Bà ta chỉ vào đế giày vải dưới chân, rồi nói tiếp: “Cô xem, đây là con bé làm đấy.”

Tưởng Bạch Bình cúi đầu nhìn những mũi kim tỉ mỉ, cũng có chút ngạc nhiên: “Con bé này khéo tay thật đấy, cô thật có phúc.” Vừa nói, bà ta vừa chăm chú quan sát Cố Thư Dao.

Đổng Tĩnh trong lòng mừng rỡ, xem ra mụ ta đã đặt cược đúng.

Trong một dịp quan trọng như thế này, mụ ta bỏ qua đôi giày da cao cấp mà cố tình đi giày vải chính là để diễn cảnh này.

Mụ ta không có con trai, nhưng không có nghĩa là mụ ta không hiểu tâm lý của các bà mẹ chồng.

Dù nhà họ Tần bây giờ sống sung túc, Tưởng Bạch Bình chắc hẳn vẫn muốn kiếm một cô con dâu khéo léo cho con trai mình.

Tưởng Bạch Bình mắt híp lại mà nói: “Con gái cô xinh thật đấy, lại còn khéo tay, sau này không biết sẽ thuộc về người con trai may mắn nào.”

Cô gái này từ lúc bước vào đã ngoan ngoãn ngồi sau lưng mẹ, không chen ngang vào cuộc trò chuyện.

Nghe được lời khen thì cũng chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

Nhìn lại cô con dâu tương lai của bà ta, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Nếu con bé được nửa phần ngoan ngoãn như chị kế thì bà ta đã thấy có phúc lắm rồi.

Đổng Tĩnh khiêm tốn vẫy tay và nói: “Đẹp thì có ích gì, phải có số tốt như cô mới thật sự là tốt.

Tôi cũng không có mong ước gì nhiều, chỉ hy vọng sau này con bé có thể lấy được người biết quan tâm, tốt nhất là lấy chồng gần nhà để sau này tôi và bố nó cũng có thể giúp đỡ.”

Lúc này, chiếc vòng tay chạm khắc trên tay mụ ta cũng lấp lánh theo động tác vẫy tay của mụ.

Có người tò mò hỏi: “Mẹ kế của Kiều Kiều, trên tay cô có cái gì sáng lấp lánh vậy?”

“À, cái này chỉ là một chiếc vòng tay thôi.” Đổng Tĩnh giả vờ hơi ngượng ngùng: “Bố mấy đứa nhỏ mới mua cho tôi, bảo bù đắp cho tôi đã vất vả chăm sóc gia đình.”

Có người lại gần xem: “Ôi đẹp quá, trên đó còn có một cái mặt dây chuyền hình hoa mai bằng vàng nữa.”

Đổng Tĩnh có vẻ hơi phiền lòng: “Đúng vậy, nghe nói là vàng nguyên chất.

Mấy người nói xem anh ấy không hiểu tâm lý phụ nữ chúng mình, mua vàng làm gì cơ chứ.

Chẳng thà dùng số tiền đó để tiết kiệm cho con cái làm của hồi môn thì tốt hơn.

Cái vòng tay này hơi lỗi thời, nếu không tôi đã để dành cho các con rồi.”

Một người phụ nữ hỏi với ánh mắt sáng lấp lánh: “Chồng nhà cô kiếm tiền giỏi, sao còn lo lắng về của hồi môn cho con gái, dù sao giờ cũng mang họ Cố mà?”

Con gái của bà ta đâu phải là con ruột của ông ta, ông ta có thể lấy tiền ra làm của hồi môn cho con gái của bà ta sao?

Đổng Tĩnh như không nhận ra ẩn ý trong lời nói của người phụ nữ: “Đúng vậy, có anh ấy ở đây, tôi cũng không lo về của hồi môn cho các con, chỉ mong sao chúng tìm được người biết quan tâm, giống như chồng tôi vậy.”

Nói đến đây, mụ ta dường như hơi ngượng ngùng: “Các cô không biết đâu, chồng tôi vô cùng yêu thương Dao Dao.

Nghe nói mấy ngày nay có mấy bộ quần áo mới từ Thượng Hải về, anh ấy nhất định phải dẫn các con đi mua.

Mụ ta giả vờ như có chút bất lực, lắc đầu nói: “Tôi muốn ngăn cũng không thể ngăn anh ấy được.”

Ôi, mọi người bán tín bán nghi.

Cố Tư Triết công bằng như vậy, còn đối xử tốt với cả con riêng nữa sao?

Dù người khác có tin hay không, Tưởng Bạch Bình lại có phần bị ảnh hưởng.

Không lẽ người phụ nữ họ Đổng này thật sự như lời đồn bên ngoài, có khả năng khiến Cố Tư Triết phải nghe theo?

Vậy thì của hồi môn của Lý Nhược Lan sẽ rơi vào tay ai đây?

“Ôi, xin lỗi tôi đến muộn.

Chị Tưởng, chị đừng trách tôi nhé.” Lý Thúy Hoa, con dâu nhánh thứ hai nhà họ Cố, em dâu của Đổng Tĩnh đến trễ.

“Cô là người bận rộn, đến là tốt rồi.” Tưởng Bạch Bình đứng dậy đón tiếp.

Sau khi nhà họ Tần và nhà họ Cố định hôn sự cho con gái, dù Lý Nhược Lan đối xử với bà ta không lạnh lùng cũng không nhiệt tình, Lý Thúy Hoa thì lại vô cùng nhiệt tình với bà ta, thường xuyên không mời mà đến.

Lý Thúy Hoa lớn giọng nói: “Cứ ngồi đi, cứ ngồi đi.

Sáng nay đồ ăn mặn quá, nên vừa rồi tôi uống khá nhiều nước, giờ phải đi nhà vệ sinh trước.

Chị dâu, để Dao Dao đi cùng em, em đã lâu không gặp cháu gái của mình rồi.”

“Bà già này, sao vậy? Một mình đi mà sợ rơi xuống hố cầu tiêu à?” Mọi người bật cười.

Lý Thúy Hoa không để ý đến sự chế nhạo của mọi người, tiến lên kéo tay Cố Thư Dao rồi rời đi, trước khi đi còn cố tình liếc nhìn Đổng Tĩnh.

Đổng Tĩnh hiểu ý, mỉm cười nhẹ.

Cứ để cơn bão đến dữ dội hơn đi, có phải vở kịch sắp bắt đầu rồi không? Ẩn mình sau bức tường trong nhà họ Tần, Cố Kiều Kiều vừa háo hức cắn hạt dưa vừa lén lút quan sát cảnh tượng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play