Chử Hi còn nhớ trước đây mình ăn tết thế nào. Chẳng có không khí năm mới gì cả, dán câu đối xong, cả nhà liền lái xe đến quán rượu đã đặt trước để ăn, gọi một bàn thức ăn lớn, vừa uống vừa nói chuyện. Có lẽ điều kiện sinh hoạt khấm khá, sơn hào hải vị bày ở trước mặt cũng lười động đũa, không giống bây giờ, một bát thịt thái sợi xào ớt bình thường cũng phải tranh nhau.
Cũng khó trách người lớn tuổi tiết kiệm như thế, người từng chịu khổ thì nhìn cái gì cũng thấy tốt.
Lúc ăn cơm không nói chuyện, đều vùi đầu ăn. Hôm nay là lễ mừng năm mới nên được ăn no, Lận Hữu Khánh xới hết bát này đến bát khác, cuối cùng thực sự không ăn nổi nữa mới ôm cái bụng no căng, để chiếc đũa trong tay xuống một cách tiếc rẻ.
Chử Hi cũng ăn no. Cô ăn hai bát, bát thứ hai chỉ ăn được một nửa, một nửa còn thừa lại ở trong bát.
Lận Tông Kỳ ngồi bên cạnh thấy cô không ăn nổi nữa bèn cầm bát của cô, đổ tất cả cơm thừa bên trong vào trong bát mình.
“Em uống miếng canh này, canh nóng đấy.”
Nói xong, anh cầm lấy cái muôi ở giữa nồi đất nung múc mấy môi canh gà cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play