Trong một khán phòng rộng lớn dưới ánh đèn vàng lập lòe những con người ăn mặc sang trọng tay cầm bảng số đang ngồi ngả ngớn trên chiếc sofa. Mấy cô gái trang phục thiếu vải ngồi cạnh những tên đàn ông rót rượu cười đùa giúp họ mua vui. Đây không phải là lần đầu tiên Dương Thiên Ý đến những nơi như thế này, mặc dù chán ghét nhưng cô cũng đã sớm đã làm quen với điều đó. Xuất hiện ở các buổi đấu giá của thế giới ngầm để bảo vệ ông chủ là chuyện mà một vệ sĩ như cô nên làm.
Mái tóc đuôi ngựa được cột lên gọn gàng, Dương Thiên Ý mặc bộ vest trắng được ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày hôm nay. Đứng một góc ở khán phòng nhưng phải đảm bảo được khoảng cách bảo vệ an toàn cho người kia, chính là người đàn ông đang khoác vai cô gái váy đỏ ở trước mắt cô, anh ta chính là ông trùm buôn ma túy khét tiếng của thế giới ngầm...Lưu Ngọc Lễ.
Cô gái bên cạnh anh chính là người mẫu đắt giá nhất của showbiz trong những năm gần đây nhưng Lưu Ngọc Lễ quả thật rất cao tay, không ép buộc, không thủ đoạn, chỉ cần một vài câu nói đã có thể dụ ngọt cô gái kia ngả vào lòng mình. Hết lần này đến lần khác Dương Thiên Ý chứng kiến biết bao cô gái đến với Lưu Ngọc Lễ rồi lại rời đi cô cảm thấy có chút chua xót nhưng cô chỉ dám ém nhẹm cảm xúc đó vào sâu tận đáy lòng của mình.
Những người đàn ông khác ngồi cùng bàn với anh ai nấy tay cũng đều ôm một mỹ nhân, rượu ngon mỹ nữ quả là thứ khiến cho bọn họ cảm thấy phấn khích nhất, miệng người nào người nấy cười đến độ muốn ngoác lên hết cả mang tai.
Một tên đàn ông tuổi ngoài 50 cầm ly rượu lên đưa đến trước mặt Lưu Ngọc Lễ, dù lớn tuổi nhưng ông ấy điệu bộ có phần e dè khép nép hơn.
" Nghe nói ông chủ Lưu vừa mới rót không ít tiền vào hệ thống casino ở Thái Lan phải chăng là đã nắm bắt được thông tin gì đó, không biết cậu nghĩ như thế nào có thể để cho lão già như tôi cùng cậu hùng hạp làm ăn được hay không? "
Mấy tên khác ngồi cùng bàn cũng hùa với nhau mà lên tiếng
" Đúng đó A Lễ, cậu chia sẻ mối làm ăn với chú bác trong nghề cũng đâu có gì quá đáng. "
Lưu Ngọc lễ bật cười, bàn tay phải vuốt ve bả vai cô gái bên cạnh, tay còn lại thì nâng ly rượu lên để đáp lễ. Sao anh lại không biết mấy lão già hết thời này tìm cớ đến đây muốn bấu víu xin làm ăn với mình chứ nhưng anh cũng không phải dạng có tiền dâng đến trước mặt lại không chịu kiếm.
" Ông chủ Bạch với mấy chú ở đây quá lời rồi, quả thật gần đây A Lễ có nhận được thông tin từ phía Thái Lan sòng bạc gần đây làm ăn rất khá, thường chỉ tập trung những tay chơi rủng rỉnh tiền bạc, không còn tiếp dân địa phương nhỏ lẻ nữa. Nếu mọi người có thành ý như vậy cháu có thể làm trung gian cho mọi người. "
Mấy tên già kia nghe xong thì lòng đầy hứng khởi, bao nhiêu vui sướng hiện rõ lên trên khuôn mặt.
" Vậy cậu tính ăn chia thế nào? "
Đặt ly rượu xuống bàn, Lưu Ngọc Lễ lấy chiếc khăn tay trong áo ra lau mép môi, anh phì cười.
" Phía Thái Lan chỉ chấp nhận làm ăn với A Lễ cháu thôi, họ muốn chia đều 5:5 họ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh và chính quyền "
Mấy lão già kia nghe xong cũng bắt đầu suy tính, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lợi hơn nhiều so với việc làm ăn trong nước. Bạch Thạch gật đầu chấp thuận.
" Chúng tôi chấp nhận ăn chia 5:5 "
" Các chú khoan vội đã "
Lời nói của anh khiến cho cả bàn tiệc chợt khựng lại, Lưu Ngọc Lễ vắt chéo hai chân tựa người ra sau ghế nói chuyện bằng thái độ nhởn nhơ.
