Lận Tông Kỳ cũng biết chuyện Chử Hi rút lui khỏi nhà xưởng Đại, sắc mặt cực kì khó coi. Thật ra trong lòng Chử Hi chẳng tức giận là mấy, cô nghĩ rất rõ ràng, Tô Hòa là một chuyện, nhưng đồng thời cũng có vài kẻ đố kỵ cô, không muốn cô được tốt lành, so đo với loại người tâm lý u ám này, thật sự là uổng công tức giận.
Nhìn thì nhà xưởng này đã đi vào quỹ đạo chính nhưng đồng thời cũng chỉ mới vừa cất bước, nếu như không có quy hoạch và sắp xếp tốt, bây giờ hình thức phát triển thì tốt đấy, có điều chỉ là bọt biển mà thôi, đụng một cái là vỡ tan.
Còn về những vợ quân nhân tâm tính tốt cũng thiệt thòi theo thì mắc mớ gì đến cô?
Trước đây lúc nghèo khó không phải vẫn sống tốt đó sao, dù gì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thoải mái của cô.
Nhưng Lận Tông Kỳ lại rất tức giận: “Em đừng làm ở nhà xưởng Đại này nữa, ở nhà trông con là được, anh nuôi em. Chút tiền lương của anh đủ để một nhà ba người chúng ta dùng, không cần em mệt đến chết đi sống lại còn bị ức hiếp.”
Ở trong lòng Lận Tông Kỳ, vợ anh là một người tốt nhất. Trước đây làm nhà xưởng Đại cũng là để vợ quân nhân có nhu cầu trong bộ đội kiếm tiền, để mọi người sống khá giả, chạy hết chỗ này đến kia. Ôm con ngồi xe lửa đến tây bắc, một người cho tới bây giờ chưa từng rời nhà như cô, không biết lúc ấy sợ hãi tới đâu?
Nhiều vợ quân nhân như thế, đầy người tuổi lớn hơn cô nhưng tất cả mọi chuyện đều ỷ lại cho cô. Anh thấy mà xót xa, cho nên việc nhà nào mà anh có thể làm thì đều làm hết, chỉ hy vọng cô bớt khổ cực hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT