Tối thứ bảy vợ sư đoàn trưởng lại muốn mời bọn họ ăn cơm, còn gọi cả Chương Thành Ngọc và Hàn Hữu Thụ nữa.
Chắc là ý của sư đoàn trưởng Lưu, bày tỏ sự tán thưởng đối với chuyện ba người các cô viết thư.
Thực ra trong lòng Chử Hi có tính toán, trong bộ đội đều là binh sĩ mới đến, ban đầu đều chẳng thân quen gì nhau, cho nên không ai dám ra mặt, nhưng thời gian lâu rồi, chắc chắn sẽ có người đứng ra nói.
Chỉ là con người Chử Hi không muốn rề rề rà rà, cứ cảm thấy nói sớm hay muộn cũng giống nhau, cho nên phần công lao này cũng chính là được lợi cho ba người các cô.
Cô không cảm thấy mình làm như vậy có chỗ nào không tốt? Bản thân không tranh không giành, quang minh chính đại thể hiện bản thân, có gì mà không được?
Có lẽ sẽ khiến người ta ghen ghét, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến càng nhiều người chú ý đến bọn họ hơn, bao gồm cả các lãnh đạo bên trên. Mỗi người đều theo đuổi thứ không giống nhau, có người thích âm thầm, có người thích được quan tâm chú ý, mà cô là người thuộc vế sau. Giống như hồi đại học chọn ban cán sự lớp, người được chọn đều là những bạn học mới bắt đầu đã tích cực thể hiện, mà bốn năm đại học, nhận được sự coi trọng nhất dường như cũng chỉ có mấy người đó.
Cô không muốn Lận Tông Kỳ bước đi trên con đường giống kiếp trước, chết rồi cũng chả được mấy ai nhớ đến, mấy người nói nhớ ở bên mồm đó, thà nói về những vinh quang mà anh mang lại còn hơn nói về con người anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT