Chuyển ngữ: Trầm Yên...........................................................
Sờ lên then cửa, Chung Thiên Nhạn lập tức thấy không ổn lắm. Bà đã tưởng tượng ra mười mấy tình huống khiêu chiến nhận thức của mình. Nào ngờ chưa kịp vặn chốt, cửa đã bị người trong phòng mở ra.
"Mẹ?" Vương Điền nhìn bà với vẻ mặt đứng đắn.
Chung Thiên Nhạn nhìn thoáng qua Lương Diệp đang ngồi trên giường nghịch máy thở, kéo luôn Vương Điền ra ngoài rồi đóng chặt cửa.
Vương Điền bình thản dựa vào ven tường, cúi đầu vuốt phẳng nếp nhàu trên bộ đồ.
Chung Thiên Nhạn không hề bị vẻ bề ngoài ung dung của anh che mắt. Bà nghiêm mặt nói: "Trước đây mẹ với cha con rời khỏi đây là để con được nhẹ nhõm, chứ không có nghĩa là mất đi sự ràng buộc thì con thích làm gì thì làm, hiểu rõ chưa?"
"Con chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì trái pháp luật." Vương Điền cười nói: "Mẹ à, mọi người hãy thử tin tưởng con đi."
Chung Thiên Nhạn chau mày nhìn anh, bẹo má anh: "Nếu mẹ và cha con đi khiến con lo âu thì cha mẹ có thể quay về. Mấy tháng nay con quậy điên quá, cha mẹ không muốn con tự làm tổn thương bản thân."
Vương Điền cụp mắt: "Con hiểu ạ."
Chung Thiên Nhạn nghĩ lại vẫn sợ, thở dài: "Mẹ tin con."
Bọn họ đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết vào đứa con trai này, cũng đã bồi dưỡng con mình thành người đủ xuất sắc. Chẳng qua, dẫu bọn họ có cố gắng học cách yêu thương con, giao lưu với con và tôn trọng sự lựa chọn của con cách mấy thì cũng chưa bao giờ thực sự thân thiết được với con.
Một đứa bé sẵn tính lạnh nhạt, thông minh quá độ lại còn cố chấp.
"Mẹ đã đặt lịch hẹn với chuyên gia tâm lý mới cho con, đi hay không thì tùy con." Chung Thiên Nhạn nói: "Chừng nào cha con tới, cha mẹ sẽ nghe con giải thích về Lương Diệp."
Vương Điền thản nhiên chỉnh lại cúc tay áo: "Mẹ ơi, nếu có một ngày con đột nhiên biến mất thì mẹ có trách con không?"
Chung Thiên Nhạn lặng thinh một lúc lâu, mới cất lời: "Nếu đây là lựa chọn của con sau khi đã suy nghĩ kỹ càng thì cha mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con... nhưng Vương Điền à, là một người mẹ, mẹ không thể nào bình tĩnh đối diện với chuyện đó được. Mẹ vẫn mong con sống vui mạnh khỏe hơn."
Vương Điền cười khẽ, duỗi tay ôm lấy bà: "Con biết rồi ạ."
Chung Thiên Nhạn vuốt ve mái tóc anh: "Nhóc quỷ đòi nợ."
Vương Hoài Nam mệt mỏi sau quãng đường dài vừa mở cửa ra đã thấy Lương Diệp mặc đồng phục bệnh nhân, lập tức khiếp sợ nói: "Con trai à, con nối tóc dài từ bao giờ thế? Bệnh trẻ trâu lại tái phát à?"
Lương Diệp cầm cốc nước quan sát nam nhân trông có vẻ vẫn trẻ này. Mặc dù không muốn thừa nhận cho lắm nhưng quả thực người này giống Vương Điền của hắn tới sáu, bảy phần mười, rất có phong phạm mặt người dạ thú, nhất là khí thế hiền hòa nho nhã quanh thân rất khó khiến người ta thấy ghét kia.
Thế nhưng điều ấy cũng không cản trở hắn thấy ghét đối phương.
"Chào cha." Vương Điền cầm một cốc nước đi ra từ phòng bếp. Lương Diệp quay người đi lấy. Anh lập tức đổ dồn mọi sự chú ý vào Lương Diệp, lấy khăn mặt lau tay cho hắn: "Ấm. Có cho thêm ít mật ong, chắc sẽ hơi ngọt. Uống từ từ thôi."