" Lợi nhuận của mọi người phải trích ra 10% để chia cho trung gian là cháu. Mọi người thấy thế nào? "
Bạch Thạch siết chặt lòng bàn tay ông hết ly rượu trên bàn rồi tức tồi đừng dậy chỉ thẳng vào anh.
Dương Thiên Ý chứng kiến sự việc vội chạy đến đứng chắn phía trước bảo vệ anh, Lưu Ngọc Lễ giơ tay ra hiệu cho cô không được manh động.
" Lưu Ngọc Lễ mày quá đáng vừa thôi, bao nhiêu mối làm ăn trong nước bọn tao đều bị mày hớt tay trên đến bây giờ mày còn muốn lấy 10% mày muốn giết người sao? "
" Chỉ trách các người hết thời bị tôi chèn ép. "
Cả đám điên cuồng bật dậy chửi rủa anh, Dương Thiên Ý ra hiệu cho những vệ sĩ hôm nay đến cùng cô tống cổ đám người kia ra ngoài.
Bạch Thạch cùng đường quẩn trí liền rút súng ra ngắm vào anh nhưng chưa kịp bóp cò đã bị cô cướp mất súng còn cho hắn một đạp khiến lồng ngực đau điếng mà ngã ra đất. Tên kia bỗng bật cười điên loạn.
" Công cuộc bàn giao hôm nay không thành công tao chẳng còn mặt mũi nào về đối diện với anh em nữa. Vậy thì cả đám hôm nay cùng chết đi... "
Bạch Thạch lấy trong áo ra một chiếc điều khiển, Thiên Ý trợn to mắt, cô cắn răng mắng
" Chết tiệt, cái tên điên này. "
Nhảy bổ lại giành chiếc điều khiển từ trên tay hắn, cả hai bên giằng co liên tục. Người trong khán phòng sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Dương Thiên Ý hét lớn ra lệnh cho đám vệ sĩ đi cùng mình
" Đưa ông chủ và cô Hàn rời khỏi, chuyện ở đây tự tôi giải quyết. "
Lưu Ngọc Lễ dắt tay Hàn Ảnh Quân rời khỏi dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ khác, lúc đi anh còn không ngừng trấn an cô ấy.
" Không sao, đừng sợ Tiểu Hàn. "
Hàn Ảnh Quân nép vào lồng ngực anh nhanh chân bước xuống lầu rời khỏi khán phòng ấy.
Người chưa sơ tán hết cả khán phòng đã bắt đầu vang lên tiếng bíp bíp. Màn hình lớn phía trên sân khấu bắt đầu hiện lên con từng con số đếm lùi, 10...9...
Thiên Ý hớt hãi đẩy mạnh Bạch Thạch ra, bây giờ điều quan trong nhất là thoát thân nhưng lúc này bỗng nhiên cô nhớ đến lời nói của Lưu Ngọc Lễ trước khi đến đây. Anh đã nói rất thích một bức tranh cổ nên đã đến buổi đấu giá này. Chạy vội về phía sân khấu nơi để các vật phẩm đấu giá hôm nay mà lục tìm kiếm bức tranh.
Tiếng bíp bíp cứ tiếng tục vang, từng con số bắt đầu nhỏ dần, 6...5
Bây giờ chỉ còn một cách thoát thân. Dương Thiên Ý tay cầm chặt bức tranh xông về phía cửa sổ, nơi này là tầng một của ngôi nhà cổ nếu ngã xuống chắc cũng không vấn đề gì.
Lưu Ngọc Lễ ở dưới tầng cách ngôi nhà một khoảng đủ xa, mấy vệ sĩ bảo vệ anh và Hàn Ảnh Quân vô cùng lo lắng mà trông ngóng tới lui.
" Đội trưởng sao cô ấy còn chưa xuống nữa? "
Lưu Ngọc Lễ ánh mắt hời hợt nhìn lên phía tầng trên căn nhà cỗ.
" Không phải chết rồi đó chứ? "
Bùm* tiếng nổ rúng động cả một khu, sau khi tiếng nổ phát ra chỉ trong tích tắc Thiên Ý liền từ tầng 1 rơi xuống tay vẫn cầm chặt bức tranh mà anh muốn. Bả vai bị bỏng nặng, chân va đập xuống mặt đất bị chấn thương không nhấc lên nổi. Khắc Huy và Gia Hạo là hai vệ sĩ trong đội của Thiên Ý vội chạy đến xem tình hình rồi gọi xe cứu thương.
" Đội trưởng, đội trưởng cô có sao không? "
Thiên Ý từng hơi thở gấp gáp đưa bức tranh trên tay cho Khắc Huy, mọi hành động của cô đều rơi vào ánh nhìn của Lưu Ngọc Lễ.
" Cậu mang thứ này giao cho ông chủ giúp tôi. "
Nói xong cô liền không thể cầm cự thêm nữa mà ngất lịm đi, mọi chuyện sau đó Thiên Ý không còn nhớ gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT