Lưu Ngọc Lễ còn chưa kịp đọc tệp hồ sơ mà Thiên Ý đưa liền một hành động dứt khoác xé lấy nó. Bộ dạng của anh bây giờ rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn bình thường khi đối diện với kẻ thù, ánh mắt như một con dao sắt nhọn có thể lập tức lấy mạng bất kì ai. Cảm xúc bây giờ của anh chính là tức giận nhưng lại không thể bộc phát, anh càng đè nén thì áp lực mà Thiên Ý chịu đựng càng nặng nề.
Vứt tập hồ sơ bị rách nát xuống sàn, anh bước tới phía trước mang theo nộ khí tiến lại gần cô, đặt hai tay lên bờ vai nhỏ bé của Thiên Ý, không còn thái độ dịu dàng, anh ghì chặt bờ vai như muốn bóp nát, hàm răng cắn chặt chậm rãi nói với cô
" Em điên rồi, em có biết mình đang nói gì không? "
Cô biết trong tình huống này bản thân không được phép chịu đựng nữa, nếu không kế hoạch sẽ thất bại, chỉ là Thiên Ý không thể ngờ Lưu Ngọc Lễ lại phản ứng mạnh đến như vậy đối với việc cô muốn rời đi
" Ông chủ, không phải anh luôn đặt lợi ích của Đại Ưng lên hàng đầu sao? Tôi có đi cũng là vì Đại Ưng mà thôi, nếu như công cuộc nghiên cứu thuốc mới thành công anh có thể kiếm được một món hời lớn "
" Đây là câu trả lời mà em muốn đưa cho tôi sao? Một tháng suy nghĩ của em thì đây là quyết định hả? "
Lưu Ngọc Lễ vừa nghe tin cô có chuyện đã bỏ hết mọi thứ để trở về, anh nhận ra chỉ cần Dương Thiên Ý gặp bất trắc nhỏ bản thân liền đau không tả được, mỗi ngày đều mong muốn nhìn thấy cô, bên cạnh cô, lâu dần đã hình thành nên thói quen. Nhớ lần đó cô chỉ vừa rời khỏi Vân Phong không bao lâu để huấn luyện cho vệ sĩ mới anh liền cảm nhận được nỗi thống khổ, mất mát chưa từng thấy.
Truyện Võng Du" Tôi chỉ là vì tổ chức, không liên quan đến việc khác "
" Nhưng đây không phải là kết quả mà tôi muốn. Dương Thiên Ý, em cũng biết Lưu Ngọc Lễ tôi chính là muốn thứ gì phải có được thứ đó, một tháng qua là tôi cho em thời gian để chấp nhận thôi em thật sự nghĩ bản thân có quyền lựa chọn sao? Đời này của em định sẵn là phải ở bên cạnh tôi rồi "
Dương Thiên Ý hất tay anh ra, giọng nói trở nên lớn tiếng
" Lưu Ngọc Lễ tại sao anh lại độc đoán như vậy? "
Thiên ý đây là lần đầu tiên dám đứng trước mặt của anh mà gọi thẳng họ tên để bày tỏ thái độ bức xúc của mình, chính anh cũng không ngờ cô dám làm điều đó, giọng của anh sau đó cũng gằng lên mang theo uy lực cực lớn
" Tôi chính là độc đoán như thế, không phải vì yêu em sao? Đã yêu thì phải giành lấy không phải thế à? "
Đột nhiên anh lại hạ giọng xuống choàng tay ôm chặt lấy cô mà vuốt ve phía sau gáy, sự thay đổi đột ngột như hai người hoàn toàn khác nhau, có điều Thiên Ý sợ hãi anh của lúc này hơn, thà để Lưu Ngọc Lễ lớn tiếng quát tháo cô còn hơn dịu dàng đến đáng sợ như thế này.
" Ngoan ngoãn một chút, tôi có thể xem như hôm nay em chưa từng nói gì. Còn thời hạn 2 ngày nữa em cứ từ từ mà suy nghĩ, nếu không phải là đáp án mà Lưu Ngọc Lễ này muốn...em tuyệt đối đừng nói ra. Biết chưa? "
Buông Thiên Ý ra, anh hất vạt áo rồi sải bước rời khỏi gian phòng, cánh cửa vừa đóng lại Thiên Ý liền ngồi bệt xuống sàn, người không còn chút sức sống. Cô quả thật đã đánh giá cao bản thân mình rồi, đúng như Trương Thành nói Lưu Ngọc Lễ không dễ dàng chấp nhận kết quả này, mọi thứ trên đời đều phải vận hành theo ý mà anh ta muốn, Thiên Ý cuối cùng vẫn là không có cách xoay chuyển tình hình.
...
Đêm đó Lưu Ngọc Lễ ngồi trong thư phòng ngẫm nghĩ, rõ ràng mấy hôm trước tâm trạng của cô còn rất tốt, vậy mà chỉ trong hôm nay thôi liền thay đổi thái độ như biến thành một người khác. Biết làm trái ý đối đầu với anh rồi, Lưu Ngọc Lễ nhớ rất kỹ là trong một tháng qua bản thân không làm gì sai, anh đã rất cố gắng thể hiện mặt tốt và sự chân thành của mình đối với cô, có nghĩ nát óc cũng không biết vì sao cô lại trở nên như vậy.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lưu Ngọc Lễ giữ nguyên tư thế suy nghĩ của mình, anh lên tiếng
" Vào đây "
Gia Hạo bước vào liền chốt cửa lại, đứng tư thế nghiêm bắt chéo tay phía trước, cúi người chào anh
" Ông chủ "
Đảo ánh mắt sắc lẹm nhìn Gia Hạo trước mặt mình, anh chậm rãi lên tiếng
" Rốt cuộc hôm nay ở buổi huấn luyện đã xảy ra những gì? "
Gia Hạo thành thật đem hết mọi thứ kể cho anh nghe từ chuyện Thiên Ý làm mẫu động tác cho tới lúc ngất xỉu không sót một chi tiết nào.
" Vậy thì thái độ của cô ấy có gì bất thường không? "
Đôi lông mày nhướng lên ra vẻ suy nghĩ
" Tâm trạng đội trưởng tốt lắm, chỉ là sau khi ngất đi được đưa đến nhà an toàn thì có hơi kỳ quặc. Bác sĩ Trương nói cô ấy bị say nắng không có gì đáng ngại nhưng không cho bọn tôi vào thăm. Lúc chiều trở về đội trưởng cứ lầm lầm lì lì ai hỏi gì cũng không nói rồi tự nhốt mình trong phòng. "
[ Vậy có nghĩa là mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Thiên Ý đến nhà an toàn và gặp Trương Thành. Tên Trương Thành đó cũng có ý giúp cô ấy giấu giếm điều gì. Rốt cuộc bọn họ gặp nhau và nói những gì mà khiến Dương Thiên Ý thay đổi ý định đột ngột như vậy? ]
Lưu Ngọc Lễ xoay xoay chiếc ghế, anh dùng ngón trỏ gõ đều đều lên mặt bàn
" Trương Thành nói Thiên Ý ngất vì cảm nắng sao? "
" Dạ phải, có điều bình thường sức chịu đựng của đội trưởng rất tốt, còn tốt hơn cả tôi với Khắc Huy. Lần đầu bọn tôi nghe cô ấy vì say nắng mà ngất xỉu, thời tiết hôm nay...khá tốt mà "
Vấn đề chính xác là nằm ở đây rồi, thứ Trương Thành đang cố giấu giếm...
" Mày đến nhà an toàn điều tra xem dữ liệu bệnh án của Thiên Ý, rất có thể là bị làm giả hoặc xóa đi rồi, tìm thêm người khôi phục dữ liệu. Nhớ lấy, điều tra trong âm thầm, không được để người khác biết. "
" Tôi rõ, ông chủ "