*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Khúc nào khúc nấy đều rất đẹp.

Phần nhiều là xương cột sống linh tinh nhỏ nhặt, trông từa tựa nhau là vậy nhưng mỗi khúc lại có một nét riêng, khi rảnh có thể lấy ra ngắm nghía rất lâu.

Ánh mắt Vương Điền lướt qua chỗ xương ấy, cuối cùng dừng tại khúc xương trắng trong tay.

"Tìm ra rồi." Anh để nó dưới ánh đèn, nhìn ngắm vừa nghiêm túc, vừa say mê, tựa hồ đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật đẹp hoàn hảo, cuối cùng mãn nguyện thở than một tiếng.

Cảm giác phấn khích dữ dội lấn át hoàn toàn cơn đau trong cơ thể. Anh vẫn nhớ rõ cơn đau điếng hồn, nỗi sợ, cơn run, xen lẫn cả sự uất ức và oán hận nồng đượm khi khúc xương này rời khỏi thân xác.

Thậm chí anh nghe được cả tiếng cười phát ra từ sâu tận linh hồn.

Anh đang cười thật.

Vương Điền thong thả khởi động khớp cổ, nhìn sang nguyên mặt tường ốp gương bên cạnh. Trong gương phản chiếu vô số khúc xương trắng cùng với khuôn mặt tươi cười u ám, dữ tợn và điên cuồng của Lương Diệp, hệt một bộ xương lạnh lẽo bò ra từ biển máu tại địa ngục, đính vào máu thịt ướt thối, đôi mắt trống rỗng, lạnh nhạt, hững hờ...

Qua mấy trăm năm, nỗi uất ức và oán hận trước cái chết chẳng những không biến mất mà còn ngày một trầm trọng thêm. Dẫu đã yên ổn chuyển kiếp vẫn muốn liều chết đến cùng.

Những cảm xúc huyền ảo trong giấc mơ rơi rụng ầm ầm xuống đất cách một mặt kính buốt giá. Ký ức rõ ràng sống động ùa vào bộ não tựa nước tràn qua con đê vỡ, khiến cặp mắt trống rỗng ấy phút chốc chuyển màu đen kịt.

Tiêu Xuân Hòa nói đúng, quả thực không phải họ muốn anh quay về.

Mà chính anh đã lựa chọn về lại Bắc Lương.

Vương Điền nhìn đường vân mảnh hơi rạn ra từ khúc xương, đột ngột lỏng tay. Những cảm xúc nhớp nháp lạnh lẽo ấy cũng bị che giấu một cách hoàn hảo. Trước tấm gương, anh nở một nụ cười tươi tắn vừa hiền hòa, vừa bình thản, song vẫn hơi uất nghẹn. Vì vậy, anh tiếp tục kiên nhẫn điều chỉnh độ cong khóe môi và nét cười nơi đáy mắt, cuối cùng đã quay về với hình dạng Vương Điền mình quen.

Hoàn hảo quá rồi.

Vì thế, anh lại cố tình để lộ chút tì vết.

Nếu khúc xương này có thể đưa anh xuyên không một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai.

Anh cười khẽ với Lương Diệp trong gương, chặp ngón trỏ và ngón giữa lại ấn lên môi, sau đó thong thả xoa đôi môi Lương Diệp.

Lăn xả thế mới hiểu rõ thù hận và cơn phẫn nộ đầy ắp. Anh không thể trở thành Hoàng đế lần nữa, Lương Diệp cũng không phải tiếp tục làm chức Hoàng đế này. Lương Diệp... là báu vật mà anh thắng được.

Báu vật có một không hai.

Vương Điền đứng bên chồng xương trắng, khẽ nhếch môi với tấm gương, nhìn chằm chằm khúc xương xa cách mình đã lâu như suy tư gì, híp mắt.

——

"Sếp Vương ơi, sếp ăn cơm chưa ạ? Em đặt cơm cho sếp mà sếp không nhận..." Tiếng lải nhải của trợ lý trẻ vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia.

