểu hoàng đế mười lăm tuổi là thời điểm tính cách phản nghịch, Thôi Ngữ Nhàn nắm quyền, Biện Vân Tâm tính cách thất thường, Văn Tông suốt ngày cằn nhằn, Nhạc Cảnh Minh thỉnh thoảng hiện thân vô cùng nghiêm khắc, chỉ có mỗi Sung Hằng chẳng hiểu gì mỗi ngày lắc lư đi theo sau hắn xin kẹo ăn…mọi thứ trong cung đều khiến hắn cảm thấy nhàm chán.

Hắn thu thập mấy thứ linh tinh bỏ vào túi tay áo, bò ra khỏi lỗ chó, quyết định giống như mấy tên tiểu công tử vô lo vô nghĩ trốn nhà đi chơi, cũng chẳng thèm suy xét xem sau khi hồi cung hắn sẽ như thế nào, muốn đánh muốn chửi lúc đó lại nói.

Vì vậy, hắn mua một con ngựa chạy nhanh rời khỏi Đại Đô, ý đồ một đường muốn chạy thằng đến Bắc Cương.

Đàm Diệc Sương thường nói với hắn về Bắc Cương, con người Bắc Cương, bầu trời Bắc Cương, sa mạc và những cơn gió mạnh ở Bắc Cương, mặc dù nàng chỉ nghe từ miệng của Biện Như Phong nhưng đối với thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mà nói, lời nói cũng đủ khiến người ta khao khát.

Vị Hoàng đế nhỏ tuổi hiếm khi đi xa hoàn toàn bị choáng ngợp bởi những thị trấn nhộn nhịp dọc đường, khi đó Bắc Lương vẫn còn chưa đi đến đường cùng, hắn đã tiêu phần lớn số tiền mang theo vào một đồ hoàn toàn không có giá trị, một khối bánh ở quán ven đường cũng có thể khiến hai mắt hắn toả sáng, thậm chí còn hành hiệp trượng nghĩa khi đánh đuổi tên cướp ức hiếp dân nữ, đưa tiền cho một cô bé bán thân để kiếm tiền chôn cất cha mình, một mình đánh hàng chục tên cướp còn tri kỷ để lại người sống sót…

Đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, người trong cung nhanh chóng đuổi kịp hắn, những chiêu thức của ám vệ khơi dậy tính cách hung ác của hắn, thời điểm trăng tối trăng sáng trời cao gió lớn, hắn cầm thanh kiếm bản rộng nặng nề bước qua cánh tay, cẳng chân rơi đầy trên mặt đất, nhàm chán đẩy đầu người xuống núi, trong miệng còn ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng.

Chính lúc này Vương Điền nhìn thấy hắn.

Một thiếu niên hơi gầy, buộc tóc đuôi ngựa cao, cầm một thanh kiếm bản rộng, trên mặt bắn đầy máu của người khác, giày đá vào đầu một tên xui xẻo không rõ tên, nụ cười nham hiểm vặn vẹo trên mặt giống như một kẻ điên.

Khi đó, Vương Điền không được gọi là Vương Điền, y vẫn cho rằng mình là Lương Diệp đã chết, đã lâu gặp lại chính mình thời trẻ, nốt ruồi màu đỏ trong ngực đối phương tản ra một làn sương đen mờ nhạt, trong mắt y lóe lên một tia sáng điên cuồng cùng hưng phấn, lao thẳng về phía Lương Diệp.

Sau đó, y bị năng lượng đế vương màu tím trên người hắn chấn động đến mức suýt chút nữa khiến thần hồn y đứt lìa.

Vương Điền không tin tà, không từ bỏ ý định mà lao lên lần nữa.

Thiếu niên Lương Diệp dường như nhận ra điều gì đó, thận trọng giẫm lên đầu dưới chân nhìn về phía Vương Điền, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một chiếc lá liễu xanh bị gió thổi bay phất phơ rơi xuống đất.

Hắn huýt sáo vang rồi giơ tay bắt lá liễu kia, vừa bắt được, hắn lập tức quay đầu lại nhưng chỉ đối diện với một mảng đen nhánh.

Vương Điền trưởng thành lơ lửng trên không trung, gần đến mức có thể chạm vào chóp mũi hắn, đôi mắt đỏ tươi tham lam nhìn chằm chằm hắn, cảm nhận được hơi thở của người sống trên cơ thể đối phương, khó khăn nuốt khan hai lần.

“Chậc.” Lương Diệp cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, mặc dù hắn chưa bao giờ tin hay mê tín, nhưng dù sao hắn cũng dùng thủ đoạn tàn bạo giết nhiều người như vậy, đá vào đầu người nọ, quay người muốn rời đi.

Không ngờ, ngay sau đó, đầu hắn bỗng đau nhói, cơn đau khiến hắn sắc mặt trắng bệch, loạng choạng lùi lại vài bước, gần như quỳ rạp trên mặt đất.

Vương Điền hả hê khi người gặp hoạ, dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn.

Y nhớ tới chính mình đau đầu ba ngày ba đêm bởi vì không uống bạch ngọc canh, suýt chút nữa mất đi nửa mạng sống, sau đó bị người của Thôi Ngữ Nhàn cưỡng ép đưa về cung.

Nếu không có canh bạch ngọc áp chế Phong Sương Lạc, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đau đớn muốn chết, sức lực của Lương Diệp dần dần bị tiêu hao, năng lượng đế vương màu tím trên cơ thể hắn cũng trở nên loãng hơn.

Vương Điền đưa tay ra, được như ý nguyện mà chế trụ chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên.

Cổ hắn bị bàn tay vô hình bóp chặt, một luồng khí lạnh buốt thổi thẳng tới đỉnh đầu, cho dù đau đớn vô cùng, Lương Diệp vẫn cảnh giác đứng thẳng lưng, mà xung quanh vẫn là màu đen như mực.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt hắn, ở nơi thiếu niên không nhìn thấy, Vương Điền dán vào mặt hắn nhếch miệng cười, con mắt đỏ tươi gần như run rẩy vì phấn khích, miệng mở ra thành hình vòng cung quỷ dị cùng đáng sợ.

Y cắn đầu Lương Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play