Chử Hi đi từ sáng sớm, bấy giờ trời nóng nên trời mau sáng, hơn nữa đi muộn thì không biết sẽ bị phơi nắng thành cái gì?
Thật ra thư của Lận Tông Kỳ đã về từ tháng sáu, nhưng Chử Hi lo con còn nhỏ, không chịu nổi việc ngồi xe lửa đường dài nên đến cuối tháng tám mới xuất phát.
Hừng đông đã thức dậy, bên ngoài vẫn tối đen. Cô không khách sáo với mẹ Lận, đến bên phòng chính đánh thức họ, sau đó mình trở về phòng thu dọn.
Mẹ Lận mặt mày cau có nhưng vẫn không nói gì, đến phòng bếp nấu cơm cho cô.
Trong phòng, đứa bé vẫn còn ngủ say, bé gái kháu khỉnh, bốn tháng đã hơn tám cân, trắng trẻo mập mạp, cô ôm một lúc là mỏi tay. Mẹ Lận luôn nói đứa nhỏ này có phúc, thời này làm gì có con nhà ai mập mạp như vậy?
Thế mà Chử Hi vẫn cảm thấy con phải chịu ấm ức, bây giờ dường như đứa nhỏ này đang trong giai đoạn ngán sữa, bắt đầu không chịu bú sữa mẹ nữa. Cô vừa sốt ruột vừa xót xa, may mà biết đây là việc bình thường, kiếp trước chị cô sinh cháu nhỏ cũng như vậy.
Nhưng đứa nhỏ này lại rất ngoan, không khóc cũng không quấy, chỉ lúc bú sữa mẹ mới hầm hừ hai tiếng, bình thường thích dùng đôi mắt to như quả nho long lanh nước nhìn cô, cô đi chỗ nào thì mắt con bé cũng theo đến đó, khiến người ta thương yêu hết lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play