Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thời gian này Tần Đông Loan quả thực rất bận.
Buổi chiều gần như là không thể đúng giờ tan ca. Bởi vì công tác bận rộn, cơm tối cũng khó về ăn cùng Kiều Diên. Nhưng hiện tại hai người ở bên nhau, ngược lại cũng không cần quá cố chấp vấn đề mỗi ngày phải cùng nhau dùng bữa.
Mỗi ngày thời gian tăng ca của Tần Đông Loan là khác nhau, nhưng cơ bản vẫn là sau tám giờ mới về đến nhà, hơn mười giờ cũng có. Nhưng dù muộn thế nào, Kiều Diên ở nhà luôn để lại cho anh một ngọn đèn.
Trước đây anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ thong thả lại mà sống, nhưng sau khi ở bên Kiều Diên, anh đã từng bước dung nhập vào loại cuộc sống này.
Anh vốn cũng không thích cuộc sống quá ồn ào náo nhiệt, có thể sống cuộc sống yên bình ấm áp như hiện tại với Kiều Diên, anh đã cảm thấy rất thoả mãn rồi.
Tám giờ tối tan ca, Tần Đông Loan lái xe quay về Nam Đàm. Xe đậu vào bãi đỗ xe, Tần Đông Loan nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Bãi đỗ xe của Nam Đàm cũng không có gì khác biệt, nhưng những biển số xe ở đây thì lại không hề tầm thường. Tần Đông Loan đi xuống, lại nhìn về phía chiếc xe đó thêm một cái. Du Tùng ngồi trên xe cũng đã nhìn thấy anh. Tần Đông Loan dù lẫn trong đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra, huống hồ gì là ở nơi vắng vẻ thế này.
Du Tùng mở cửa xe đi xuống, Tần Đông Loan nhìn anh ta không nói gì. Du Tùng cười lên tiếng: "Vừa tan ca hả?"
"Vâng." Tần Đông Loan đáp một tiếng, hỏi Du Tùng: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh và chị cậu vừa đi tiệc về. Bữa tiệc hôm nay cô ấy có gặp Trần Cảnh Đình rồi trò chuyện mấy câu, sau khi kết thúc thì tới đây." Du Tùng dùng hai ba câu đơn giản thuật lại sự tình, sau đó nhìn Tần Đông Loan.
Tần Đông Loan nghe xong, ánh mắt và sắc mặt đều không có gì thay đổi, Du Tùng lại nói: "Chị em lên trước rồi."
Nghe đến đây, Tần Đông Loan hỏi: "Lúc nào ạ?"
"Vừa mới."
Anh quay đầu thoáng nhìn về phía thang máy, sau đó nói với Du Tùng.
"Vậy em lên đó trước."
Tần Đông Loan dứt lời, xoay người muốn đi, Du Tùng lại gọi.
"Đông Loan."
Tần Đông Loan quay đầu.
Du Tùng đứng đó, nhìn Tần Đông Loan, cười cười nói.
"Dù xảy ra chuyện gì, đừng cãi nhau với chị gái em đấy."
Tần Đông Loan nhìn người anh rể trước mắt luôn là dáng vẻ hiện hậu ôn hoà. Ở Tần gia, Du Tùng luôn dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Tần Thanh. Nhưng đồng thời, cũng cho Tần Thanh đầy đủ sự bao dung và cảm giác an toàn.
Tần Đông Loan nhìn Du Tùng, một lát sau, anh gật đầu đáp.
"Em biết rồi."
Nói xong, Tần Đông Loan khẽ gật đầu với Du Tùng, quay đầu đi về phía thang máy.
-
Tần Thanh không để cho Du Tùng đi cùng mình.
Cô ấy cũng không biết vì sao mình lại làm thế. Bình thường có chuyện gì, vợ chồng hai người đều cùng nhau tham dự. Nhưng chuyện ngày hôm nay, có lẽ là sau cuộc trò chuyện với Trần Cảnh Đình, trong thời gian ngồi trên xe chậm rãi hồi tưởng lại, rốt cuộc phát giác ra gì đó mơ hồ không thích hợp.
Tần Thanh mang theo tâm trạng đó đi vào thang máy, đi lên nhà của Tần Đông Loan ở tầng cao nhất.
Tần Thanh lớn hơn Tần Đông Loan mười tuổi. Từ nhỏ Tần Đông Loan đã không có bất cứ bí mật gì với cô. Anh đối với việc mình làm luôn bình tĩnh thong dong, nhưng lại dựa trên khả năng phán đoán tuyệt đối, bởi thế anh sẽ không sợ bị người nhà phát hiện, luôn cho người nhà một không gian để có thể hiểu mình.
Tần Đông Loan có rất nhiều bất động sản, bình thường thì đều ở Nam Đàm. Mật khẩu các căn nhà của anh, người nhà cũng đều biết. Nhưng tuy là biết, mọi người sẽ rất ít khi tới. Tần Đông Loan cho họ sự tín nhiệm tuyệt đối, họ đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt mà cho Tần Đông Loan không gian riêng cần thiết.
Tần Thanh nâng mắt nhìn con số đang chạy, chờ thang máy dừng ở tầng cao nhất, cô bước ra ngoài.
Phong cách ngày thường của Tần Đông Loan cực kỳ trầm tĩnh và ổn trọng, tính cách này phần nào cũng ảnh hưởng đến phong cách của những căn nhà đứng tên anh. Trước đây Tần Thanh từng đi tìm anh mấy lần, nhà riêng của Tần Đông Loan luôn khiến cho người ta cảm giác được một loại tĩnh mịch xa cách, không có hơi thở của cuộc sống. Đối với anh, nhà cũng chỉ là một nơi để nghỉ ngơi. Giống như công ty, là nơi để anh làm việc. Anh đối với đồ vật cũng vậy, có sự phân định rõ ràng, giống như cuộc sống của anh, hệt như được đánh dấu rõ ràng, mỗi bước đi thế nào, đi đến mức độ nào, đều là chính xác không có sai lệch. Tuy rằng rất nhàm chán, nhưng lại bớt khiến người khác phải lo lắng.
Mà hôm nay Tần Thanh đi lên nhà của Tần Đông Loan, cảm giác lần trước cô cảm nhận được đã thay đổi. Trên tấm cửa đen dày, dán cặp câu đối xuân chúc Tết, khiến cửa nhà của anh có thêm một loại hơi thở cuộc sống có hơi không hợp với anh.
Tần Thanh đi tới, bấm mật mã mở cửa. Cô đứng ở ngay cửa, nhìn vào bên trong, cảm giác không thích hợp sau khi thấy được phòng khách với ánh đèn ấm áp cạnh tấm thảm trở nên thích hợp rồi.
Trong nhà vẫn là hương vị như lúc trước, thoang thoảng mùi hương linh sam lãnh đạm. Thế nhưng tỉ mỉ cảm nhận, xen lẫn trong mùi hương linh sam lãnh đạm đó, lại có đôi chút ấm áp của cuộc sống. Tần Thanh cảm nhận tới đây có hơi ngẩn ra, cô đi vào trong, vừa đưa tay chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng của Tần Đông Loan truyền đến.
Tần Thanh quay đầu lại nhìn, thấy được Kiều Diên từ trong phòng anh đi ra.
Kiều Diên đứng ở cửa phòng, nhìn thấy người xuất hiện vậy mà lại là Tần Thanh, ánh mắt của cậu thoáng chốc rơi vào trạng thái chậm chạp như dòng sông ngân hà đang lưu động.
Hai người cách một khoảng nhìn nhau, nhất thời không có ai lên tiếng. Mà Tần Thanh sau khi thấy Kiều Diên thì có một khoảng ngắn ngủi ngẩn ra. Cô ấy nhìn Kiều Diên, có hơi không nắm chắc lắm mỉm cười, lên tiếng.
"Thầy Kiều."
"Sao cậu lại ở đây?"
Kiều Diên đứng tại chỗ nhìn cô ấy, ngón tay đặt trên tay nắm cửa vô thức siết lại.
Trong lúc Kiều Diên rơi vào trạng thái trầm mặc, Tần Thanh đưa mắt đánh giá một lượt Kiều Diên. Từ trạng thái và cách ăn mặc của cậu, Tần Thanh giống như đã liên tưởng đến gì đó.
Kiều Diên không đến đây làm khách.
Cậu đang mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại, quần dài áo dài, làm nổi bật cơ thể thon dài trẻ trung. Màu da cậu vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng khí sắc so với lần trước gặp đã tốt hơn rất nhiều. Dáng vẻ của cậu, khiến người ta cảm giác được không phải cậu bỗng nhiên tiến vào căn nhà này, mà vốn dĩ đã thuộc về nơi đây.
Cậu không chỉ ở trong ngôi nhà này, mà lúc nghe thấy tiếng cửa mở, cậu là từ phòng của Tần Đông Loan đi ra.
Sắc mặt của Tần Thanh theo suy nghĩ dần hiện ra trong đầu, còn có ý cười trong mắt thoáng cái tan biến, trở nên lạnh lẽo. Khi hàng lông mày của cô ấy rất khẽ nhíu lại, Tần Đông Loan mở cửa đi vào, gọi.
"Chị."
Tần Thanh quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT