Cô từ chối thẳng thừng, cô rất thực tế, biết đâu là lựa chọn tốt nhất cho mình, ở một thung lũng nghèo nàn như này, nếu cô về nhà họ Chử, dù có được yêu chiều thì sớm muộn gì cô cũng phải lấy chồng, lấy ai mà chẳng được? Hơn nữa, bây giờ anh đã được thăng chức, có kẻ ngốc mới rời khỏi nhà họ Lận.

Cho dù sau này không thể thay đổi được tương lai, anh và mụ già kia vẫn tiến tới với nhau, vậy thì cô cũng có thể tận dụng cơ hội này kiếm chác chút đỉnh trên người anh. Hiện tại là năm 1970, vẫn còn tám năm nữa quốc gia mới thi hành chính sách mở cửa. Cô chẳng thể làm được gì, chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chậm rãi chịu đựng.

Bất kể nói thế nào, cô là một góa phụ, dù có lấy chồng tốt đến đâu thì cô cũng không khá hơn hiện tại chút nào, chẳng may gặp phải một người chồng vũ phu đánh đập vợ, chỉ sợ cô có thể sống đến khi đó hay không cũng chưa chắc.

Chuyện kiểu này không phải cô lo lắng thừa, mà là đã thực sự xảy ra trong cuộc sống xung quanh cô.

Lận Tông Kỳ đại khái là không ngờ cô lại kiên quyết từ chối như vậy, anh sững sờ một lúc, sau đó nhìn cô, không biết anh nghĩ gì, cũng không thấy nói gì, cuối cùng gật đầu với cô.

Người đàn ông quay người muốn đi ra ngoài, khi đi ngang qua cô thì anh dừng lại, dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó, do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ liếc nhìn cô, không nói gì, có lẽ anh cũng không biết phải nói gì.

Lúc nhìn về phía cô, khuôn mặt căng chặt, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, lại dời mắt đi, mái tóc ngắn hai bên thái dương ướt sũng, trên người cũng thay bộ quần áo sạch sẽ, nhìn trông nhẹ nhàng thoải mái, giống như đã tắm rửa xong.

Người đi đến cổng, Chử Hi nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh, không hiểu sao cô chợt nhớ đến chuyện hồi cấp ba. Cô nhớ lúc đó có một nam sinh trong lớp thích mình, cậu ta vốn là người lôi thôi lếch thếch đột nhiên trở nên quan tâm đến ngoại hình, mỗi ngày đều ăn mặc chải chuốt gọn gàng, còn cố ý đi loanh quanh chỗ ngồi của cô, nhưng mỗi khi hai người gần nhau, cậu ta lại cố tình nói những điều cô không thích nghe.

Người này, làm gì mà tắm rửa sớm vậy? Còn nói muốn đưa cô về nhà ...

Chử Hi không khỏi suy nghĩ.

Giống như tối hôm qua, sau khi Chử Hi tắm xong nằm xuống giường, nước còn chưa đổ, một lúc sau người đàn ông đi vào, không đợi cô lên tiếng, anh tự giác cúi xuống bưng bồn nước tắm đi.

Nhân tiện mang quần áo của cô ra ngoài, khi quay lại lần nữa thì chậu nước đã đổ rồi, ống tay áo anh cũng ướt đẫm.

Sau khi đóng cửa lại, người đàn ông xoay người đi về phía giường, Chử Hi nằm ở trên giường nhìn anh, đột nhiên nói: "Quần áo của anh ướt hết rồi, cởi quần áo rồi hẵng lên giường, nếu không chăn bông bị anh làm ẩm mất."

Bước chân của người đàn ông dừng lại, có lẽ không ngờ cô lại nói như vậy, nhất thời đứng lặng người ở đó.

Anh cau mày nhìn cô.

Chử Hi từ trên giường ngồi dậy, hơi nâng cằm lên, bá đạo nói: "Căn phòng này vốn thiếu sáng, cách mấy ngày lại cần giặt phơi chăn bông. Cho dù quần áo của anh chỉ hơi ướt một chút, ngủ một đêm chăn bông dính ẩm ngay. Đến lúc đó người mệt vẫn là tôi... "

"Ngày mai tôi sẽ giặt chăn."

Chử Hi liếc anh một cái, "Hừm, anh nói nghe thì dễ, chăn cũng sắp rách rồi, càng giặt ít càng tốt, anh không quán xuyến nhà cửa không biết củi, gạo, dầu, muối đắt thế nào. Cũng đừng bảo với em là ngày mai đem ra phơi, trời nóng thế này, tối ngủ nóng chết... "

Cái miệng nhỏ nhắn luyên thuyên không ngừng, Lận Tông Kỳ muốn phản bác lại, nhưng anh không chen vào được, cũng không biết phải nói như thế nào.

Nhưng anh không ở nhà thường xuyên, hầu như tất cả quần áo của anh mẹ Lận đều sửa nhỏ lại đưa cho Hữu Khánh, chỉ giữ lại hai bộ quần áo cũ, ban ngày mặc một bộ, cộng với bộ bây giờ đang mặc, cởi ra thì không còn gì để mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play