Ông ta bật dậy, nhìn quanh trái phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng ngay khi ông ta ngồi dậy thì chiếc giường nhỏ vì mất cân bằng đã lật nằm nghiêng trên mặt đất.

Cố Tư Triết rơi xuống đất một cái "đùng".

Chưa kịp đau lòng cho khung xương chậu sắp tách thành hai nửa thì ông ta vô cùng hoảng sợ nhìn đăm đăm vào cái bóng đang lướt qua trong phòng khách.

Chỉ thấy cái bóng lảo đảo chạy về phòng ngủ chính ở phía Đông, sau đó truyền đến một tiếng khóc thảm thương.

Cố Tư Triết tập trung lắng nghe, đây chẳng phải là giọng của con gái riêng ông ta sao? Trái tim treo lơ lửng mới chịu buông xuống.

Chết tiệt, dọa ông ta giật mình.

“Mẹ, có ma, mẹ của Cố Kiều Kiều tìm đến rồi, chúng ta mau đi thôi.” Trong phòng ngủ chính, Cố Thư Dao vội vã ôm chặt lấy Đổng Tĩnh không buông.

Ma cỏ gì ở đây? Cố Tư Triết nhìn về phía phòng ngủ với vẻ tức giận, tiếp đó vội sờ vào cánh tay nổi da của mình, dáo dác nhìn xung quanh.

Lý Nhược Lan đang giở trò quấy rối hay sao? Không phải người phụ nữ đó đã sớm chết mất đất rồi sao?

Khi bà còn sống ông ta còn không sợ bà, chớ đừng nói chi là bà đã chết rồi.

Huống chi ông ta tin tưởng trên thế giới này hoàn toàn không có ma.

Cho dù có thì người chết sao mà đấu lại được với người sống.

Cũng không biết là do chột dạ hay do mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, lần đầu tiên Cố Tư Triết cảm thấy chán ghét cô con gái riêng này đến vậy.

Nể mặt mẹ của cô ta, nể tình cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện ngọt ngào gọi ông ta là bố nên ông ta không ngại nhà nhiều thêm đôi đũa, thậm chí thương cô ta hơn cả đứa con gái ruột.

Dù sao nghiệp chướng kia có cũng như không.

Nhưng không đồng nghĩa với việc ông cho phép cô ta phát điên vào nửa đêm như bị ma ám thế này.

Cố Tư Triết mang dép vào và bước nhanh đến cửa phòng ngủ chính, trong đầu còn sót lại một tia lí trí cuối cùng.

Mẹ vợ đang ở trong, ông ta không thể đi vào.

“Tĩnh Tĩnh, Thư Dao bị sao vậy, hơn nửa đêm còn la lối gì thế?” Dù đang cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, giọng Cố Tư Triết vẫn không khỏi mang theo vài phần tức giận.

Đổng Tĩnh và bà ngoại Đổng trong phòng ngủ liếc nhìn nhau, mụ nhanh chóng giao con gái cho bà ngoại, vội vàng bước ra ngoài với vẻ lo lắng hoảng sợ.

“Em thật xin lỗi anh Cố, đã làm anh thức giấc rồi, Dao Dao gặp ác mộng.” Mụ cắn môi rưng rưng nước mắt khẽ nói: “Con bé nhát gan từ nhỏ, có lẽ lúc ban ngày đi viếng mộ chị, đã bị hoảng sợ.”

Nhìn dáng vẻ người đẹp nước mắt lưng tròng ông ta thấy mà thương, lửa giận trong lòng Cố Tư Triết dần dần nguội xuống.

“Lại là người phụ nữ kia, chết rồi cũng không yên.

Nếu bà ta có bất mãn gì với việc anh cưới em thì cứ nhắm vào anh, hù dọa một đứa trẻ làm gì chứ! Chút nữa anh sẽ tìm thầy về làm lễ cầu siêu, để bà ta đi đầu thai sớm một chút, đừng quay lại hại người nữa.” Tốt nhất là đầu thai thành súc vật, bị người ta làm thịt bị người ta ăn.

Nghe như thế, trong lòng Đổng Tĩnh vô cùng sợ hãi.

Lý Nhược Lan thật không muốn buông tha bọn họ hay sao? Nhưng lúc đó mụ cũng không cố ý, mụ không biết lúc ấy bà đang mang thai.

“Anh Cố, anh lại ngủ không ngon à?” Nhìn chiếc giường gỗ lật nghiêng trên mặt đất, mụ hỏi với vẻ áy náy.

Còn về việc vì sao vợ đột nhiên nói sang chuyện khác, Cố Tư Triết hiểu rõ trong lòng.

Ông ta cũng không nhắc mãi chuyện của Lý Nhược Lan, dù sao…

Ông ta cúi đầu nhìn chiếc đệm giường rơi nằm bên chân, trong mắt chợt hiện lên vẻ phiền muộn.

Đương nhiên ngủ không ngon.

Nhưng nhớ tới những lời nói mạnh miệng ở trước mặt vợ, ông ta ra vẻ: “Không sao, anh ngủ ngon lắm.

Em cũng trở về ngủ sớm chút, khuya rồi.”

Mẹ vợ vừa đến mấy ngày, ông ta cũng không thể vội vã đuổi người đi.

“Ừ, tối nay cứ để Dao Dao ngủ với em đi.” Con gái bị dọa sợ như vậy, rõ ràng không thích hợp quay lại phòng ngủ phụ.

“Được rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.” Cố Tư Triết quơ tay lung tung.

Ông ta quay đầu nhìn căn phòng ngủ yên lặng ở phía Tây một chút, đứa con gái hư đốn đó ngủ như heo.

Tiếng ồn ào như thế cũng không đánh thức được nó.

Cố Kiều Kiều không hề ngủ, cô đang núp sau cánh cửa nghe động tĩnh trong phòng khách.

Thật tốt, đuổi được Cố Thư Dao đáng ghét đi rồi, cuối cùng cô cũng lấy lại được phòng của mình.

Cứ để ba mẹ con đó ở chiếc giường một mét năm trong phòng ngủ chính kia đi, cho các người chật chết.

Nhưng nhớ đến lời nguyền rủa vừa rồi của bố dành cho mẹ cô...

Sự lạnh lùng vô tình này...!Hãy đợi đấy, chúng ta cứ chờ xem đi, ông ta càng chán ghét mẹ của nguyên chủ, cô càng phải để ông ta biết mùi.

Cố Kiều Kiều cũng không xem kỹ chi tiết cụ thể trong quyển thập niên đó, thật ra cô cũng không rõ tại sao Cố Tư Triết lại chán ghét mẹ của nguyên chủ đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play