Mẹ Lận bị con gái nói một hồi đột nhiên im bặt, quay đầu nhìn thấy Chử Hi đang bưng nước rửa mặt từ phòng bếp đi ra, trong ánh mắt có vẻ chế nhạo, bà ta liền cảm thấy ngượng ngùng. 

Nghĩ đến lời nói lúc nãy của mình, bà ta cảm thấy có chút rát mặt.

Bà ta tức giận trừng mắt nhìn con gái nhà mình: “Mấy giờ rồi mới dậy, sao không lười chết luôn đi?”

Xuân Miêu làm như không nghe được, trợn trắng mắt, sau đó ngẩng đầu lên ngáp một cái, khuôn mặt khắc nghiệt, lộ ra hàm răng vàng và đầu lưỡi bên trong, không hề có một chút hình tượng. Mắt thấy Chử Hi đang ngồi xổm ở góc tường rửa mặt, ánh mắt dừng lại trên sườn mặt trắng nõn của cô, trong mắt cô ta hiện lên một chút ghen ghét cùng khinh bỉ, bĩu môi, tức giận nói một câu: “Chỉ có cô ta là cần mẫn.”

Nói xong xoay người trở về phòng.

Đồ ăn sáng là cháo khoai lang, mỗi người một chén, chẳng qua có đặc có lỏng. Cho dù Chử Hi lén quấy nồi, nổi lên trên cũng chỉ có nước loãng không có hạt cơm, may mà cô vớt được hai miếng khoai lang, có thể bớt đói một chút.

Mà đứa con trai duy nhất trong nhà lại có rất nhiều, đầy một chén, dường như hạt cơm dưới đáy nồi đều ở trong chén của nó, trong chén còn nổi lên vài miếng khoai lang.

Nhà họ Lận có sáu người, hẳn là lúc trước mẹ Lận không thể sinh cho nên mới nhận nuôi Lận Tông Kỳ làm con thừa tự, không ngờ sau này mẹ Lận lại sinh được ba đứa liên tiếp, đứa út là con trai, đương nhiên sẽ thiên vị.

Có điều hình như năm nay Lận Tông Kỳ đã hai mươi sáu, nhỏ hơn Lận Xuân Miêu tám tuổi. Cho dù là từ nhỏ đã nhận làm con thừa tự nhưng cũng chỉ ghi chép lại, chỉ sợ rằng tình cảm với nhà họ Lận cũng không quá sâu đậm.

Chử Hi cúi đầu húp cháo, thuận tiện yên lặng quan sát mấy người nhà họ Lận. Chân của cha Lận không tiện, không thể ra ngoài làm việc, có điều nghề mộc của ông ta rất tốt, nghề mộc trong đội sản xuất ông ta đều nhận thầu hết. Nhưng công điểm kiếm được không nhiều lắm, có lẽ vì vậy ông ta không có quyền lên tiếng ở cái nhà này, mọi chuyện đều phải nghe lời mẹ Lận.

Mẹ Lận nói không dừng, lắm mồm, đanh đá, lòng dạ hẹp hòi, đây là những gì mấy ngày nay Chử Hi quan sát được.

Mà điều khiến người ta câm nín là Lận Xuân Miêu hoàn mỹ kế thừa những đặc điểm này của mẹ Lận. Cũng may hai người sau còn ổn, tuy Xuân Mai nói chuyện có chút lắp, nhưng theo quan sát của Chử Hi, tính tình của cô ấy giống cha Lận, thành thật hàm hậu. Nhỏ nhất là Lận Hữu Khánh, còn đi học, có chút nghịch ngợm nhưng mỗi ngày tan học về đều biết giúp đỡ việc nhà, không có điểm nào giống tiểu bá vương được chiều hư.

Lận Hữu Khánh ăn chén cháo thơm ngào ngạt, đột nhiên nhớ tới cái gì đó ngẩng đầu lên, cũng không chút để ý, trực tiếp dùng tay lau miệng, xong rồi nói: “Mẹ, anh cả viết thư gửi về nhà nói là chuyện chị dâu để mẹ làm chủ là được, còn nói qua một thời gian nữa anh sẽ trở về một chuyến.”

Nghe nói con trai lớn viết thư gửi về, mắt mẹ Lận sáng hẳn lên, sau đó vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía con trai nhỏ: “Anh trai con có gửi đồ về nhà không?”

Nói xong bà ta lại nghĩ, nếu con lớn gửi đồ về thì tối hôm qua con trai nhỏ đã lấy ra rồi, làm sao tới bây giờ mới nói? Mặt bà ta tối sầm lại, bĩu môi, nhịn không được nói thầm: “Trở về làm gì, lãng phí tiền bạc, nghe nói ngồi xe lửa rất đắt.”

“Cái việc làm lính này sao càng ngày càng nghèo, ngày trước còn biết gửi đồ về nhà, từ khi đổi chức vụ, viết thư về nhà chữ ngày càng ít.”

Lận Hữu Khánh nghe xong nhíu mày: “Mẹ, bây giờ anh trai là bộ đội đặc chủng, là cái loại rất trâu bò ấy, quốc gia cần anh ấy, nhất định anh rất bận, làm gì có thời gian mà viết thư?”

Trông nó có vẻ rất không vui khi mẹ Lận nói anh mình như vậy.

Mẹ Lận liếc mắt nhìn con trai nhỏ một cái, chẹp miệng, bà ta cũng cảm thấy lời nói của mình không thích hợp nên nhỏ giọng nói thầm hai câu rồi vùi đầu ăn cháo.

Song dường như cảm thấy lúc nãy bị con trai nhỏ nói như vậy có chút mất mặt, bà ta không nỡ mắng con trai cho nên xoay đầu trừng mắt nhìn Chử Hi bên cạnh Xuân Mai: “Chỉ biết ăn ăn ăn, nhà tôi đều bị cô ăn đến nghèo, một thời gian nữa thằng lớn sẽ về, tốt nhất là bụng cô biết cố gắng, bằng không tôi cho cô đẹp mặt.”

“...”

Chử Hi nghe xong lời này, một muỗng cháo nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.

Có ý gì?

Chẳng lẽ chờ Lận Tông Kỳ về bọn họ sẽ bắt đầu tạo người?

Này... Có phải hơi nhanh hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play