Có một câu nói như vậy: Ký ức của nhiều người được liên kết với nhau bằng những sợi dây ràng buộc. Một khi ràng buộc biến mất, mọi người sẽ ngay lập tức bối rối. Ràng buộc có thể là một màu sắc nào đó, một giai điệu nào đó, một hương vị hay thậm chí chỉ là nhiệt độ của một cơn gió. Còn cái gọi là ký ức có tính lừa gạt, nó không ngụy biện cho những điều giả dối, không tồn tại và không tước đi cái quyền được cuồng loạn của con người.
Trương Thỉ đã từng vô số lần nghi ngờ liệu cha mẹ có thực sự tồn tại trong trí nhớ của mình hay không. Ký ức duy nhất mà cậu có về những người thân thời thơ ấu là bà ngoại; lần thứ hai ký ức cậu bị đánh lừa là vì Doãn Giác Minh.
Chuyện này bắt đầu từ giữa mùa hè năm đó. Khi tiếng nhạc trầm khàn rầu rĩ của Debussy vang bên trong cánh cửa gỗ, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ Longines cũ, những đầu ngón tay bóc vỏ cam ướt át, mắt cá chân như ngọc treo ngoài cửa sổ, ngọn tóc thoang thoảng mùi nước hoa, ánh trăng ướt đẫm dưới đêm mưa và đôi môi khô ráo mềm mại...
Đây vừa là sự ràng buộc vừa là sự say mê khi tự thỏa mãn tinh thần.
Mọi thứ bắt đầu từ một giấc mộng của bà ngoại Trương Thỉ.
Mấy năm nay thân thể bà cụ không tốt lắm và chỉ có một ước muốn duy nhất —— được trở về quê cũ, nơi mà bà đã lớn lên và gặp gỡ người thương, Hạc Cương.
Vì vậy, Trương Thỉ cần một khoản tiền để đưa bà cụ trở về chốn cũ và an hưởng tuổi già.
Có lẽ là Trời cao cố ý, tháng 4 năm 2009, Trương Thỉ nhận được cuộc gọi hỏi liệu rằng cậu có sẵn lòng cho thuê căn nhà ở vùng Mã Trấn sông nước này hay không. Anh ta còn cho biết, nếu chịu bán thì càng là cầu mà không được, giá cả có thể thương lượng.
Mã Trấn này là nơi phong thủy bảo địa, nhìn thì như biệt lập với ngoại giới nhưng lại phát triển về mảng văn hóa nhờ một nhóm thợ thủ công đã đến đây từ vài thập niên trước. Sau này nó được truyền thừa xuống, rất nhiều người trong nghề cũng đến. Ngày nay trông trấn đã văn hương hơn nhiều.
Sau đó Trương Thỉ có gặp qua đối phương vài lần.
Đối phương nói với cậu, mình có thể cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ nhưng trước đó bọn họ có một biên kịch muốn đến vùng đất phong thủy bảo địa này để sáng tác. Điều kiện rất đơn giản, đó là hy vọng có thể tạm thời sống nhờ trong nhà Trương Thỉ. Tiền thuê nhà sẽ trả đầy đủ, thanh toán luôn bốn tháng trong một lần, chỉ cần chăm sóc anh ấy một chút là được.
Bởi vì mức giá đưa ra rất có thành ý lại thêm đối phương là một đội chế tác phim truyền hình lớn có danh tiếng tốt nên Trương Thỉ đã hẹn sẽ gặp lại vào tháng 5 để thu tiền đặt cọc. Chuyện này đã quyết như vậy.
Ngày hẹn đã đến, Trương Thỉ lái chiếc Santana màu đen của mình ra ngoài, trời mưa nhỏ, đường chân trời lơ lửng trên không trung như tấm mica trong suốt, hoàng hôn đỏ rực khói. Cậu ngâm nga một bài hát, tay mở cửa sổ cho gió lùa vào từ mọi hướng.
Hôm đó là ngày 24 tháng 5, đầu mùa hè năm 2009. Trương Thỉ lái xe ra ngoài trấn để tiếp đón người đàn ông sắp đến.
Người này là Doãn Giác Minh.
Cũng khá kỳ quặc, khi Trương Thỉ nhìn thấy Doãn Giác Minh lần đầu tiên, cậu không nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ thấy tảng lớn tấm lưng trắng nõn của anh.
