Người đàn ông rất cao, nhất là đứng ở bên cạnh đội trưởng cùng quần chúng vây xem, có vẻ cao hơn bọn họ một cái đầu, mặc một thân quân phục, quân phục lúc này không phẳng phiu như của đời sau. Lúc trước Chử Hi đóng phim, tuy rằng đạo diễn tận lực khôi phục lại tính chân thật của câu chuyện, nhưng quân phục tìm tới vẫn rất sạch sẽ phẳng phiu, không giống cái trên người anh, màu xanh lá cây mộc mạc, quần áo có lẽ mặc đã lâu, còn có chút bạc màu.

Nhưng bởi vì người đẹp, quần áo gì đó ngược lại là thứ yếu, thân hình thẳng tắp cao ngất, người đứng từ xa, hình thành một cảnh quan không thể bỏ qua.

Lúc người đàn ông nhìn qua, Chử Hi cũng không có ngượng ngùng tránh đi, hoặc là nói so sánh với tính tình ngượng ngùng của cô gái thời đại này, cô căn bản không có cảm giác rụt rè, ngược lại còn nhìn thẳng lại, ánh mắt giống như chiếc móc, dường như có thể hóa thành vật dính vào người.

Cuối cùng ngược lại là Lận Tông Kỳ xấu hổ dời tầm mắt đi trước, nâng nắm đấm đặt ở trước miệng, hắng giọng.

Chử Hi đi vào phòng bếp, lấy bột ngô trong tủ ra, cũng không tiếc của, cầm vài nắm ra, sau đó thì lấy nước nhào bột.

Thừa dịp mấy người mẹ Lận vắng mặt, làm nóng chảo, đánh trứng gà vào nồi vo thành bánh, sau đó lại cầm lên thái hạt lựu rồi bọc cùng với dưa muối trong bột ngô. Chử Hi sợ người nhà họ Lận ăn vụng cho nên chỉ làm hai cái bánh, một cái thật dày, nhìn qua thì chính xác là sức ăn của một người.

Quả nhiên, người họ Lận có đồ tốt trong lúc nhất thời cũng không để ý đến Chử Hi ở bên này, chờ cô làm xong đem đến chỗ phòng chính kia thì người nhà họ Lận đều đã phân chia đồ xong.

Mẹ Lận thấy cô tới, duỗi cổ ra nhìn, thấy trong chén chỉ có hai cái bánh, cũng không tiện ra tay lấy một cái, làm bộ trừng mắt nhìn Chử Hi: "Con bé keo kiệt này, sao chỉ làm hai cái?”

Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không thấy tức giận, thậm chí nếu nghe kĩ, dường như còn thở phào nhẹ nhõm, lúc trước còn lo lắng Chử Hi vung tay quá trán lãng phí lương thực.

Chử Hi biết tính nết bà ta thế nào, thấy vậy cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại có chút cạn lời với dáng vẻ nói trở mặt liền trở mặt của bà ta, đem bánh đặt trước mặt Lận Tông Kỳ, quay mặt lại không khách khí đáp trả mẹ Lận: "Có bản lĩnh thì mẹ tự mình làm đi? Rồi nói xem mẹ hào phóng thế nào.”

Mẹ Lận bị cô nói như vậy, trong lúc nhất thời nói không nên lời, nhẫn nhịn nghẹn họng, cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, không nói nữa.

Người nhà họ Lận đều tỏ vẻ quen thuộc, căn bản cũng không quản, thậm chí ngay cả Lận Xuân Miêu cũng không xen vào hát đệm, tuy rằng ở chung không bao lâu nhưng đều biết trong cái nhà này chị dâu căn bản không phải dễ chọc.

Ngược lại Lận Tông Kỳ thấy mà sửng sốt, ánh mắt quét một vòng trên người mẹ Lận và Chử Hi, cũng không biết nghĩ tới cái gì, im lặng, cuối cùng biết điều cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn cầm lấy hai cái bánh trong chén ăn.

Bánh làm từ bột ngô, trước kia ở nhà anh cũng thường xuyên ăn, thô ráp nhạt nhẽo, so ra kém bánh bao trong bộ đội cho nên cũng không có hoài niệm gì, nhưng lần này, cắn miếng đầu tiên liền khiến anh sửng sốt một chút.

Ngoại trừ dưa muối, anh còn ăn ra được vị trứng gà, dường như có chút không thể tin nổi, còn cúi đầu nhìn.

Nhìn thấy bên trong quả nhiên kẹp trứng gà, tâm trạng có chút vi diệu, lập tức đem bánh đè xuống thấp, tránh đi tầm mắt chung quanh.

Tuy nhiên, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cảm giác bánh ngô thêm trứng gà so với những cái trước kia anh ăn đều ngon hơn.

"Lần này sao lại có thể trở về vậy? Có phải nội bộ quân đội có chuyện gì không?”

Mẹ Lận nghẹn nửa ngày, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play