Vương Hoài Nam nuôi Vương Điền hơn hai mươi năm, lần đầu tiên biết con trai mình có thể dịu dàng săn sóc tới mức này. Tuy nhiên, điều khiến ông ấy khiếp sợ hơn là khuôn mặt giống con mình như đúc của Lương Diệp. Với cõi lòng đớn đau tột cùng, ông ấy nói: "Con trai à, công nghệ nhân bản vô tính hiện nay vẫn chưa đủ hoàn thiện đâu."
"..." Khóe môi Vương Điền khẽ nhếch: "Cha à, con mà nhân bản vô tính được một người lớn đùng thế này thì trong sách giáo khoa đã có riêng một trang chỉ viết về người nổi tiếng thế giới là con đây rồi."
Vương Hoài Nam không khỏi giơ ngón tay cái với anh: "Cha lo rằng trước khi nổi tiếng thế giới, con sẽ bị gô cổ vào cục cảnh sát trước hơn đấy."
**
Nửa tiếng sau.
Chung Thiên Nhạn và Vương Hoài Nam nghiêm mặt nhìn Vương Điền và Lương Diệp hệt cặp sinh đôi ngồi trên sô pha, cùng bầu không khí tương tác khăng khít mập mờ giữa họ. Mắt đau. Đầu cũng đau.
Lạch cạch.
Chung Thiên Nhạn đặt tách cà phê lên bàn trà, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: "Con trai à, mẹ biết con rất muốn chứng minh tính hợp lý của sự tồn tại của thằng bé. Nhưng mà chuyện xuyên không này liệu có khó tin quá chăng? Với lại nếu tới thời cổ đại, chẳng lẽ chỉ có mình linh hồn con đi thôi sao? Nhưng như vậy lại mâu thuẫn với việc con bị thương quay về."
"Quả thực rất khó giải thích về chuyện này." Vương Điền nhíu mày, im lặng một lát mới nói tiếp: "Khi con hôn mê trong viện, cả cha và mẹ đều ở đó ạ?"
Chung Thiên Nhạn thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Vương Hoài Nam.
"Thưa bạn học Vương, chuyện là thế này..." Vương Hoài Nam hắng giọng nói: "Đúng là cha mẹ từng đồng ý sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của con, tuy nhiên trong đấy không bao gồm những chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng con. Con trai à, con hãy thông cảm chút cho tấm lòng cha mẹ đi. Cha mẹ không thể trơ mắt nhìn con bơ vơ một mình tại bệnh viện, không nơi nương tựa, không ai chăm sóc được. Vả lại nói thật thì con không cần phải liều mạng đến vậy đâu. Tiền của nhà ta đủ cho con tiêu xài mấy đời. Con có thể thử học tập các bạn đồng trang lứa cách hưởng thụ cuộc sống."
"Hoặc là học từ cha con." Chung Thiên Nhạn nói: "Dạo gần đây ông ấy đam mê mua lâu đài cổ."
"..." Khóe miệng Vương Điền giật giật.
Sở thích của cha mình luôn giản dị vậy.
Lương Diệp thì đang hăng hái nghịch thứ đồ chơi nho nhỏ tên là "điện thoại". Vân tay của hắn giống hệt Vương Điền nên mở khóa tài liệu, ảnh chụp có mã hóa dễ như bỡn. Khi Vương Điền giải thích ngọn ngành với cha mẹ mình, hắn đã học thành thạo các thao tác cơ bản trên điện thoại, xem xong hơn một nghìn bức ảnh trong máy Vương Điền, rồi dùng vân tay mở khóa một folder được đặt tên là "2".
Những bức ảnh bên trong khiến hắn nhướng mày, ngoảnh mặt sang nhìn Vương Điền.
"Sao thế?" Vương Điền lo hắn không thích nghi được: "Chơi chán rồi?"
Lương Diệp tắt điện thoại, yết hầu khẽ động đậy, lắc đầu vừa đứng đắn, vừa ngoan ngoãn, thể hiện sự ỷ lại hoàn toàn vào Vương Điền.
Dẫu biết hắn đang giả vờ giả vịt, Vương Điền vẫn thấy sung sướng, ánh mắt nhìn Lương Diệp nhuốm màu tình dục khó giấu giếm: "Lát nữa về nhà."
Vẻ mặt của Chung Thiên Nhạn và Vương Hoài Nam ngồi đối diện lập tức trở nên căng thẳng.
"Lương Diệp, con có muốn về nhà với Vương Điền không?" Vương Hoài Nam dò hỏi, nhìn Lương Diệp như nhìn một nhóc đáng thương rơi vào miệng hổ.
"Muốn." Lương Diệp nghiêm túc nói: "Ta tới đây vốn để tìm hắn và kết hôn với hắn."
Vương Hoài Nam không ngờ vậy mà có một ngày mình nghe được một người còn sống nói bằng lòng kết hôn với con mình. Ông ấy kìm nén sự kích động nơi đáy lòng, ra vẻ ung dung nói: "Kết hôn thì chưa vội. Hai con có thể chung sống một thời gian thử xem đã. Thiên Nhạn, em thấy sao?"
Chung Thiên Nhạn nhìn hai người dính sát lấy nhau: "Kết hôn là chuyện lớn đời người, phải được chuẩn bị cẩn thận... Vậy đi, hai con tạm hãy ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe. Ta và cha con đi thu xếp thân phận của Tiểu Lương."
"Không cần đâu mẹ, con đã làm xong thẻ căn cước cho hắn rồi." Vương Điền khẽ mỉm cười: "Trên thế giới này cũng có những trường hợp người với người trông giống hệt nhau dù không chung huyết thống mà. Không cần phải phiền phức vậy đâu ạ."
Chung Thiên Nhạn và Vương Hoài Nam nhìn nhau với vẻ mặt 'quả nhiên là vậy'. Vương Hoài Nam kéo Chung Thiên Nhạn dậy: "Vậy cha mẹ về trước."
Vương Điền khẽ gật đầu: "Con tiễn hai người."
"Thôi, con cứ nghỉ ngơi tử tế đi." Chung Thiên Nhạn ấn anh xuống, tiếp theo nhìn thoáng qua Lương Diệp: "Tiểu Lương cũng nghỉ ngơi tử tế nhé."
Không hiểu sao, Lương Diệp nhìn ra đôi phần áy náy và tiếc nuối từ trong mắt bà ấy.
Hắn không ngăn nổi sự tò mò. Rốt cuộc Vương Điền đã làm ra chuyện gì mà để họ dè chừng nhưng cũng bao dung tới vậy. Vừa nghe hắn nói bằng lòng kết hôn với Vương Điền, thái độ của họ lập tức thay đổi, thậm chí còn không xét nét các sơ hở trong lời Vương Điền giải thích về gốc gác của hắn.
Vương Điền rất ít khi đề cập đến quá khứ của mình với hắn. Lương Diệp chỉ biết anh là một thương gia bình thường, gia đình khá giả thôi.
Hắn chê bai nhìn thoáng qua không gian xung quanh, nhớ về những nha hoàn và đại phu ăn vận giản dị ấy, trìu mến xoa đầu Vương Điền: "Ngươi có nhiều tên thật đấy, tự của ngươi là Tiểu Điền hay Bạn Học?"
Vương Điền hơi sặc. Nhìn cánh cửa phòng bệnh được đóng lại, anh buồn bã nói: "Chỗ bọn ta không có tự, cha mẹ ta thích gọi ta như vậy thôi."
"Vương Tiểu Điền." Lương Diệp tựa lưng lên sô pha gọi anh.
Vương Điền nhìn hắn đăm đăm với thái độ khôn lường: "Tốt nhất đừng gọi ta như vậy."
"Hửm?" Lương Diệp ngồi tại sô pha lắc điện thoại, trên màn hình là tấm ảnh chụp nửa thân trên cởi trần, hơi nước đọng tại camera khiến tấm ảnh hơi mờ ảo, rãnh nhân ngư uốn lượn: "Đây là ai?"
"Ngươi không nhận ra là ai sao?" Vương Điền điềm nhiên cởi cúc áo, quỳ một gối lên sô pha, nhìn xuống hắn: "Thích xem vậy chi bằng xem kỹ chính chủ đi."
"Ai vẽ thế?" Ánh mắt của Lương Diệp di chuyển theo động tác của anh, được dính lên đường cong trên ảnh như ý.
"Ta tự chụp." Một tay Vương Điền giữ cằm hắn, tay kia túm được lọn tóc dài của hắn, cười lạnh lùng: "Bây giờ Bệ hạ có thể tiếp tục chào hỏi với Vương Tiểu Điền được rồi."
Lương Diệp lập tức ghì chặt eo anh, kéo anh lại gần sát mình.
Ánh nắng mờ hắn vào từ cửa chớp, tuyết đọng tại cửa dần tan chảy, hoa trước giường bệnh nở rộ đúng dịp. Trong căn phòng chứa chan hơi ấm chỉ còn tiếng thở dốc ngắt quãng.
Môi Lương Diệp đỏ ửng diễm lệ, thư giãn dựa lên sô pha, mái tóc dài xõa xuống thảm. Hắn lười biếng tận hưởng sự báo đáp của Vương Điền, lại chợt híp mắt tại giây phút nào đó, toan đứng dậy: "Vương Điền?"
Vương Điền vỗ mạnh vào trán hắn. Lương Diệp chưa thích nghi được với sô pha mềm mại quá độ, bị lừa rồi. Cảm giác khó chịu khiến hắn nhíu mày. Ngay sau đó, nụ hôn ủi an của Vương Điền đáp tại khóe môi hắn. Anh lịch sự xin lỗi hắn, giống một người đứng đắn biết bao: "Xin lỗi, ta hơi khó nhịn nổi."
"Ngươi nào có định nhịn..." Lương Diệp cười "Hừ" một tiếng, tay níu chặt eo anh, lông mày nhướng lên: "Ủ mưu lâu rồi."
"Ồ, đã bị ngươi phát hiện." Vương Điền ngẩng đầu, nở một nụ cười xấu xa với hắn: "Lại định đào bẫy gì nữa, hửm? Hay ngươi đang thấy ta đáng thương?"
Lương Diệp nhìn anh chăm chú, thở dốc một hơi, giọng chùng xuống: "Trẫm thương hại... ngươi làm gì?"
"Xót thương." Vương Điền nhấc người ấy lên sô pha, hôn vành tai hắn tựa lấy lòng, thay đổi cách diễn giải khác: "Ngươi đang xót thương ta."
Lương Diệp cười khẩy: "Ta xót thương ngươi chỗ nào? Lúc chết trong lòng ta, sao ngươi không xót thương ta đi?"
Nhịp thở của Vương Điền chợt trở nên khó nhọc. Anh nghiến chặt răng, đuối lý trước vấn đề này, chỉ biết dùng hành động mạnh bạo hơn nữa đáp lại Lương Diệp.
**
Trời tối dần, chuông reo tại cửa phòng vô số lần vẫn chưa thành công gọi được chủ phòng ra mở cửa. Lương Diệp được Vương Điền nghiêm túc giới thiệu tỉ mỉ cách sử dụng điện thoại di động và tầm quan trọng của khóa vân tay, tiện thể cùng hắn ngắm mấy trăm tấm ảnh lắt nhắt riêng tư quá đỗi.
Mồ hôi nóng hừng hực trượt qua cằm, rơi xuống màn hình điện thoại. Vương Điền kề tai hắn cười khẽ: "... Ta chụp ảnh chỉ để xem vết thương còn tại đây không, đồng thời để biết rốt cuộc ngươi có phải kết quả do ta tưởng tượng ra hay chăng... chặt thật đấy, Tử Dục à."
Hoa ở đầu giường bị bứt cánh rơi rụng khắp giường, chiếc giường y tế có bánh xe bị đẩy trượt sang bên cạnh một quãng.
Lương Diệp nằm dựa lưng trên giường banh chặt cằm, hung dữ lườm Vương Điền một phát, quen thói cắn vào vai anh, ngay sau đó nếm được vị máu.
Vương Điền lập tức đau đến xuýt xoa một tiếng, miết cánh hoa vào gáy Lương Diệp, khóa chặt hắn trong lòng mình, cất giọng hơi run rẩy: "Nhớ chết ta rồi, Lương Diệp."
Lương Diệp vùi đầu bên cổ anh, hôn xương quai xanh mướt mát mồ hôi của anh: "Thế nên trẫm tới tìm ngươi."
Vương Điền bỗng ngửi thấy mùi hải đường nồng tại cổ hắn, đồng tử thình lình co rụt.
............
Lúc tắm rửa, Lương Diệp rất đỗi hào hứng nghịch vòi nước và vòi hoa sen, còn thể hiện sự thích thú rõ rệt với tấm gương phản chiếu rõ hình ảnh. Khi ngâm mình trong bồn tắm, hắn nhấc chân đá Vương Điền đang tắm vòi hoa sen bên cạnh, đúng lúc đá vào eo lưng anh, nói vừa chê bai, vừa tủi thân: "Phòng ở chỗ này của các ngươi chật hẹp thấp bé quá thể, trẫm còn chẳng lật được người. Vương Điền... Vương Điền... Vương Điền... nói chuyện với trẫm."
"Ta đang đánh răng." Vương Điền nhổ bọt kem đánh răng, quay qua nắm lấy cổ chân hắn, khóa chặt ánh nhìn sâu thẳm vào hắn: "Đừng chòng ghẹo ta, ngươi nhìn màu trời bên ngoài đi, phù hợp không?"
Lương Diệp dựa lưng lên thành bồn tắm, lười biếng nhấc tay chống đầu, nâng chân ngoắc lấy eo anh, phấn khích nói: "Đổi thành lượt của trẫm đi."
Vương Điền nhìn thoáng qua bầu trời sáng sớm, lý trí nói: "Sa vào tình dục quá độ có hại cho sức khỏe."
"Trẫm khỏe lắm." Lương Diệp vịn thành bồn đứng dậy, liếm láp bọt kem đánh răng tại khóe miệng anh, bị cay đến chun mũi.
Vương Điền cười vỗ eo hắn: "Nãy còn kêu đau eo."
"Ngươi xoa là sẽ hết đau ngay." Lương Diệp vươn một cánh tay ôm anh vào lòng, chê bai: "Cái bồn tắm này còn chẳng lớn bằng cái thùng gỗ ở bể tắm tại tẩm điện của trẫm.".
truyện kiếm hiệp hayVương Điền sặc kem đánh răng, áo choàng tắm bị nước ấm thấm ướt nhẹp, dính vào người. Chưa kịp lên tiếng biểu đạt cách nhìn của mình với Lương Diệp, anh đã bị Lương Diệp sờ tay vào trong miệng.
"Thứ tên kem đánh răng này lạnh thật, còn hơi cay cay." Lương Diệp nếm vị, thể hiện vẻ mặt nóng lòng muốn thử với Vương Điền: "Bóp một ít ra dùng được không?"
Vương Điền hãi hùng nhìn hắn: "Không... gượm đã... cái này không được... Lương Diệp ông cố nhà ngươi!"
Bàn tay rõ khớp xương bấu vào rìa sứ trắng, không rõ màu nào sáng hơn, mùi bạc hạ mát rượu dẫn lan tỏa trong nước ấm. Nước ấm tràn vào mũi miệng đem đến cảm giác khó thở trong giây lát, ngay sau đó lại hít vào được không khí trong lành. Hơi nước đầy ắp xung quanh thong thả bốc lên, khiến bóng dáng nhòe dần đi.
Anh nhớ Lương Diệp quá rồi, Lương Diệp thì nhất quyết không chịu nhường. Thể hiện tình cảm sâu nặng hay nói chuyện thẳng thắn với nhau bây giờ đều quá đỗi nhạt nhẽo. Vì vậy, họ chỉ còn cách điên cuống trút cạn sức mình, cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nói cho nhau nghe rằng đây không phải một giấc mơ tươi đẹp, mà là sự chân thực khi đầu ngón tay có thể chạm vào nhau qua lớp mồ hôi.
Hơi sương mịt mù bốc lên, làn nước ấm thoang thoảng hương bạc hạ, xối ào ào xuống sàn.
Cách màn sương ẩm ướt, Vương Điền đối mặt với đôi mắt rưng rưng đỏ ngầu của Lương Diệp.
Giống như vô số lần đối mặt với tấm gương và ảo ảnh trước kia, anh rẽ làn nước ra, gồng hết sức đứng dậy, tiếp tục bất chấp tất cả lao tới.
Đôi môi của Lương Diệp mềm mại, ướt át, nóng rực...
... và chân thực.
"Hôn được rồi."