Đón người lúc hoàng hôn, để có chỗ, Trương Thỉ đã dọn hết mấy thứ đồ linh tinh trên xe vào kho hàng nhưng không ngờ trước cửa trấn không thấy người nào, đối phương thậm chí còn không xuống xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ chính là người mà cậu đã gặp trước đó, tên là Tần Thạc. Tần Thạc thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ ghế phụ: "Tôi không lên xe cậu! Cậu đi trước dẫn đường, chúng tôi theo sau!"
Trương Thỉ không nói gì, nhanh chóng sang số, quay xe, chậm rãi lái về phía trước.
Ngôi nhà cách thị trấn ba km, nằm trên một sườn đồi độc lập. Từ đây có thể nhìn ngắm toàn cảnh thị trấn, thực tế ngày thường đi bộ cũng được.
Ngôi nhà có kết cấu hai tầng, được làm bằng gỗ nguyên chất, vẫn mang hơi hướng phong cách nhà nông thôn Bắc Âu nhưng kết cấu không phức tạp, bằng phẳng và phóng khoáng. Hai mái nhà nằm cạnh nhau, mái đầu tiên dành cho Doãn Giác Minh, tầng một có phòng khách và bếp, tầng hai có phòng ngủ gác mái và ban công rộng. Mái nhà bên cạnh là nơi Trương Thỉ và bà ngoại sống.
Trời vẫn mưa, chỉ qua ánh đèn ngoài sân đã nhìn thấy bà cụ cầm ô đứng dưới mưa.
Trương Thỉ dừng lại một lát, dắt tay bà cụ vào nhà.
Tần Thạc không biết đã xuống xe từ lúc nào, mặc một bộ vest chỉnh tề, móc trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Trương Thỉ: "Người anh em, đây là?"
"Bà ngoại tôi. Hai căn nhà này được ngăn cách bởi một bức tường, bên trong dùng chung một lò sưởi." Trương Thỉ vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, không nhận điếu thuốc trong tay Tần Thạc mà lại đút chìa khóa vào tay anh, xoay người vỗ nhẹ những hạt mưa bụi trên vai bà cụ, nói: "Các anh vào nhà trước đi, trên lầu hai là phòng ngủ, tôi sẽ đến sau."
Bà cụ ở một bên mỉm cười nhìn Tần Thạc: "Cậu là vị biên kịch kia à?"
Tần Thạc mỉm cười chào hỏi bà cụ: "Không phải cháu, anh ấy còn ở trên xe."
Trương Thỉ kéo tay bà cụ vào nhà. Trước khi đóng cửa, Tần Thạc nghe tiếng bà cụ lẩm bẩm: "Bà nói này, người tới không có ý tốt, chúng ta đã đến tận cửa trấn nghênh đón, người ta còn không thèm xuống xe, ngay cả mặt cũng không thấy..."
Sắc mặt Tần Thạc thay đổi, anh chợt nghĩ Trương Thỉ dầm mưa tới đón bọn họ, bà cụ lại đợi ở cửa, quả thật là nghênh đón, điều này khiến anh có chút xấu hổ. Tần Thạc thu lại điếu thuốc Trương Thỉ không nhận, đứng ở cửa dậm chân sau đó đi đến chỗ chiếc Jaguar mở cửa ghế sau.
Tần Thạc cúi người, gọi: "Giác Minh, Giác Minh!"
Doãn Giác Minh mặc áo khoác da của Tần Thạc cuộn tròn ở ghế sau, mơ màng tỉnh dậy.
Sáng nay thức dậy anh phát hiện mình bị sốt nhẹ và sau hai giờ đi đường bây giờ anh còn choáng váng hơn. Lúc này, trên má anh có mấy vệt đỏ do da thuộc in vào, trên cổ cũng có một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt vẫn mơ màng: "Tới rồi sao?"
"Anh thế nào rồi?" Tần Thạc thấy sắc mặt anh không ổn, nhưng vẫn không rời mắt khỏi mảng da đỏ bừng đó, "Lát nữa em sẽ cùng bọn họ đi mua thuốc cho anh."
Ở cách vách, Trương Thỉ vừa treo chiếc áo len ẩm ướt của bà cụ lên liền nghe thấy động tĩnh bên cạnh, hình như có người đang khiêng thứ gì đó. Cậu tùy ý đặt áo khoác lên ghế sofa rồi đi ra ngoài thì thấy phía sau xe trống rỗng. Ở ghế sau cũng không có ai. Khi quay lại lần nữa, tài xế đã đi ra từ cách vách.
Trương Thỉ gọi Tần tiên sinh hai lần nhưng không có ai trả lời, cậu bước lên cầu thang đến phòng ngủ trên tầng hai.
Cửa phòng ngủ đối diện cầu thang hơi hé mở. Ánh mắt Trương Thỉ dần chuyển từ đường chân trời sang cửa phòng, cậu đột nhiên bị lóa mắt bởi thân hình trắng như tuyết bên trong cánh cửa hé mở.
Đó là một tấm lưng với những đường cong thật duyên dáng mang theo vài phần cảm giác thiếu niên, nước da sạch sẽ. Khi cúi xuống có thể thấy rõ những chỗ nhấp nhô dọc theo sống lưng đẹp đẽ. Có lẽ là do hơi nóng, khi ánh sáng chiếu qua cửa sổ sẽ thấy trên đó lấm tấm một lớp mồ hôi mịn.
Tần Thạc ngồi cạnh mép giường, phía sau cơ thể kia, Trương Thỉ chỉ thấy anh hút một hơi thuốc dài. Tần Thạc liếc mắt nhìn ra, đột nhiên bắn ra phía sau cửa nhìn Trương Thỉ còn chưa hoàn toàn lên tầng hai: "Trương tiên sinh!"
Doãn Giác Minh bởi vì một tiếng "Trương tiên sinh" mà quay người lại nhưng Tần Thạc lại nhanh hơn, tiến lên hai bước đóng cửa lại. Vì vậy trước khi cánh cửa đóng lại, Trương Thỉ còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người đàn ông kia.
Năm phút sau Tần Thạc lại mở cửa, không còn vẻ khó chịu như vừa rồi.
Trương Thỉ đang đun nước trên bàn trà dưới gầm cầu thang, nghe tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu nhìn qua vai Tần Thạc, cuối cung cũng thấy rõ người đàn ông phía sau.
Doãn Giác Minh mặc một chiếc áo sơmi trắng mỏng, mái tóc đen hơi xoăn trước trán, trông có chút ý vị triền miên. Thứ khiến người ta xuyến xao nhất chính là đôi mắt cực kỳ thu hút. Trong túi áo khoác của anh còn có một nhành tùng chi gãy từ đâu đó, chợt khiến người ta nhớ đến câu thơ: Minh nguyệt tùng gian chiếu.
Chén trà được đặt ngay ngắn trên bàn, Trương Thỉ nhanh chóng dời mắt đi, sau đó quay sang Tần Thạc, cười nói: "Đã thu dọn xong chưa? Giới thiệu một chút chứ?"
"Đây là biên kịch của bọn tôi, Doãn Giác Minh, Doãn tiên sinh." Tần Thạc giới thiệu ngắn gọn về đoàn làm phim của bọn họ cũng như sự yêu thích của bọn họ đối với nơi này, nói rằng có lẽ sẽ chọn nơi này làm địa điểm quay phim.
Doãn Giác Minh hai mươi tám tuổi, được coi là còn trẻ trong ngành biên kịch. Anh gia nhập đoàn làm phim của họ sau khi du học về và từng giành được hai giải thưởng cho kịch bản của mình. Dù là viết kịch bản hay chuyển thể thành phim thì anh ấy đều làm rất tốt. Theo nhận xét của nhiều thế hệ đi trước trong ngành thì chính là hậu sinh khả úy*, tiền đồ vô lượng.
*"Hậu sinh khả úy" là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
"Xin hỏi, tiên sinh là Trương ——" Doãn Giác Minh ngồi đối diện cậu, âm cuối giương lên. Âm sắc trong trẻo và êm dịu giống như tiếng ngọc thạch khẽ va chạm, nghe rất có ý vị.
"Trương Thỉ." Cậu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Doãn Giác Minh mỉm cười nhìn ánh mắt Trương Thỉ, không để ý tới nửa câu sau của cậu, nói: "Một Trương một Thỉ, văn võ chi đạo, tên hay."
Trương Thỉ cũng mỉm cười rót trà nóng vào cái cốc trước mặt Doãn Giác Minh: "Người anh em, đã tới thì cứ coi đây như nhà mình. Cần gì thì cứ nói. Tôi và bà ngoại ở cách vách, không quấy rầy đến anh."
"Đã quen biết rồi, để tôi nói cho cậu nghe một chút về khoảng thời gian tiếp theo." Tần Thạc ngửi trà rồi lại đặt xuống, nói với Trương Thỉ: "Ngày thường chủ yếu là ba bữa, Doãn tiên sinh muốn tìm một nơi khép kín cho nên ngày thường tốt nhất là không có ai đến làm phiền, cũng đừng quá ồn. Tôi nhớ Trương tiên sinh là một thợ mộc... "
"Làm mộc."
"Này, cậu thường làm việc ở đâu?"
"Khá xa nơi này. Sẽ không quá ồn ào đâu."
"Tốt lắm." Tần Thạc nhấp một ngụm trà, nghiêng cằm nhìn sang bên cạnh, hỏi: "Bà ngoại cậu thì sao?"
Trương Thỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà cũng thích yên tĩnh. Bên cạnh có một phòng sách, thỉnh thoảng sẽ có vài học sinh tới mượn sách và trò chuyện, chuyện này tôi đã nói với anh rồi, ngoài ra thì không có gì nhiều. Còn ban ngày tôi thường không ở nhà nên thỉnh thoảng sẽ nấu bữa trưa vào lúc sáng luôn, đôi khi bà tôi sẽ tự nấu, để tôi dặn bà làm thêm phần cho một người là được rồi."
"Được, không còn vấn đề gì nữa." Tần Thạc hài lòng đứng lên bắt tay với Trương Thỉ.
"Phòng sách?" Doãn Giác Minh có vẻ rất hứng thú, anh bắt tay Trương Thỉ, nói: "Tôi có thể đi xem không?"
"Đương nhiên có thể. Nếu anh muốn viết lách gì đó ở bên kia cũng không thành vấn đề." Trương Thỉ mỉm cười với anh, sau đó quay sang Tần Thạc, "Người anh em này, sau này có việc gì thì cứ gọi cho tôi."
"A, tôi suýt quên mất." Doãn Giác Minh lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa qua, "Dù sao ở đây cũng không có tín hiệu, cậu cầm máy của tôi đi."
"Vẫn có mạng không dây." Trương Thỉ nói.
"Xem ra vẫn có thể dùng máy tính tra cứu thông tin." Doãn Giác Minh cười cười nhưng Tần Thạc vẫn lấy đi chiếc điện thoại trong tay anh.
Trương Thỉ tiễn Tần Thạc ra cửa, Doãn Giác Minh đi thẳng tới xe của Tần Thạc.
Tần Thạc hạ cửa sổ xuống, hỏi anh: "Thật sự không cần mua thuốc sao?"
"Thật sự không cần." Doãn Giác Minh chắp tay sau lưng mỉm cười, thân hình lắc lư qua lại.
"Vậy tôi đi trước nhé?"
Doãn Giác Minh không nói gì, đưa tay vẫy vẫy hai cái.
Trương Thỉ chỉ nhìn thấy lưng anh, không nhìn rõ mặt nhưng trên mặt anh nhất định là nụ cười. Cậu cúi đầu ngậm điếu thuốc, chợt nhớ tới lời vừa nãy, Doãn Giác Minh hai mươi tám tuổi, hơn mình bốn tuổi. Sao lúc mình nhìn thấy tấm lưng trong phòng ngủ lại cảm thấy nó mang theo cảm giác thiếu niên được chứ... Nghĩ đến đây, Trương Thỉ rít một hơi thật sâu giống như Tần Thạc lúc đó.
Cùng lúc đó, Tần Thạc vươn tay nhéo nhéo cổ tay Doãn Giác Minh , nhẹ giọng nói: "Bốn tháng nữa tôi tới đón anh, được không?"
Doãn Giác Minh rút cổ tay ra và quay đầu. Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Trương Thỉ, tức khắc ngẩn ra. Trương Thỉ cúi đầu hút thuốc, vội vã thu lại cảm xúc của mình, chợt nghe thấy tiếng động cơ. Không đến hai phút sau, trước mặt bỗng xuất hiện một đôi giày da. Ngẩng đầu lên, là Doãn Giác Minh trong mắt còn đang nhiễm ý cười: "Có thể cho tôi xin một điếu thuốc được không, Trương Thỉ?"
Loại thuốc Trương Thỉ hút là Phù Dung Vương, sau khi đưa điếu thuốc cho đối phương, tiện tay bật lửa. Đối phương cũng đáp lại, khéo léo tiến lại gần chắn gió. Trương Thỉ nhìn chằm chằm anh hai giây: "Tôi còn tưởng anh không hút thuốc."
"Vậy sao." Doãn Giác Minh thuần thục đổi tay, "Có rất nhiều người từng nói như vậy, tôi trông có vẻ như thế này, tôi trông có vẻ như thế kia, kỳ thật bọn họ đều đoán sai."
Kiểu hút thuốc của anh không như những người đàn ông khác. Đàn ông hút thuốc thường trông khá bụi bặm và phóng khoáng như Trương Thỉ.
Nhưng ngón tay kẹp điếu thuốc của Doãn Giác Minh trông thực nhã, rất phù hợp với khí chất của anh, ngay cả khi anh nhả khói vẫn rất nhã nhặn.
"Bây giờ trông anh không giống bị bệnh nhưng thực ra vẫn có chút mệt mỏi phải không? Say tàu xe, cảm lạnh hay sốt? Nhà có thuốc, không cần mua đâu. "
"Vậy làm phiền rồi, tôi bị sốt nhẹ." Doãn Giác Minh thấp giọng nói.
Doãn Giác Minh muốn đến xem phòng sách của bà cụ nhưng đáng tiếc hữu tâm vô lực. Anh ngã gục xuống chiếc giường trên gác mái, choáng váng mơ màng, trên lưng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Anh biết điều đó nhưng lại không điều khiển nổi cơ thể mình. Trong ý thức mơ hồ của anh, trời đã tối hoàn toàn. Cửa sổ trong phòng đóng kín, không có gió cũng không có ánh sáng.
Cách vách có tiếng đi lại. Hai căn nhà có chung một bức tường và dùng chung một cầu thang dẫn lên tầng hai, là kiểu cấu trúc đối xứng. Cầu thang gỗ kêu cọt kẹt, Doãn Giác Minh mới tỉnh lại. Tiếng bước chân đó chắc chắn không phải từ nhà bên cạnh mà là có người đang đến chỗ anh.
Tiếng bước chân nán lại trước cửa một lúc, tiếng cọt kẹt dừng lại, sau đó là tiếng xoay người bỏ đi.
Doãn Giác Minh mơ hồ nghĩ, tại sao thuốc vẫn chưa tới?
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ.
Tối qua anh đi ngủ sớm, trước bảy giờ đã ngủ rồi và bây giờ còn chưa đến sáu giờ.
Doãn Giác Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời như tấm mica ngày hôm qua đã biến mất, thay vào đó là bầu trời xanh thẳm vẫn còn vài vệt đen trên đầu anh, bình minh đã ló dạng ở phía Đông.
Đầu giường có một cốc nước phủ khăn giấy và hai viên thuốc. Hôm qua đầu óc anh mơ mơ màng màng nhưng anh cho rằng mình vẫn có thể nghe được tiếng động xung quanh vậy mà lại không biết chút gì về việc Trương Thỉ từng bước vào. Toàn thân anh nhớp nháp và trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.
Doãn Giác Minh cởi trần, mở cửa sổ, đối mặt với ánh sáng bên ngoài và duỗi chân trước tấm gương dài cạnh cửa. Cảm thấy cả người đều sảng khoái, tinh thần minh mẫn, rất tuyệt vời.
Tác giả có lời muốn nói:
Một câu chuyện về những ngày hạ với tình và dục đều nở rộ, không quá dài, khá ngọt ngào, thích hợp đọc trước khi đi ngủ.
Có lẽ bộ này mình sẽ ra khá chậm vì mình cảm thấy edit nó khó hơn mấy bộ mình từng làm nhưng mình sẽ cố gắng nhất có thể. Sở dĩ mình ra mắt nó bh là vì muốn đặt gạch nữa. Khi nào rảnh sẽ làm. Mong mn ủng hộ ('▽'ʃ♡ƪ)
8:36 pm
29/04/2024