Sắc mặt không tốt lắm, cầm đũa dùng sức gõ lên bát đựng dưa muối hai cái: "Xui xẻo, ăn cơm ăn cơm, mặc kệ cô ta, không ăn thì không ăn, bà đây còn cầu cô ta ăn hay sao?”

Cũng không biết nói cho ai nghe, cau mày, dáng vẻ không yên lòng, cũng không biết là sợ Chử Hi tức giận hay là tức giận Chử Hi không cho mình mặt mũi.

Bầu không khí vui vẻ của nhà họ Lận còn chưa duy trì đến một ngày đã tan biến, không thể không nói, Chử Hi tuy rằng là một cô con dâu nhỏ mới vào cửa, còn có vẻ ngoài xinh đẹp sáng ngời, nhưng khuôn mặt khi tức giận vẫn rất dọa người, ít nhất người nhà họ Lận nhìn thấy cô như vậy đều theo bản năng không dám chọc cô.

Mẹ Lận thấy cô mặt lạnh không nói lời nào, cũng không được tự nhiên, nhìn thấy người thì cố ý lớn tiếng nói chuyện, nói với con trai, nói với con gái, nhưng chỉ không để ý tới Chử Hi, dường như muốn dùng phương thức này để cho cô cúi đầu.

Tuy nhiên, người nhà họ Lận không dám chọc Chử Hi, nhưng trong này không bao gồm Lận Xuân Miêu, mắt thấy mẹ Lận đối với Chử Hi không vui, gần như đắc ý vểnh đuôi lên, cảm thấy Chử Hi chính là người ngoài, căn bản không có cách nào so sánh với cô ta.

Bữa trưa một món rau, một chén canh, một bát khoai tây bào, một bát canh trứng.

Khoai tây được thu hoạch mấy ngày trước, vẫn còn hơi non, xào sợi dễ nhão, thích hợp cắt thành lát nấu, cho dù cuối cùng chỉ cho vài củ hành lá nhưng hương vị cũng rất ngon, nhất là nước canh kia, đặc biệt ngon khi ăn với cơm cháy. Canh trứng gà dùng chính là trứng gà Chử Hi mang về từ nhà họ Chử ngày hôm qua, nước canh trong vắt, trên mặt nổi lên mấy miếng trứng hoa, chỉ có vậy nhưng ở nông thôn cũng không phải thường có để ăn.

Hơn nữa trứng gà nhà họ Lận đều để cho bà Lận cất đi, quanh năm suốt tháng không được ăn mấy lần, vậy nên trứng gà ở nhà họ Lận ngon không kém gì thịt.

Hôm nay có thể ăn được vẫn là dựa vào Chử Hi, nhà họ Chử không nhiều người bằng nhà họ Lận, hai vợ chồng có cái gì thì ăn cái đó, dù sao không có con trai không có cháu trai, lo tốt chính mình là đủ rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác có người ngứa miệng, miệng ăn đồ của người ta còn cảm thấy không đủ, cầm thìa khuấy trong canh trứng hoa, bĩu môi nói: "Không đúng, tôi nhớ trước kia khi tôi nấu canh trứng không có bỏ ít trứng như vậy.”

Nói xong còn lấy ánh mắt như có như không nhìn Chử Hi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chử Hi cũng không nhịn cô ta, mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, lạnh giọng hỏi: "Cô có ý gì?”

Lận Xuân Miêu thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi, nhưng lại sợ bị cô xem thường, không phục ngẩng đầu nhìn cô, cố ý bày vẻ mặt quái gở nói: "Ăn vụng còn có tự tin như vậy..."

Mắt thấy cô ta muốn nói lung tung, mẹ Lận ở dưới gầm bàn lấy chân đá cô ta, nhưng Chử Hi vẫn nghe thấy, trực tiếp bật cười: "Ăn vụng?”

Ánh mắt nhìn về phía Lận Xuân Miêu, không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi để nói câu này.

Ban đầu có ba phần tức giận, lúc này cũng biến thành mười phần, mạnh mẽ đứng bật dậy khỏi ghế: "Tôi cho dù muốn ăn cũng là ăn quang minh chính đại, trứng gà này là ngày hôm qua tôi mang từ nhà mẹ đẻ đến, ăn cũng là trứng của nhà họ Chử tôi.”

"Lận Xuân Miêu, trước khi cô nói lời này, ngẫm lại xem cô có tư cách nói lời này hay không? Trứng là của nhà mẹ đẻ tôi, canh là tôi làm, cô thì làm gì? Thật đúng là tự coi mình thành đại tiểu thư à?”

Dường như bị tức giận vô cùng, ngực phập phồng không ngừng: "Cho dù tôi đổ đi cũng không cho cô ăn..."

Sắc mặt mẹ Lận thay đổi, đang muốn vươn tay ngăn cản, nào ngờ vẫn chưa kịp, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh giơ ra trước bà ta, cầm lấy chén đựng canh trứng gà, rất nhanh hắt về phía cửa.

Nhìn thấy điều này, mấy người nhà họ Lận đang ngồi lập tức hít một hơi lạnh.

Đây chính là trứng gà đó!

"Ôi chao, đây là canh trứng đó..."

Mẹ Lận nhìn nước canh trên mặt đất, nhất là từng miếng từng miếng trứng hoa kia, đau khổ vỗ đùi, ngẩng đầu nhìn Chử Hi, há mồm chuẩn bị mắng người nhưng thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, lại không thể không nghẹn khuất ngậm miệng lại.

Cuối cùng xoay người dùng sức vỗ vào cha Lận ngồi ở bên cạnh, trút giận với ông: "Ông là người chết à, tại sao không ngăn cản?”

Lận Hữu Khánh ở bên trái quay đầu nhìn trên mặt đất, ánh mắt trong nháy mắt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng cúi đầu không nói gì.

Chẳng qua bàn tay nhỏ bé cầm thật chặt đôi đũa.

Lận Xuân Miêu cũng sững sờ: "Cô, cô làm sao mà..."

Chử Hi dùng sức trừng mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì, xoay người rời đi.

"Cô đứng lại đó cho tôi, cô dựa vào cái gì mà đổ đi? Đây là nhà tôi, cô ăn của nhà tôi, ở nhà tôi nhiều ngày như vậy, dựa vào cái gì mà đổ đi..."

Lận Xuân Miêu ở phía sau tức giận mắng to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play