"Ăn rồi." Vương Điền sung sướng lấy từng khúc xương ra khỏi kệ thủy tinh, đặt dưới đèn ngắm nghía, miệt mài so sánh với khúc xương cổ của mình, phát hiện kể cả khi chưa nhớ ra gì cả thì trí nhớ của mình vẫn không tệ, khúc nào khúc nấy đều có những chỗ cực giống. Anh siêu thích mấy khúc xương có độ tương đồng cao với khúc chính chủ, không khỏi đắc chí.

"Sếp ăn gì rồi? Trong tủ lạnh của sếp chẳng có gì cả, em đặt chỗ tại nhà hàng cho sếp, sếp..."

Vương Điền tung hứng khúc xương trong tay, tiếp tục ngắm nghía, đầu ngón tay thân thiết vuốt ve khúc xương của mình một cách mập mờ, hễ tưởng tượng đến khúc xương hãy còn nguyên vẹn của Lương Diệp là lại thấy đói cồn cào.

Muốn ăn Lương Diệp.

"Sếp nói gì ạ?" Người đối diện thoáng sửng sốt: "Lá lạnh?"

*梁烨 - 凉叶 liáng yè.

"Ờm." Vương Điền tiện tay quăng vật thay thế về chỗ cũ, vui vẻ nói: "Mua giúp tôi ít cổ vịt tê cay."

"Nhưng mà..." Trợ lý trẻ ngập ngừng.

Vương Điền khẽ mỉm cười: "Có vấn đề gì sao?"

Người bên kia đầu dây lập tức không dám nói thêm.

Buồn tẻ cực kỳ.

Rõ ràng anh là một ông chủ bình dị gần gũi mà.

"Đúng rồi, hẹn giúp tôi..." Vương Điền ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra tên đối phương: "Chủ tịch Dư lần trước."

Vẻ ngoài của Dư Tắc Thiên mới tầm hơn bốn mươi, có chiếc bụng bia như bao người, thấy Vương Điền như thấy thần tài, nhiệt tình thân thiết ra đón, cứ như việc Vương Điền không lấy được mảnh đất phía Đông thành phố chẳng ảnh hưởng gì tới ông ta vậy: "Ôi chao, chủ tịch Vương! Đã lâu không gặp sếp! Dạo trước tôi đến bệnh viện thăm sếp mà tới không đúng dịp, sếp vẫn chưa tỉnh. May mà không sao rồi, bây giờ sếp thấy thế nào?"

Vương Điền khách sáo bắt tay với ông ta, cười nói: "Để chủ tịch Dư chê cười rồi, tôi đã ổn, mời ngồi."

Câu chuyện trên bàn tiệc chỉ liên quan đến kinh doanh. Đầu tiên, Dư Tắc Thiên quan tâm hỏi han sức khỏe anh, tiếp theo gãi đúng chỗ ngứa, đề cập tới mảnh đất phía Đông thành phố, rất khéo léo tránh đi việc mình hợp tác với đối thủ một mất một còn của Vương Điền.

Vương Điền thầm hiểu rõ, cũng không quan tâm tới điều ấy. Dẫu trên thương trường, địa vị của hai người khác nhau một trời một vực nhưng anh chẳng mảy may tỏ thái độ coi khinh, Dư Tắc Thiên cười càng tươi hơn.

Thậm chí Vương Điền còn rất đỗi hào phóng cung cấp cho ông ta một dự án mới. Dư Tắc Thiên vô cùng khiếp sợ thể hiện ra chút lo lắng.

"Chủ tịch Dư chớ nghĩ nhiều, chủ yếu do tôi đánh giá cao chủ tịch thôi." Vương Điền thản nhiên uống rượu, hỏi bâng quơ: "Món quà chủ tịch Dư tặng hồi trước đẹp thật đấy."

Dư Tắc Thiên lập tức hiểu ý, vỗ mạnh tay Vương Điền, lớn tiếng cười nói: "Chủ tịch Vương thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!"

Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần móc nối được mối quan hệ với Vương Điền thì đấy chính là một vụ làm ăn một vốn bốn lời. Bắt cá hai tay thôi mà, ai cho nhiều thì theo người ấy thôi.

Qua ba lượt rượu, Vương Điền đã hỏi được danh tính chủ buổi đấu giá, rời tiệc đúng thời điểm.

Gọi mười mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng biết chính xác địa điểm khai quật được khúc xương.

Thức ăn trên bàn dầu mỡ ngấy họng, anh chỉ ăn vài miếng, uống đầy bụng rượu. Dạ dày co giật đau đớn, khiến anh suýt nôn ra.

... Muốn ăn bánh ngọt nhỏ mà Lương Diệp mua.

Anh đứng trước bồn rửa tay, thong thả chà rửa mu bàn tay bị va đụng đến mức làn da dần ửng đỏ, đầu ngón tay cũng hơi tụ máu. Yết hầu trượt mạnh.

Lương Diệp... Lương Diệp... Lương Diệp Lương Diệp Lương Diệp...

Anh nhấc tay lên, nhìn vết thương tại lòng bàn tay, lại quen thói cắn vào. Vị máu tanh ngọt bỗng chốc lấn át cảm giác tởm lợm, bức bối dữ dội tại dạ dày.

Máu nhỏ tong tong từ khóe môi xuống mặt bàn sứ trắng.

Vương Điền say xỉn ngước mắt lên nhìn người trong gương, vươn tay lành lặn vuốt ve lòng bàn tay bị thương, sau đó đan mười ngón tay để bên môi, đặt một nụ hôn khô nóng lên mu bàn tay lạnh lẽo.

Báu vật... dĩ nhiên phải được lấy về, đặt bên cạnh mình bảo quản cẩn thận, ngắm nghía đã ghiền.

Nhiều gương quá.

Vương Điền rủ hàng mi, rời khỏi nhà hàng, những mặt kính có thể phản chiếu hình ảnh xuất hiện khắp muôn nơi, đến từng nhịp thở dốc của anh cũng nhuốm mùi hương của Lương Diệp.

"Chủ tịch Vương!" Trợ lý trẻ thấy anh ra thì vui suýt khóc, tung tăng chạy theo.

Bạch Cao Dương là sinh viên mới tốt nghiệp vừa được tuyển vào năm nay. Cậu chàng là người đáng yêu nhất trong số những trợ lý và thư ký khôn khéo, song cũng chẳng có tác dụng gì, đến giờ mới được giao nhiệm vụ kích thích nhất là mua cổ vịt tê cay cho chủ tịch Vương.

"Cổ vịt (của) sếp Vương đây ạ!" Bạch Cao Dương đưa chiếc túi cho anh.

"Có thể thêm dấu ngắt câu giữa 'sếp Vương' và 'cổ vịt'." Vương Điền nhận lấy chiếc túi giấy, liếc qua cặn thức ăn dính trên khóe miệng cậu chàng: "..."

Bạch Cao Dương lập tức lóng ngóng lau miệng: "Sếp Vương ơi, cổ vịt cay lắm, dạ dày ngài yếu, nên ăn ít thôi ạ, sếp ngủ thế nào..."

Vương Điền ngước mắt bình thản nhìn thoáng qua cậu chàng: "Ngủ khá ngon, câm mồm."

Bạch Cao Dương lập tức ngậm chặt miệng, bả vai nhanh chóng chùng xuống: "Đã đặt xong vé máy bay rồi thưa chủ tịch Vương... nhưng sếp mới ra viện chưa lâu, một mình vào trong núi liệu có nguy hiểm quá không ạ? Em có thể đi với sếp, sếp muốn ở trong đấy bao lâu cũng được, công ty có sự vụ gì thì chắc chắn sếp Liên sẽ lo liệu ổn thỏa..."

Ồn ào lắm lời y chang một chú chim sẻ nhỏ hót không ngừng, chiếc cổ nhỏ yếu ấy chỉ cần bị bóp nhẹ thôi là có thể vỡ nát không thể thốt ra âm thanh nào nữa, xương cốt chắc chắn cũng...

Vương Điền không nhìn nữa, mân mê đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, sau đó dúi cổ vịt về cho cậu chàng.

"??" Bạch Cao Dương nhìn anh với ánh mắt nai tơ trong trẻo.

"Không ăn nữa.' Vương Điền mân mê miệng mình: "Ngậm mồm lại, không thì tháng này trừ thưởng, tăng ca không lương."

Bạch Cao Dương lập tức ngoan ngoãn ngậm mồm, tuy nhiên ba phút sau lại quên béng lời cảnh cáo của ông chủ, không khỏi tò mò hỏi: "Rất nhiều người gặp chuyện khi trượt tuyết tại đó, với sức khỏe hiện giờ, sếp không nên chơi trò mạo hiểm. Sao sếp Vương lại muốn tới đó thế ạ?"

"Tu thân dưỡng tính."

**

Vài tháng sau.

Ván trượt cắm ngập vào nền tuyết dày.

Vương Điền kéo chặt khóa áo gió, thở ra một hơi nhiệt, ngước mắt nhìn phía trước.

Dưới nắng chiều tà, núi đá lởm chởm lộ diện tại cuối dãy núi tuyết chạy dài không thấy điểm cuối. Gió núi gào thét thổi vù vù qua, cuốn lên màn sương tuyết lớn. Những bông tuyết cứng rơi vào mặt tựa dao cứa qua da. Anh liếm láp hàm răng ngứa ngáy, nếm được vị ngọt tanh quen thuộc, đồng tử phản chiếu bầu trời xinh đẹp ngời sáng và những mỏm đá đen nhô ngang nhô dọc.

Đã nhiều năm rồi anh chưa chơi trò này, song vẫn nhớ rõ sự phấn khích đến run rẩy trong não và hơi nóng hừng hực nơi máu cọ rửa qua tại trái tim.

Vương Điền tung hứng khúc xương trong tay, kéo kính mũ bảo hộ xuống, sau đó đón lấy nắng chiều tà màu máu. Giống như mũi tên rời cung bắn vào ngực mình, anh lao thẳng xuống bãi đá lởm chởm hiển lộ trong không khí tựa quỷ ma dưới đỉnh núi.

Dẫu xuyên không lần nữa thì cũng phải có một nghi thức hoàn hảo.

Giữa hàng loạt phương án, cuối cùng anh cũng tìm được một phương án khá hiền hòa và đẹp đẽ, đó là trượt tuyết lao xuống...

Đi gặp Lương Diệp.

Tuyết văng khắp nơi, anh khoái chí nhảy xuống từ vách đá gần như dốc đứng cao chót vót.

Ánh sáng từ vầng trăng mới mọc lên đến đỉnh núi và nắng hoàng hôn đan xen chiếu sáng cho nhau. Tuyết phản chiếu ánh sáng lạnh lấp lánh rực rỡ. Tiếng gió gào thét qua tai, trái tim đập bình bịch đến chói tai, thời gian bị nén lại tột độ và không gian gần như ngưng đọng có thể khiến tiềm thức thoáng rối bời. Khúc xương cứng trong lòng bàn tay đâm thủng da thịt. Máu bắt đầu lan ra đọng quanh đường rạn tựa mạng nhện. Bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung.

Ánh mắt Vương Điền cuồng nhiệt và cũng điềm tĩnh tới tột cùng. Anh mạnh bạo giật mũ kính bảo hộ ra, quẳng đi ba lô vướng víu. Vầng trăng nơi đỉnh núi rọi ánh sáng bạc nhỏ vụn lên người anh. Tại khoảnh khắc nào đó, khúc xương trong tay vỡ vụn, hóa thành bột phấn dính nhớp.

Anh vừa thong thả, vừa điên cuồng nhếch khóe môi, nở một nụ cười gần như dữ tợn.

Ngay sau đó, một cánh tay dứt khoát ôm lấy eo anh.

Trước mắt anh là một cặp mắt điên cuồng và nồng cháy tương tự.

Trăng sáng tỏ trên trời cao, ống tay áo rộng đen tuyền và áo gió trắng tuyết đập vào nhau, để lại hai đường cắt lạ lùng kỳ dị nhưng lại hài hòa đến lạ.

"Trẫm đỡ được rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play