Cố Tư Triết vội vàng gật đầu: “Cứ làm theo lời chú trưởng tộc.” Lúc này ông ta thấy vợ còn muốn nói gì đó thì liếc mụ cảnh cáo, ông ta còn chưa tính sổ với mụ.

Bà ngoại Đổng sững sờ, con rể không giúp bà ta lừa gạt cho qua chuyện, lại còn muốn đuổi bà ta đi.

Đương nhiên, hôm nay bà ta vốn định đi, nhưng sau này bà ta vẫn muốn tới!

“Tôi không đồng ý, tôi không trộm đồ, tại sao sau này không thể tới? Con gái của tôi ở chỗ này, nhà họ Cố cũng là nhà của tôi.” Bà ta còn muốn con gái nuôi mình nữa.

Đáng tiếc, không có ai để ý tới bà ta.

Ngay cả Cố Thư Dao cũng liên tục lắc đầu với bà ngoại, xin bà ta đừng nói nữa.

"Nếu chọc giận những người này, họ đưa bà đến đồn công an thì phải làm sao đây?"

Cố Kiều Kiều đương nhiên không hài lòng đối với kết quả này.

Theo mong muốn của cô, dù thế nào cũng phải đưa bà Đổng đến đồn công an nhốt vài ngày.

Nhưng cô cũng biết, ở nông thôn...!chỉ có thể như vậy.

Nếu bà ngoại Đổng là đàn ông hoặc trẻ hơn một chút thì có lẽ trưởng tộc sẽ tìm người đánh bà ta một trận rồi đuổi đi.

Nhưng bà ta đã hơn sáu mươi, đã sắp bước vào quan tài, nếu đánh thì chắc chắn bà ta sẽ vu vạ thôn Cố Gia.

Quá hời cho bà ngoại Đổng.

Được rồi, tạm thời cứ vậy đi.

Nhưng chúng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm.

Trưởng tộc Cố xoay người rời đi, ông ấy nhìn thoáng qua Đổng Tĩnh, sự khinh bỉ trong mắt hiện lên rõ rệt.

Lần đầu tiên gặp mặt, ông ấy đã biết người đàn bà này không phải là người tốt.

Mưu mô và tính toán trong mắt của mụ muốn giấu cũng giấu không được, nhưng thằng nhóc nhà họ Cố bị mù, vì một người đàn bà như vậy, năm lần bảy lượt bỏ mặc con gái của mình.

Sau này ông ta sẽ gánh hậu quả.

Một người phụ nữ hủy hoại cả ba đời, sau này bên phía Cố Tư Triết sẽ gặp rắc rối dài dài.

Trưởng tộc Cố lắc đầu rồi chống gậy rời đi.

Đổng Tĩnh vừa oán vừa sợ nhìn bóng lưng ông ấy đi xa, mụ thật sự không biết chuyện mẹ mình trộm vòng tay, mụ cũng là người bị hại đấy!

Nhưng sóng gió lần này cứ trôi qua như vậy sao? Sao có thể.

Đổng Tĩnh cũng biết trong nhà còn có một cơn bão đang chờ mụ.

Sao cuộc sống này lại không giống với tưởng tượng của mụ chứ.

Mụ vẫn nhớ rõ lúc mới được gả đến nhà họ Cố, mụ hăm hở đến mức nào.

Chồng yêu thương, ăn ngon uống say, khi về nhà mẹ đẻ cũng được tâng bốc, rất nở mày nở mặt.

Ngay cả đứa con kế không hợp với mụ cũng bị mụ đạp dưới chân.

Những ngày tháng tốt lành ấy dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Đổng Tĩnh không hiểu.

Vốn tưởng con rể đã lên tiếng thì chuyện này sẽ êm xuôi, ai ngờ cụ trưởng tộc lại không phải người dễ bị lừa.

Một là một, hai là hai, bà ta vẫn bị đuổi đi.

Trên con đường nhỏ bên ngoài nhà họ Cố, bà ngoại Đổng vừa đi vừa mắng.

Cụ già chết tiệt, con nhỏ ranh ma, nói năng tục tĩu, vừa nghe đã biết mắng ai.

Bên kia, những bà con đứng trước cửa nhà họ Cố dần dần giải tán, hai vợ chồng nhà họ Cố nặng nề bước về nhà.

Việc đầu tiên Cố Tư Triết làm khi về đến nhà là lao vào phòng ngủ chính.

Đổng Tĩnh biết ông ta định làm gì, nhưng lần này mụ không dám đi theo như lần trước.

Sau khi Cố Tư Triết ra khỏi phòng ngủ chính, sắc mặt ông ta dịu đi đôi chút.

Cũng may, hiện giờ ngoài hai chiếc vòng tay trong tay đứa con gái hư đốn ra thì những thứ khác vẫn còn nguyên.

Nhưng sắc mặt ông ta vẫn rất khó ở.

May mà hôm nay mẹ vợ ông ta nhát gan, chỉ trộm hai thứ, nhưng lại bị đứa con gái hư đốn của ông ta bắt gặp.

Nếu lá gan bà ta lớn hơn nữa, chẳng phải bà ta sẽ vét sạch két sắt của ông hay sao?

Càng nghĩ càng tức giận, ông ta nhìn chằm chằm đang Đổng Tĩnh đứng ngồi không yên trên ghế sô pha với vẻ mặt âm trầm, tức giận nói: “Không ngờ Cố Tư Triết tao tốn công chỉ để cưới trộm về nhà.

Nếu mày đã không muốn sống tốt thì cút khỏi đây cho tao.

Tao con mẹ nó tin tưởng mày nên mới mở két sắt trước mặt mày.

Mày thì con mẹ nó giỏi rồi, phản bội ông đây để trộm đồ của ông với con mẹ vô liêm sỉ nhà mày.

Tao thấy mày chán sống rồi, có tin ông đây giết mày luôn không? Nuôi ong tay áo.”

Cố Tư Triết nổi giận, cũng lười giả vờ ôn nhu nho nhã, lời lẽ tục tĩu khó nghe.

Lúc này, ông ta y như bà mẹ vợ đang trên đường về nhà.

Hai người này có thể làm mẹ vợ con rể, xem ra cũng là nhờ đời trước có duyên.

Mụ buộc phải căng da đầu giải thích: “Anh Cố, anh nghe em nói, em thật sự không biết chuyện mẹ em trộm đồ, em thề với trời.

Bà ấy làm chuyện đó sau lưng em, thật sự không liên quan đến em.”

Ha ha, người đàn ông chế nhạo: “Tao chỉ mở két sắt trước mặt một mình mày, cũng chỉ có mày thấy tao để chìa khóa chỗ nào.

Bây giờ mày lại nói với tao không phải mày? Bịa chuyện, mày bịa chuyện tiếp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play