Đáng tiếc, đời trước nguyên chủ là một người cố chấp, tuân theo lý luận phi lý không nói việc xấu trong nhà ra ngoài.

Dù chịu bao nhiêu đau khổ, bị tra tấn đến nổi không còn hình người, đều ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng Cố Kiều Kiều không phải người chịu thiệt, Cố Tư Triết dám động vào một đầu ngón tay của cô, cô sẽ khiến cho ông ta nhận lấy quả đắng.

Khi mọi người đang hô hào muốn tìm Cố Tư Triết để nói cho ra lẽ, hai vợ chồng đó khoan thai bước đến.

Bà con nhìn đôi vợ chồng này với vẻ tức giận, đặc biệt là Đổng Tĩnh đi đằng trước.

Khi Lý Nhược Lan còn sống, họ chưa từng nghe nói Cố Tư Triết dám động đến một ngón tay của Kiều Kiều.

Đổng Tĩnh nhìn ánh mắt giận dữ của những người này, mụ nhanh chóng hiểu rõ những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Mụ bình tĩnh lại, quyết định đánh đòn phủ đầu trước.

Cuối cùng mụ cũng học cách thông minh, hoặc phải nói là mụ vốn là người thông minh, mụ chỉ là trở tay không kịp trước thay đổi chóng vánh của con gái riêng mấy ngày qua.

Mụ nhìn bà con với vẻ mặt áy náy, nói với vẻ thấp thỏm bất an: “Tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không xứng làm mẹ kế.

Kiều Kiều, dì thay mặt bố con xin lỗi con, dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng không nên dọa con như vậy.

Con cũng biết tính bố con mà, ông ấy rất nóng nảy.

Nhưng người ông ấy thương nhất trong lòng là con, dù sao con cũng là người thân ruột thịt duy nhất của ông ấy.

Sao ông ấy thật sự đánh con được chứ?”

Nói tới đây, mụ dừng lại rồi xoay người nói tiếp: “Đứa nhỏ Kiều Kiều này đang nhớ mẹ thôi, mọi người cũng biết khi còn sống chị ấy thương đứa trẻ này nhất.

Nhớ thì nhớ đi, nhưng không nên lén lút trộm bài vị từ nhà của trưởng tộc chứ, bởi vậy anh Cố mới cáu giận.

Tóm lại là lỗi của tôi, tôi sẽ từ từ dạy dỗ đứa nhỏ này.”

Nói đến câu cuối giọng điệu của mụ còn nghẹn ngào.

Cố Kiều Kiều nhìn mẹ kế bông sen trắng của cô với khuôn mặt đầy khâm phục, thật là một màn kịch vừa hát vừa diễn hay vô cùng.

Nhìn xem nước mắt đó của mụ ta, nói đến là đến như thể không phải của mình ấy.

Hình bóng tay chân luống cuống, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí đó, xem như đã thành công tạo dựng hình tượng người mẹ kế vừa yếu đuối vừa tốt bụng.

Cũng đúng, mụ ta có làm gì sai đâu.

Con gái riêng làm sai, chồng muốn đánh, mụ ta đứng giữa ngăn cản.

Không ngăn lại là tội lỗi lớn gì chứ.

Nhìn những ánh mắt phức tạp đang quan sát cô của các bà con, nhìn hướng gió bị mẹ kế xoay chuyển này, Cố Kiều Kiều lại không hề lo lắng.

“Mẹ, con kêu mẹ một tiếng mẹ, hai mẹ con ta đã ở chung lâu như vậy nhưng hóa ra trong mắt mẹ, con chỉ là tên trộm, còn là một đứa chuyên trộm bài vị.”

Đổng Tĩnh nghe vậy thì nhìn cô với vẻ bất lực: “Kiều Kiều, bài vị của mỗi nhà họ Cố đều đặt chung ở chỗ của trưởng tộc.

Dì biết con nhớ mẹ, nhưng cũng không thể lặng lẽ trộm bài vị về chứ? Không hỏi mà mang về tức là trộm, con cũng từng được đi học mấy năm.” Nói xong mụ còn lau khóe mắt.

Nhìn ánh mắt hận sắt không thành thép của mẹ kế cô, Cố Kiều Kiều khen ngợi mụ ta trong lòng.

Kỹ thuật diễn này, ít ai trong giới giải trí hiện đại thắng được.

Nhưng cô là ai chứ? Nữ ngôi sao đang nổi tiếng trong giới giải trí, kỹ thuật diễn cũng không phải dạng vừa.

Chỉ thấy Cố Kiều Kiều nức nở nói: “Mẹ, con thật sự coi mẹ là mẹ con.

Mẹ con vừa mới mất chưa được bao lâu, mẹ đã gả đến, con vẫn luôn coi mẹ như mẹ ruột của mình, nhưng mẹ làm con thất vọng quá.

Mẹ chưa hề hỏi câu nào đã nói hết câu này là trộm tới câu kia là trộm, khăng khăng quy chụp con là trộm thì mới vui sao? Phải hủy hoại hết thanh danh của con, mẹ mới vừa lòng sao?”

Mặc dù cô khóc thở hổn hển, nhưng những gì nên nói thì không hề bỏ sót một chữ nào: “Mẹ, nếu hôm nay người gây chuyện là chị Dao Dao, chẳng lẽ mẹ vẫn cứ không phân phải trái đúng sai liền bôi nhọ chị ấy là ăn trộm sao? Con chẳng qua chỉ là nhớ mẹ con, nên lấy bài vị về mấy ngày thôi, sao trong mắt mẹ con lại thành trộm chứ.”

Mọi người vừa nghe vậy, lúc này mới tỉnh táo lại.

Bọn họ chỉ chú ý Đổng Tĩnh nói mụ ta giải hòa hai bố con ra sao, vô tội thế nào, làm mẹ kế khó khăn nhường nào nhưng lại bỏ qua một chuyện khác.

Đừng nói chuyện bài vị chưa rõ ràng.

Nếu Cố Kiều Kiều là con gái ruột, thì cho dù Kiều Kiều trộm bài vị từ nhà trưởng tộc, người làm mẹ như mụ ta giúp che đậy còn không kịp.

Sao có thể thuận miệng gọi con bé là kẻ trộm như vậy chứ, đây là muốn huỷ hoại danh dự của Kiều Kiều.

Ý đồ của mụ ta thật sự hiểm ác.

Chậc chậc, người đàn bà này không hề đơn giản, suýt nữa đã khiến bọn họ mắc bẫy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play