Thành thật mà nói, Chử Hi bây giờ không sợ hãi chút nào, bởi vì ngay cả khi không có Lận Tông Kỳ, cô vẫn có khả năng sống một cuộc sống tốt và nhận được sự tôn trọng của người khác.
Cô và Lận Tông Kỳ ngang tài ngang sức, dựa vào nhau và đồng hành cùng nhau, bọn họ là một cặp vợ chồng thực thụ.
Lúc này Chử Hi bất ngờ nhận được hai bức thư, một bức từ quê nhà, nói rằng bà nội Lận đã được chôn cất và mọi việc ở nhà đều ổn, nhưng nhà của người bác cả có vẻ không ổn, mặc dù họ vẫn sống cùng nhau, nhưng họ đã tách ra ở riêng và gần như ngừng liên lạc với nhau.
Còn nữa, bác cả cũng không biết bị cái gì kích thích, lúc đầu còn đang nói chuyện với mình, luôn miệng nói nhìn thấy bà nội Lận không có rời đi, nhưng là lại nói không rõ, anh họ sợ tới mức còn đi lấy bùa về làm một ít nước uống, cuối cùng bị người ta phát hiện bắt lại nhốt vào tù.
Bức thư kia do Lương Tố Nhã gửi, ngoài việc nhớ lại quá khứ, bức thư còn bất ngờ nhắc đến một điều, rằng cô ấy đã gặp một người phụ nữ họ Phan trong nhà máy, người phụ nữ này rất đau khổ, còn dẫn theo một đứa con, nói rằng chồng cô ta đã chết, mẹ chồng đuổi cô ấy và con ra ngoài, phải đi ăn xin trên đường.
Nghe nói địa chỉ giống hệt quê quán của Chử Hi, trong lòng lập tức nghi ngờ, cảm thấy không thể nào có sự trùng hợp như vậy, không biết có phải là nói dối hay không? Cô không giống với những người thành phố, bởi vì Chử Hi cũng có chút hiểu biết về vùng thôn quê, không phải tất cả nông thôn đều ấm áp và đơn thuần, mà cũng có lòng dạ không tốt.
Chử Hi nhì thấy vậy thì không biết nói gì cho phải, nhưng cô chỉ có thể nói rằng đôi khi số phận thực sự rất tuyệt vời, cô vốn dĩ rất chán nản việc Phan Tiểu Phượng rời đi, không ngờ là đang đi dạo lung tung cũng đụng phải người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT