Băng ca chuyển đưa Thiên Ý vào phòng cấp cứu của nhà an toàn, Lưu Ngọc Lễ muốn theo vào cùng nhưng bị Trương Thành ngăn lại
" Cậu ở bên ngoài đi "
Cánh cửa khép lại như ngăn cách thành 2 thế giới, Trương Thành cùng y tá nhanh chóng cấp cứu cho Thiên Ý tình trạng hết sức nguy kịch. Lưu Ngọc Lễ chờ bên ngoài từng phút từng giây đều như cấu xé dằn vặt chính mình, có phải anh đã quá ích kỷ nhỏ nhen nên mới khiến cho Thiên Ý giận đến như vậy không tiếc mạng mình cũng muốn rời bỏ anh. Anh không nên trả thù cô cấm túc Thiên Ý vào bí bách ngột ngạt như thế, là anh đã sai trong cách lựa chọn phương thức giữ cô lại bên mình.
Lưu Ngọc Lễ hướng mắt lên trên, anh chắp tay lại âm thầm khấn vái, chỉ cầu mong ông trời đừng tàn nhẫn như thế đừng vội vàng cướp mất người đó khỏi anh, anh mong cô gái của mình cả đời bình an khỏe mạnh bao nhiêu đau đớn khổ sở đều cứ trút hết lên anh là được đừng để cô chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa.
Sau khi đã thành công kéo Dương Thiên Ý một chân bước từ cửa chết trở về, Trương Thành mệt nhọc ngã người tựa vào tường, anh không vội cho thông báo ngay cho Lưu Ngọc Lễ mà chỉ bảo những y tá khác ra ngoài phần còn lại bản thân sẽ tự lo liệu.
Những y tá khác rời đi một lúc sau Thiên Ý cũng mơ hồ tỉnh lại, nhìn mấy bóng đèn trong phòng cấp cứu chiếu đến chói cả mắt vô cùng khó chịu không dám lười biếng kéo dài thời gian cô muốn vào ngay luôn việc chính nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Trương Thành chặn họng, lời nói của anh mang theo phần lớn sự phẫn nộ
" Dùng cách tự sát chỉ để đến đây gặp tôi, Thiên Ý cô coi rẻ mạng mình thật đấy "
Nếu Trương Thành không có bản lĩnh giành lấy cô từ tay diêm vương có lẽ thứ nằm đây bây giờ chỉ là cái xác không mà thôi
Sắc mặt trắng bệt, cô mỉm cười
" Nếu không làm cho giống thật một chút làm sao có thể rời khỏi nơi đó, tôi không tự cứu mình thì ai có bản lĩnh đến cứu tôi đây? "
Sợ kéo dài thời gian Lưu Ngọc Lễ ngoài kia không nhẫn nhịn được, anh biết Thiên Ý tìm đến mình là có việc cần nhờ, anh càng không thể trơ mắt làm ngơ
" Mau nói đi, có việc gì cần tôi giúp tôi sẽ cố "
Cô muốn giơ tay lên nhưng cánh tay đau nhức không chút sức lực chỉ đành từ bỏ
" Anh giúp tôi gửi một tin nhắn báo an toàn cho em gái tôi, tôi không muốn để nó lo lắng. "
" Được "
" Còn nữa có thể cho tôi một chiếc điện thoại để tiện liên lạc không? Loại mà Lưu Ngọc Lễ không thể bắt tín hiệu được ấy "
" Có thể "
Chỉ cần là yêu cầu của Thiên Ý anh đều ra sức đáp ứng cô, loại cảm giác mà Lưu Ngọc Lễ cảm nhận anh cũng thấy vô cùng rõ ràng, cảm giác mà sắp sửa mất đi một người vô cùng quan trọng
" Vẫn còn một việc "
" Cô cứ nói "
" Trong túi quần tôi có gói một viên thuốc Lưu Ngọc Lễ ngày nào cũng bắt tôi uống nó, anh ta nói là vitamin nhưng tôi nghi ngờ có gì đó không ổn "
Trương Thành lục lấy viên thuốc từ trong túi quần của Thiên Ý sau khi qua một loạt kiểm tra anh cũng thất thần khi nhận lại kết quả cũng không biết nên nói với cô như thế nào
Thiên Ý thấy anh cứ im lặng không nhịn được gặng hỏi
" Trương Thành, rốt cuộc đó là thuốc gì? Nó có hại đến tôi không? "
Lưu Ngọc Lễ thật sự sẽ cho cô dùng thứ thuốc có hại cho thân thể mình sao? Thời khắc này cô lại mong câu trả lời là không phải, dù gì bản thân cũng đã từng rất tin tưởng vào tình yêu này nếu sự thật không phải kết quả cô mong muốn thì chẳng phải vả mặt rất đau sao?
" Đây là thuốc tăng khả năng thụ thai "
Thiên Ý nghe xong im lặng một chốc, vô cùng khó hiểu Trương Thành lại phải giải thích thêm
" Tôi đã từng nói thân thể của cô không còn thích hợp để mang thai cũng rất khó có con một cách tự nhiên nếu như cưỡng chế dùng thuốc mang thai lúc sinh con sẽ gặp nguy hiểm tuy khả năng không quá cao nhưng khó tránh rủi ro, cách tốt nhất vẫn là không nên có con "
Thiên Ý nghe từng lời của Trương Thành nói cứ như đinh đóng vào tai, vậy thì sự thật chính là đã rất lâu trước đây Lưu Ngọc Lễ đã vô tình biết được thân phận thật sự của cô, anh sợ Thiên Ý rời khỏi nên muốn dùng đứa bé để khóa chặt cô lại bên mình, anh biết mềm lòng là điểm yếu lớn nhất của cô vậy nên bất chấp cô có nguy hiểm hay không cũng muốn cô sinh con cho anh sao?
Như chìm sâu vào dưới vực thẳm đã một lúc lâu vẫn không thể thoát ra được, Trương Thành biết cô khó chấp nhận được sự thật này cũng hiểu suy nghĩ của người anh em thân thiết nếu không phải đường cùng Lưu Ngọc Lễ cũng không đến mức dùng tới thủ đoạn hèn hạ như vậy để giữ lấy cô.
" Thiên Ý cô có bình tĩnh được không? "
Cô nghiêng nghiêng đầu, nước mắt chảy dọc xuống bên gò má
" Tôi vẫn đang bình tĩnh đây "
Nếu không bình tĩnh cô đã lập tức xông ra cửa chất vấn Lưu Ngọc Lễ tại sao lại đối xử với cô như vậy? Đây là yêu thương là tin tưởng mà anh vẫn luôn nói đó sao?
Trương Thành biết thời điểm này không phải lúc thích hợp để bộc phát, Thiên Ý là người biết co biết duỗi nên sẽ chọn cách nhẫn nhịn không làm lớn chuyện lên trong tình cảnh này
" A lễ chắc đang rất hối hận, cảm thấy tội lỗi khi đẩy cô vào tình thế này. Vậy nên cô có thể lợi dụng sự dằn vặt đó để bản thân sống tốt một chút. Sau này cô muốn làm gì là việc của cô nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ nói…tôi cũng không muốn thấy cô gặp nguy hiểm thêm lần nào, hứa với tôi đi Thiên Ý "
Cổ họng khô ran cô nhắm nghiền mắt nước trong khóe mi chảy ra nhưng sự tồi tệ trong lòng mới là thứ dày vò cô đáng sợ nhất
" Yên tâm đi Trương Thành, tôi sẽ không vì người đó mà làm những việc ngu ngốc nữa. Những thứ sau này tôi làm đều là vì bản thân tôi thôi "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT