Không chỉ mẹ con Đổng Tĩnh và Cố Thư Dao ngẩn người mà cả bà ngoại Đổng cũng ngạc nhiên.
Con nhóc có vẻ mặt kích động nắm tay bà ta này thật sự là đứa con riêng mà con gái bà ta nói là ngang ngược lạnh lùng sao? Ôi chao, nhìn dáng vẻ thân thiết này của nó, người nào không biết còn tưởng bà ta là bà ngoại ruột cơ đấy.
"Là Kiều Kiều à, cháu lớn thế này rồi sao." Bà ngoại Đổng cười nói.
Chậc, không biết con nhóc này có mưu đồ gì, bà ta quyết định tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến*.
*Lấy bất biến ứng vạn biến: Dùng một nguyên tắc bất biến để đối phó với vạn sự biến đổi khác.
Phải xem xem nó định làm gì mới được.
"Đúng vậy ạ, ai cũng nói trẻ con lớn nhanh không ai đuổi kịp.
Bà ngoại, đây là túi xách của bà sao? Nặng lắm phải không, để cháu cầm giúp bà nhé." Nói xong cô định giành lấy túi trong tay bà Đổng.
"Ôi chao, không cần không cần, để bà tự cầm được rồi.
Cái túi này nặng, cháu nhỏ thế không cầm nổi đâu, đừng để mệt quá không lớn được." Bà Đổng giữ chặt túi đồ không buông.
Trong túi đồ tuy không có gì quý giá nhưng cũng không thể để con nhóc này giành đi.
Mọi người đang thưởng thức "tình bà cháu" cảm động thì lúc này nam chủ nhân nhà họ Cố là Cố Tư Triết cũng chạy đến.
Từ xa ông ta đã nhìn thấy mẹ vợ mới lên chức chưa lâu, túi đồ của bà ta còn bị con gái mình giữ chặt không buông nên không khỏi lớn tiếng: "Đồ súc sinh, mày đang làm gì thế?"
Đồ nghiệp chướng này, từ nhỏ đã được mẹ chiều đến mức coi trời bằng vung.
Chống đối bà nội, bắt nạt em họ, nhưng ông ta cũng lười tính toán những chuyện này với nó.
Từ khi mẹ nó qua đời, tính cách nó càng trở nên cực đoan kỳ quặc.
Đừng nói đến mẹ kế và chị kế, ngay cả ông ta là bố ruột cũng bị nó mặt nặng mày nhẹ suốt ngày.
Giờ lại càng quá đáng hơn, ngay trước mặt biết bao nhiêu người mà dám giành đồ của người lớn, phản nghịch quá rồi.
Hừ, sao đây, chẳng lẽ nó có ý kiến về việc bà ngoại đến ở cùng à? Cái nhà này không đến lượt nó quyết định.
Ông ta tiến lên giành lấy túi đồ, nhét lại vào tay mẹ vợ, trừng mắt nhìn con gái: "Mẹ mày dạy mày vậy à? Trước mặt người lớn mà không có phép tắc như thế, giáo dục mấy năm nay mày đều đem cho chó ăn hết rồi sao?
Sao đây, mày có ý kiến về việc bà ngoại đến ở hả? Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống, nhà này vẫn do tao quyết định."
Bà con xung quanh nhìn người đàn ông mới tới vô cớ nổi giận, mắng chửi con gái ruột đang không hiểu ông ta phát điên cái gì.
Đổng Tĩnh vốn dĩ định ngăn Cố Tư Triết nhưng khổ nỗi chồng mụ ta nói nhanh như cái máy.
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của mọi người xung quanh, mụ xấu hổ kéo tay áo chồng.
"Anh hiểu lầm rồi, Kiều Kiều muốn giúp bà ngoại cầm túi đồ, con bé sợ bà ngoại mệt."
Thực ra đừng nói chồng mụ ta hiểu lầm, ngay cả mụ cũng không hiểu nổi.
Từ khi mụ bước vào nhà họ Cố, đứa con riêng này luôn lạnh lùng quái gở với mụ ta, giờ đột nhiên lại nhiệt tình hào phóng với mẹ của mụ như đổi tính vậy.
Hai người họ lại còn là lần đầu gặp nhau.
Bảo không có gì mờ ám, ai tin chứ?
Cố Tư Triết nghe vợ giải thích xong thì khuôn mặt lập tức phình ra như gan heo, đỏ bừng lên.
Tuy vậy, ông ta vẫn lắp bắp biện minh cho mình: "Không phải là do trước giờ nó nghịch ngợm quá mức sao, nếu đổi lại là Dao Dao thì ai mà hiểu lầm chứ?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Cố Tư Triết đang cố cãi lý.
Người ta thường nói đã có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, kịch bản như vậy sao lại chuẩn thế.
Không nói đến chuyện cô con gái nhà họ Cố không làm gì sai, nhưng cho dù có phạm lỗi lớn, người làm bố cũng không thể chửi mắng xối xả như thế trước mặt bao nhiêu người ngoài được.
Trẻ con sao không biết xấu hổ cơ chứ, đặc biệt là con gái da mặt mỏng.
Bây giờ còn cố chấp cãi bướng, hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình.
Đúng lúc mọi người đang xì xào, nhân vật chính của sự việc là Cố Kiều Kiều lại như không có chuyện gì.
"Bà ngoại đến thì nghỉ ở đâu nhỉ? Hay là cháu nhường phòng của mình, cháu ra phòng khách ở.
Sân sau có cái ván, kê vài viên gạch xuống dưới, ở trên trải ít cỏ khô lên là thành giường rồi." Cô rụt rè sợ sệt nói.
Nghe vậy, Cố Tư Triết gật đầu qua loa, ông ta nghĩ con gái đang giúp mình xuống nước.
Thật ra dù Cố Kiều Kiều không nói, ông ta cũng định làm vậy.
Nhà chỉ có hai phòng, ông ta và vợ mới cưới không thể nào nhường phòng chính được.
Chỉ còn cách để Kiều Kiều chuyển ra khỏi phòng phụ, nhường cho mẹ vợ và Thư Dao vào ở thôi.
Còn Kiều Kiều, con gái lớn hai mươi tuổi rồi, ở nhà cũng không được bao lâu, tạm thời ở phòng khách cũng được.