Thiên Ý mất một lúc lâu mới mang được chiếc váy cưới vào người chỉ có điều dây kéo phía sau thật khó khăn để kéo lại chật vật mãi vẫn không đâu vào đâu. Chiếc váy bó sát khiến cho vết thương ở bụng đau nhức, Thiên Ý mắng thầm
" Thứ quỷ gì thế, may chật như vậy "
Đang cố tìm cách khác thì bỗng tấm rèm thay đồ bị kéo ra, cô giật mình theo bản năng liền bắt lấy chiếc bình hoa trang trí gần đó nhưng bị một lực cản ngăn lại. Lưu Ngọc Lễ đột ngột vào phòng thay đồ là muốn làm gì? Cô thầm nghĩ anh ta sẽ không làm ra mấy loại chuyện đáng xấu hổ ở nơi này đó chứ?
Nhưng nhìn đến gương mặt anh ta, Lưu Ngọc Lễ dường như đã bộc lộ hoàn toàn nộ khí ra bên ngoài, tức giận đến nổi hơi thở ngắt quãng, ngực phập phồng lên xuống. Anh giữ lấy hai tay Thiên Ý áp sát cô vào vách không chừa đường thoái lui.
" Em rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì cho Lữ Gia Duy để hắn không sợ chết mà mò đến tận đây? "
" Gì chứ? Lữ Gia Duy đến đây sao? "
Bình thường đều là Trương Thành âm thầm thay cô liên lạc, chẳng lẽ có việc gấp gì lại để Gia Duy tìm đến tận đây, là kế hoạch có vấn đề hay còn chuyện gì khác?
Bóp chặt cằm Thiên Ý, anh ép cô nhìn mình
" Thẳng thắng đối diện với anh này, rốt cuộc em và hắn có quan hệ gì? Vì sao Lữ Gia Duy vẫn chưa chịu từ bỏ? Hắn có bệnh sao? Một tay của hắn do em phế vậy mà vẫn thích em cho bằng được, hay là vì nhận ra em và Lữ Hạnh Ái có quan hệ nên nghĩ em là người một nhà? "
Đẩy tay anh ra khỏi mình, Thiên Ý ôm lấy phần hàm đau nhức, thái độ khó chịu ra mặt
" Anh bỏ tôi ra, tôi với anh ta thì có quan hệ gì được? Anh cả ngày bắt nhốt tôi không cho ra ngoài tôi bình thường gặp ai tiếp xúc ai anh còn không biết? "
" Em lắm mưu nhiều kế, càng lúc càng không đáng tin. Nhưng không sao Lữ Gia Duy tìm đến đây hắn đã muốn cái chết như vậy thì anh sẽ thành toàn cho hắn. Từ nay về sau đều không cần lo nghĩ nhiều nữa "
Thiên Ý vừa nghe đến những lời này liền như mất hết hồn vía, Lưu Ngọc Lễ không phải là loại người nói để hù dọa thôi đâu anh nhất định sẽ làm thật, cô tuyệt đối không thể để cho việc này xảy ra, cô giữ lấy hai cánh tay của anh, đôi mắt Thiên Ý kiên nghị
" Anh không thể giết anh ấy "
Vì làm như vậy Hạnh Ái sẽ đau khổ, con bé đã xem Gia Duy là người thân, ngàn vạn lần không thể điều đó xảy ra
Lưu Ngọc Lễ thì khác vừa nghe cô nói mấy lời bênh vực liền như phát điên, đôi mắt anh như sự hiện hữu của quỷ dữ
" Nếu anh cứ muốn giết hắn thì sao? Hôm nay Lữ Gia Duy bắt buộc phải chết "
Thiên Ý vội vã thay quần áo rồi bị Lưu Ngọc Lễ kéo tay đưa ra khỏi cửa, anh ném cô lên xe không chút thương tiếc rồi đánh lái rời đi. Tốc độ xe mỗi lúc càng nhanh Lưu Ngọc Lễ đã vượt hết mấy cái đèn đỏ rồi chỉ là đường đi không đúng
" Đây không phải về nhà, anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? "
" Chỗ cũ đã bị cảnh sát mò đến anh không thể mạo hiểm để em ở đó, phải tìm nơi khác an toàn hơn "
Thiên Ý ngồi sau xe bị thái độ của anh làm cho kinh hãi, cô chầm chậm sờ về phía sau chỗ cột tóc hình quả châu trông có vẻ bình thường, Thiên Ý gõ vào đó 2 cái quả châu lập tức ửng đỏ. Giờ phút nguy hiểm này chỉ có thể trông cậy vào nó để cứu Lữ Gia Duy mà thôi.
…
Nhận lệnh của Lưu Ngọc Lễ một đoàn vệ sĩ tức tốc lái xe tiến đến vị trí của Lữ Gia Duy, anh mang theo ống nhòm từ xa cố quan sát tình nhìn nhà ở nơi cô bị giam giữ chỉ thấy người làm và vệ sĩ qua lại, hoàn toàn không có tung tích của Thiên Ý.
Đột nhiên mấy chiếc xe màu đen tiến về phía anh Gia Duy biết có điềm không hay lập tức đánh lái rời khỏi. Nhưng không ngờ phía sau lại bất ngờ nổ súng, ra anh sức tăng tốc lẩn tránh, bánh xe bị đạn bắn thủng lốp không còn cầm cự được nữa chỉ có thể bỏ xe tìm chỗ lẩn tránh.
Bỏ xa đám vệ sĩ một đoạn anh loay hoay giữa mấy con hẻm không biết nên đi hướng nào sau đó liền có một chiếc màu trắng khác chắn trước anh, Trương Thành hạ kính xe xuống gấp gáp nói với anh.
" Mau lên xe tôi "
Gia Duy lúc đầu còn ngờ ngợ không dám tim tưởng, Trương Thành liền nói thêm
" Tôi là Trương Thành, Thiên Ý biết cậu gặp nguy hiểm nhờ tôi đến đây "
Lữ Gia Duy lúc này mới yên tâm trèo lên xe Trương Thành, bác sĩ Trương thế mà lại đưa bọn vệ sĩ dạo một vòng như mê cung rồi mất hút. Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước nhà an toàn, Gia Duy trợn mắt nhìn Trương Thành còn không dám chắc chắn
" Đây là…"
" Nhà an toàn "
Giọng Gia Duy nhỏ hơn một phần
" Anh điên rồi sao đưa tôi đến địa bàng của Đại Ưng? Anh là thật sự muốn cứu tôi hay muốn giết tôi tại trận để lĩnh thưởng vậy? "
Trương Thành bước xuống xe cũng không quên mở cửa cho Lữ Gia Duy
" Nhà an toàn là địa bàng của tôi, trao đổi với nhau bao lâu còn không đủ cho anh tin tưởng sao? "
Dẫn đường cho Lữ Gia Duy vào trong, anh hoàn toàn đã bị choáng ngợp bởi không gian nơi đây, còn hơn hẳn cả bệnh viện lớn ở Vân Phong. Thiết bị y tế máy móc tân tiến đều có đủ cả, không nói sẽ không ai biết nơi này vậy mà lại thuộc về một tổ chức ngầm khét tiếng.
Tìm một căn phòng trống của bệnh nhân để Lữ Gia Duy tạm thời ẩn nấp.
" Anh ở đây mấy hôm rồi hẵng rời đi, vệ sĩ không bắt được anh chắc chắn đã cho bố trí người truy lùng khắp Bất Kiến rồi. "
Căn phòng bệnh rộng lớn chỉ có một giường nhưng đảm bảo an tĩnh còn là phòng V.I.P không ai dám tùy tiện ra vào.
" Anh làm sao biết tôi gặp nguy hiểm? "
Trương Thành cũng thật thà trả lời
" Cột tóc của Thiên Ý có thiết bị theo dõi do tôi chuẩn bị, mỗi khi nguy hiểm cô ấy gõ vào nó tôi sẽ nhận được tín hiệu. Có điều tôi nhận được tin hôm nay cô ấy ra ngoài với Lưu Ngọc Lễ, A Lễ tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm vậy nên tôi nghĩ ngay đến anh hoặc em gái của anh "
Lữ Gia Duy không ngờ tin tức và suy luận của một bác sĩ như Trương Thành lại nhạy bén đến thế nhờ vậy mà cứu anh được một mạng. Bọn họ đã trao đổi với nhau một thời gian dài có điều vẫn không có cơ hội gặp mặt trực tiếp, Gia Duy có chút thắc mắc.
" Anh là người của Đại Ưng vì sao lại muốn giúp đỡ cảnh sát? "
Trương Thành không còn thái độ vui vẻ nữa, anh nghiêm nghị
" Người tôi giúp không phải cảnh sát "
" Vậy là gì Dương Thiên Ý, anh thích cô ấy? "
Trương Thành bị nói trúng tim đen có hơi chột dạ nhưng vẫn không bày tỏ thái độ
" Cô ấy là tri kỷ của tôi "
Trương Thành thật sự nghĩ Lữ Gia Duy bị khờ sao không điều tra rõ lai lịch sao lại dám tin tưởng anh ta. Mối quan hệ giữa Trương Thành và Lưu Ngọc Lễ nếu không phải còn thứ khác đáng để tâm hơn sao có thể phản bội anh em của mình. Gia Duy nghĩ đi nghĩ lại Dương Thiên Ý không dịu dàng nhã nhặn vốn có của một cô gái ấy vậy mà lại thật sự thu hút nhiều người quý mến cô đến như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT