Tôi vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy mà qua đi.
Cho đến ngày thứ hai ấy.
Sau khi kết thúc lễ chào cờ, giáo viên có gọi tên vài người lên trên bục đứng phạt. Lòng tôi bỗng dưng cảm thấy bất an, tôi giương mắt nhìn lên, chính là đám người ngồi hút thuốc cạnh thùng rác ngày hôm đó. Bọn nó đứng ngả nghiêng, vẻ mặt bất cần. Một trong số họ dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi mà nhìn về phía tôi. Tôi không nghe rõ giáo viên nói gì sau đó, chỉ là khi chạm vào ánh mắt kia, tôi cảm thấy cả người bồn chồn.
Tôi không thể nào đi nói với giáo viên, chuyện bọn nó hút thuốc vốn không liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng tự dưng đi gây sự với người khác. Nhưng rõ ràng là những người đang bị phạt trên bục kia lại không cảm thấy như vậy.
Cuối cùng buổi chào cờ cũng kết thúc, tôi không buồn xếp hàng mà vội vã rời đi. Cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, tôi mới trở về lớp. Nhưng không ngờ vừa bước vào lớp, tôi đã bị người khác ném phấn vào mặt. Tôi khó chịu hắt xì vài cái, bên tai nghe thấy tiếng cười không thèm che giấu của cả lớp.
“Mách lẻo tiếp đi, đồ chó săn của thầy.”
Mắt tôi dính đầy bụi phấn, vừa cay vừa khó chịu, không nhìn rõ được thứ gì, nước mắt sinh lý không thể kiềm chế mà chảy xuống. Tôi giơ tay dùng ống tay áo dụi mắt, dứt khoát nói: “Tôi không nói gì cả.”
Bọn nó đương nhiên không tin lời nói một phía của tôi, có rất nhiều lời lẽ khó nghe đập vào tai tôi như bầy ong vỡ tổ.
Tôi cắn răng, dặn lòng không nên tức giận. Cho đến khi lau gần hết bụi phấn trong mắt và nhìn rõ được, tôi mới nhận ra bàn của mình đã bị hất đầy nước, sách vở trên bàn cũng không may mắn thoát khỏi. Tôi ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị một lực đẩy mạnh đập vào bàn, lưng tôi đau đớn. Tôi không giải thích gì cả, chỉ cầu nguyện cho giáo viên mau đến lớp, sau đó cúi đầu lấy khăn giấy trong cặp ra lau khô bàn.
Sau khi thầy giáo đến, bọn nó cũng chịu an phận một chút, nhưng chỉ là một chút. Suốt tiết học, tôi không thể nào nghe giảng được, luôn có người ở phía sau ném đồ vật về phía tôi, lúc thì trúng đầu tôi, lúc thì trúng tay tôi. Tôi cố gắng chịu đựng cho đến khi hết tiết.
Đến giờ tan học, để bọn nó không có cơ hội bắt nạt tôi, tôi lập tức bước ra khỏi lớp, mặc kệ có thứ gì đó ném vào người tôi khiến mu bàn tay bị cắt chảy máu một đường, may mà vết thương không sâu.
Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa lại vết thương.
“Ê đồ chó săn, đi vệ sinh à? Chắc cũng gẩy chân giống chó ha?”
Tôi không nói gì mà đóng vòi nước lại. Nhưng khi tôi vừa xoay người định rời đi thì cánh tay đột nhiên bị túm lấy khiến tôi hốt hoảng. Tôi vừa định nói chuyện thì miệng đã bị nhét thứ gì đó vào, sau đó tôi bị lôi vào nhà vệ sinh. Bọn nó vứt mạnh tôi xuống đất như vứt rác. Tiếp đó, bọn nó kiểm tra các gian phòng, sau khi thấy không có người thì mới cử một tên ra ngoài trông chừng.
Tên cầm đầu bước đến và lấy thứ bị nhét trong miệng tôi ra.
“Các người muốn làm gì? Tôi nói rồi, tôi không có nói gì với thầy hết.” Tôi muốn đứng dậy nhưng có một tên đã giẫm lên vai tôi.
“Mày bớt xạo sự đi, lúc trước bọn tao hút thuốc không bị sao, mày vừa đến thì bọn tao bị mách, không phải mày thì còn mẹ đứa nào nữa?” Tên kia nói.
Tôi nghiến răng: “Tôi đã nói là không phải tôi làm!”
“Đồ lùn chó chết, mày nghĩ tụi tao sẽ tin mày chắc?” Nó nói rồi móc từ trong túi ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, châm lửa, sau đó giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh. Tên kia kéo tôi dậy, sức lực chênh lệch quá lớn, bọn nó thì cao to, tôi cố gắng chống trả nhưng đổi lại là một cú đấm thẳng vào mặt, sau đó tên kia mới thả tôi ra.
“Các người muốn làm gì?” Tôi nhìn điếu thuốc trong tay nó, bỗng ý thức được bọn nó muốn làm gì, quả nhiên giây tiếp theo, tên cầm điếu thuốc đi về phía tôi.
“Rồi mày sẽ biết.” Nó lạnh mặt nói.
Những đốm lửa kia nhấp nháy như một thứ ánh sáng kỳ dị.
“Cứu…” Lời nói được một nửa đã bị chặn lại. Tôi mở to hai mắt, trơ mắt nhìn điếu thuốc càng lúc càng tiến lại gần.
Gần trong gang tấc… Tên kia buông miệng tôi ra rồi nhét điếu thuốc đang cháy đó vào. Phút chốc khoang miệng tôi nồng nặc mùi thuốc lá, còn có cả cảm giác đau rát do bỏng. Tôi hét lên, nỗi đau thể xác khiến nước mắt tôi tuôn rơi.
“Không phải thích mách lẻo lắm sao? Nào, hút đi, hút đi rồi tụi tao sẽ tha cho mày.” Nói rồi nó dí điếu thuốc vào sâu trong miệng tôi hơn. Tôi cảm thấy khó chịu, cổ họng sưng đau, cảm giác buồn nôn dâng trào. Nó thấy tôi không chịu nuốt thì lại châm thêm một điếu…
Tôi đã quá xem thường bản chất con người, hóa ra không phải ai cũng lương thiện. Tôi vốn cho rằng dù có cô lập hay bắt nạt cũng không phải vấn đề gì lớn. Tôi thật sự đã sai, là tôi suy nghĩ quá đơn thuần.
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi làm.” Tôi lắp bắp nói, vừa nhìn vào điếu thuốc mà bọn nó đang đốt, vừa cố gắng khiến bọn nó tin tôi.
“Thẩm Thu Hàn, nhà vệ sinh này hỏng rồi, mày đi xuống lầu dưới đi nhé.” Âm thanh từ ngoài nhà vệ sinh truyền vào.
Có người muốn vào đây?
Có người muốn vào đây!
“Cứu…”
Đầu tôi bị xách lên rồi đập mạnh vào gạch, cắt ngang lời tôi định nói, ý thức nhất thời mơ hồ, thân thể run rẩy.
Nỗi tuyệt vọng cứ thế lan rộng, người kia đang rời đi…
Lâu như vậy vẫn không có ai bước vào.
Trận dày vò này kéo dài suốt mười phút, mãi cho đến khi chuông vào học vang lên, bọn nó mới thả tôi ra. Tôi nằm nhoài trên mặt đất mà nôn khan dữ dội, khoang miệng đau đớn, nước bọt liên tục tiết ra, dáng vẻ chật vật đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Đừng nghĩ đến việc mách giáo viên, nếu không mày sẽ thảm hơn thế này đó.”
Tôi co rúm người nhìn bọn nó cười cợt đi ra khỏi nhà vệ sinh. Phải mất một lúc lâu, tôi mới lấy lại bình tĩnh mà đến bồn rửa tay súc miệng. Nước động vào vết thương trong miệng khiến tôi càng đau hơn, tôi lau mạnh miệng mình rồi quay về lớp như thể không có việc gì xảy ra.
Trong những tiết học tiếp theo, bọn nó không đến tìm tôi nữa, tôi cố gắng gượng cho đến lúc tan học. Tôi vốn cho rằng trận bạo lực kia đã xoa dịu được sự bất mãn khi bị mách lẻo trong lòng bọn nó, nhưng tôi lại sai rồi.
Trước giờ tan học, khi bọn nó vân vê cổ tôi một cách thân thiết rồi tự nhiên đưa tôi vào nhà vệ sinh, tôi đã biết chuyện này vẫn chưa xong. Bọn nó chỉ là quá rảnh rỗi nên mới lấy việc kia ra làm cái cớ, khi nào chơi chán rồi bọn nó mới có thể buông tha cho tôi.
Tôi chỉ không ngờ khi bọn nó đưa tôi vào nhà vệ sinh, người chỉ đường cho tôi hôm ấy cũng ở bên trong.
“Mẹ kiếp! Không phải mày bảo là không có người sao?”
“Mới vừa nãy làm gì có ai.”
“Thẩm Thu Hàn, mày ở trong nhà vệ sinh à?”
Thẩm Thu Hàn nhìn đối phương như nhìn một tên ngốc, chỉ liếc mắt một cái rồi không định để ý đến nữa.
Tên kia cũng cảm thấy gượng gạo, cười vài tiếng: “Tụi tao xử lý chút việc.”
Thẩm Thu Hàn lúc này mới để ý đến tôi, đôi mày khẽ nhíu. Không biết tại sao cậu ấy chỉ liếc nhẹ tôi một cái như vậy, tôi lại cảm giác được rằng cậu ấy sẽ giúp tôi, cậu ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Nhưng đó chỉ là cảm giác của tôi mà thôi. Cậu ấy nhìn tôi một giây rồi thu lại tầm mắt, nhấc chân tính rời đi. Tức khắc, tôi không biết lúc đó mình lấy dũng khí từ đâu. Tôi đã bị ép nuốt điếu thuốc, tôi không dám tưởng tượng mình sắp tới phải đối mặt những gì. Chỉ là tôi cảm thấy nếu không gọi cậu ấy lại, không nhờ cậu ấy giúp đỡ, tôi nhất định sẽ chết.
Vì thế tôi nhanh chóng đứng dậy, ngay khi cậu ấy sắp rời khỏi nhà vệ sinh, tôi tóm chặt lấy cổ tay của cậu ấy, tựa như lần đầu tiên tôi hỏi đường cậu ấy, chỉ là lúc này đây tay tôi dùng lực hơn.
“Cậu làm gì thế?” Người nọ nhận ra vấn đề và giữ tôi lại.
“Giúp tôi với.” Bởi vì cổ họng bị phỏng nên giọng nói của tôi vô cùng khàn, chỉ mới nói vài chữ mà trong miệng đã có vị máu.
Thẩm Thu Hàn lộ ra vẻ không vui, có ý muốn tránh đi. Nhưng khi ý định đó của cậu ấy vừa lộ ra, tôi càng cố dùng sức níu chặt tay cậu ấy hơn.
“Xin lỗi, Thẩm Thu Hàn, nó…” Tên đã nhét tàn thuốc vào miệng tôi bước đến và thô bạo tách tay của tôi ra, từ ánh mắt của tên kia có thể nhận ra tôi đã chọc giận nó.
Thẩm Thu Hàn liếc nhìn mấy người kia một cách ghét bỏ, bọn nó lập tức tái mặt, vội vàng xin lỗi.
Thẩm Thu Hàn chậm rãi xoay người đi… Gương mặt ấy từng chút khuất khỏi tầm mắt tôi, từ tai, tóc mai, cho đến khi chỉ còn lại bóng lưng.
“Thẩm Thu Hàn! Nể tình miếng băng keo cá nhân kia, giúp tôi với.” Tôi dùng hết toàn bộ sức lực mà gọi cậu ấy lại. Quả nhiên, cậu ấy thật sự đứng lại.
Cậu ấy đã đứng ở cửa. Ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn buông xuống, nắng chiều nghênh ngang trải rộng khắp bầu trời, không trung ngâm mình trong nước, áng mây mỹ lệ tựa sợi khói. Ánh nắng mơ hồ, theo vầng thái dương chợp mắt mà lén lút xuyên qua lớp kính trong suốt, trải một đường đốm sáng long lanh mờ ảo.
Tôi thấy cả người Thẩm Thu Hàn toát ra vẻ dịu dàng, cậu ấy xoay người hỏi: “Là cậu sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT