9.
Mẹ tôi nghĩ tôi đã cãi nhau với Ngu Cảnh Sách, vì vậy bà chỉ nghĩ rằng tôi nói ra vì tức giận. Khi thấy tôi nói rằng tôi muốn đi xem mắt, bà đã thuyết phục tôi nên nói chuyện thẳng thắn với Ngu Cảnh Sách, Ngu Cảnh Sách bây giờ không nhớ gì cả, cũng không biết mình sinh ra ở đâu, lỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?
Tôi không trả lời thẳng mà trốn trong phòng không ra.
Kết quả là sáng sớm hôm sau, mẹ tôi bắt đầu hỏi tôi Ngu Cảnh Sách đã đi đâu.
Tôi thực sự không muốn nghe thấy tên của anh ấy, vì vậy tôi đã rủ cô bạn thân nhất của mình là Đường Hân hồi học trung học và trốn ra ngoài.
Khi mới bước ra ngoài, tôi đã thấy Ngu Cảnh Sách đang đứng ở tầng dưới nhà tôi rồi.
Có lẽ anh đã không ngủ cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi và phờ phạc.
Không ngoảnh mặt lại, tôi đi ngang qua anh, gọi một chiếc taxi và rời đi.
Vốn tưởng rằng có thể cùng Đường Hân tán gẫu giải tỏa áp lực, không ngờ tới Đường Hân còn dẫn theo anh trai của mình là Đường Mộ đi cùng, huống chi, cô còn ra ngoài nghe điện thoại gần nửa tiếng! Để lại tôi và anh cô ấy đối mặt với nhau.
"Anh nghe Hân Hân nói em hiện tại đang làm việc ở Tấn Thành, anh cũng đang làm ở đó, chúng ta có thể thêm WeChat không, sau này có gì chiếu cố lẫn nhau.”
Anh trai của Đường Hân trước đây rất dịu dàng, nhưng sau vài năm, anh ấy càng dịu dàng và tinh tế hơn.
Thật ra trước đây tôi cũng thường xuyên gặp anh ấy, nhưng sau mấy năm gặp lại, tôi luôn có cảm giác rất lạ.
Tôi hơi xấu hổ, nhưng anh ấy đã đề nghị thêm WeChat, tôi không thể từ chối, vì vậy chúng tôi đã thêm WeChat của nhau.
Ngay sau khi thêm WeChat xong, người bạn thân nhất của tôi đã quay lại.
Cô ấy thấy tôi và anh trai mình add WeChat, liền nói đùa: "Oa, anh, anh, cây thiết mộc vạn năm, lại chủ động add WeChat của một cô gái sao? Lạ thật đóooooooo!"
Đường Mộ nghe vậy, lỗ tai đỏ lên, anh ấy hắng giọng một cái, chuyển đề tài nói: "Hôm nay đường phố rất náo nhiệt, đi thôi, anh dẫn các em đi dạo một chút."
Đường phố đúng là rất sôi động, bán kẹo bông gòn, bán đường, bán đủ thứ quà vặt, nào là vòng, phi tiêu, bóng bay… chứa đầy kỉ niệm tuổi thơ nên tôi và người bạn thân quậy tưng bừng.
Đường Mộ theo sau, mang theo áo khoác, túi xách và đồ ăn nhẹ cho chúng tôi.
Sau một ngày vui chơi và ăn tối, chúng tôi xem một bộ phim hài, rồi tìm một quầy thịt nướng để ăn tối.
Bia đi đôi với xiên, tôi và người bạn thân nhất đã uống quá nhiều rượu trước khi nhận thức được.
Cả hai dựa vào nhau và cho nhau xem anh đẹp trai trên điện thoại.
"Này, không được đâu, cơ bụng này chưa đủ rõ ràng." Đường Hân liếc nhìn điện thoại của tôi, chán ghét nói: "Tao có một trang web, mày đợi đấy, tao tìm cho, đẹp trai nhất quả đất luôn."
Đúng như lời Đường Hân nói, cô định mở điện thoại ra nhưng đã bị Đường Mộ giữ lại.
Anh ấy nhức đầu nhìn hai chúng tôi say khướt, thanh toán xong liền đưa chúng tôi lên xe chuẩn bị đưa về nhà.
Đường Mộ ban đầu muốn đặt chúng tôi ở ghế sau cùng nhau, nhưng người bạn thân nhất của tôi đã nằm xuống ngay khi chúng tôi lên xe, vì vậy anh ấy không còn cách nào khác đành để tôi ngồi ở phụ lái.
Tôi hay giao du nên uống rượu khá hơn các cô gái khác, cũng không đến mức say nhưng cũng gần xấp xỉ vậy.
Đường Hân ngủ gật, Đường Mộ tập trung lái xe, trong xe rất yên tĩnh nên tôi đã mở nhạc.
Bản nhạc là một bản nhạc trữ tình, vừa nghe nước mắt đã rơi không cầm được.
Tôi quay mặt về phía cửa sổ, nhưng Đường Mộ sớm nhận ra rằng tôi đang khóc.
Trong lúc chờ đèn giao thông, anh ấy lấy ra vài tờ khăn giấy đưa cho tôi mà không nói gì nhiều, giống như tự nói với mình: “Nếu khó chịu thì cứ khóc đi, khóc xong sẽ thấy dễ chịu hơn”.
Tôi không đáp, chỉ nhận lấy khăn giấy rồi lau nước mắt. Nhưng nước mắt giống như vòi nước bị vỡ, tôi càng khóc nhiều hơn, cuối cùng tôi lấy khăn giấy che mặt, khóc rất nhiều.
Thực ra đêm qua tôi rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được.
Hôm nay sau khi uống rượu, tôi cảm thấy có chút trút giận nên đã khóc.
Đường Mộ không quấy rầy tôi, đến nhà tôi, anh ấy dừng xe, lẳng lặng đợi tôi khóc xong.
Tôi đã khóc cho đến khi hai bên thái dương đau nhói, rồi dần dần tôi ngừng khóc.
Tôi xem giờ, đã hơn một giờ sáng.
Tôi có chút xấu hổ xin lỗi Đường Mộ, rồi xách túi và áo khoác bước ra khỏi xe.
Đường Mộ muốn đưa tôi lên lầu, nhưng Đường Hân đang ngồi ở ghế sau cũng đột nhiên tỉnh lại, lảo đảo bước xuống xe, ôm tôi nói muốn uống nữa.
“Anh đưa Hân Hân về nhà trước đi, thật xin lỗi đã muộn như vậy mà làm phiền anh.” Tôi áy náy nói với Đường Mộ.
Đường Mộ vốn muốn khăng khăng đưa tôi lên để an toàn, nhưng Đường Hân bắt đầu làm càn, anh ấy chỉ có thể đứng ở tầng dưới, sau đó nhìn tôi đi lên lầu, và nói tôi hãy gửi tin nhắn cho anh ấy khi tôi vào nhà rồi anh ấy sẽ đi về .
Tôi sợ rằng anh ấy sẽ đợi quá lâu ở tầng dưới, vì vậy tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy ngay khi tôi vào thang máy.
Đường Mộ trả lời trong vài giây: "Được rồi, em đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon."
Nhìn thoáng qua, tôi khóa màn hình và cất điện thoại đi.
Sau khi ra khỏi thang máy, đèn hành lang bật sáng, tôi thấy Ngu Cảnh Sách đang ngồi xổm trước cửa nhà tôi.
Anh ấy rõ ràng là nhẹ nhõm khi thấy tôi trở lại.
Anh lập tức đứng dậy, nhưng có lẽ ngồi xổm quá lâu nên vội vàng đứng dậy, có chút loạng choạng.
Tôi mặc kệ anh, rút chìa khóa ra muốn mở cửa đi vào.
"Em, cho anh năm phút. Sau khi nói xong, em muốn đánh hay mắng anh cũng được, chỉ cần nghe anh nói thôi. Chỉ năm phút thôi, làm ơn..." Ngu Cảnh Sách cầu xin.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu đếm ngược.
Thấy tôi thả lỏng, Ngu Cảnh Sách cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu giải thích:
"Sau khi bị thương, trong một khoảng thời gian ngắn anh thực sự đã bị mất trí nhớ, khi nhìn thấy em ở khoa cấp cứu của bệnh viện, anh thực sự không nhớ rõ, nhưng sau khi kiểm tra, ký ức của anh đã dần khôi phục lại. Anh, là anh muốn được gặp em nên đã không nói gì về việc ký ức của anh đã được khôi phục, là anh tham lam muốn có thời gian được ở bên em, anh đã nghĩ đến việc tiết lộ với em... "
"Trăn Trăn, anh thề có Chúa, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù em, em là người mà anh muốn dành hết phần còn lại của cuộc đời mình khi gặp em lần đầu tiên, anh biết rằng anh đã từng rất độc đoán, anh không nên ghen với em khi em nói chuyện người khác giới như vậy, anh thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó, anh xin lỗi, Trăn Trăn à ..."
Ngu Cảnh Sách đang nói những điều vô nghĩa, khi anh ấy nói, đôi mắt anh đã ngấn lệ và tay anh hơi run.
Tôi nhìn anh với vẻ bình tĩnh lạ thường.
Vào thời điểm tôi phát hiện ra rằng Ngu Cảnh Sách đã nói dối tôi, tôi đã rất tức giận và sốc, nhưng bây giờ tôi đã bình tĩnh lại.
Tôi không thể diễn tả cảm giác đó như thế nào, nhưng tôi thực sự không muốn gặp anh ấy lúc này.
Rất nhanh, năm phút trôi qua, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa định mở cửa thì cảm thấy Ngu Cảnh Sách sắp ngã quỵ.
Vừa đóng cửa lại, hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.
Tôi thu dọn sơ qua, định quay về phòng thì khựng lại, rồi chạy ra cửa.
Ngoài cửa, Ngu Cảnh Sách đã ngất đi, nằm trên mặt đất, toàn thân nóng bừng, sắc mặt tái nhợt.
Tôi cố gắng gọi anh ấy, nhưng Ngu Cảnh Sách hoàn toàn không phản ứng, tôi muốn giúp đỡ anh đứng dậy, nhưng tôi không có nhiều sức như vậy.
Cuối cùng, tôi hoảng sợ, gào khóc chạy vào trong phòng: “Bố ơi, mẹ ơi, mau ra ngoài đi, Ngu Cảnh Sách ngất rồi…”
10.
Bác sĩ nói Ngu Cảnh Sách ngất đi là do cảm lạnh sốt cao, kèm theo hạ đường huyết, không có gì nghiêm trọng nhưng anh ấy cần được chăm sóc, dù sao anh ấy cũng bị xuất huyết não cách đây không lâu.
Thấy không có gì nghiêm trọng, tôi để bố mẹ về nhà trước, còn tôi ở cùng với anh ấy.
Không lâu sau khi bố mẹ tôi về nhà, Ngu Cảnh Sách đã tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, anh đưa tay ra và siết chặt tay tôi, sau khi xác nhận rằng tôi là thật, khóe môi anh ấy nở một nụ cười.
Ngu Cảnh Sách khó khăn ngồi dậy, nhưng anh ấy không buông tay tôi ra.
Tôi kéo mạnh nhưng không rút ra được.
“Gọi thư ký tới đón.” Tôi ném điện thoại cho anh, mặt không biến sắc nói.
Khi tôi ném điện thoại, nó bị rơi ra, nên đã đập rất mạnh vào người Ngu Cảnh Sách.
Anh ôm ngực, khẽ hít một hơi, sắc mặt tái nhợt.
Tôi thực sự hối hận vào lúc điện thoại bị rơi, nhưng tôi không thể hiện ra ngoài.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở của mình vài lần, anh có lỗi nói: "Thật xin lỗi em, làm em sợ rồi.”
Nghe đến đây, hốc mắt tôi lập tức nóng lên, tôi quay mặt sang một bên, không nhìn Ngu Cảnh Sách.
"Anh thực sự không cố ý nói dối em. Anh biết anh đã sai. Anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa, anh thề." Ngu Cảnh Sách nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và thề một cách chân thành.
"Anh biết rằng em đang rất tức giận, nếu là anh, anh cũng sẽ tức giận. Cho nên là em hãy trừng phạt anh đi, xem biểu hiện của anh rồi hẵng quyết định có tha thứ cho anh hay không, được không?.”
Tôi quay sang nhìn Ngu Cảnh Sách.
Bây giờ anh ấy rất khiêm tốn và thận trọng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài cao ngạo khi tôi gặp anh ấy lần đầu tiên.
Tôi hơi cụp mắt xuống, thở dài nói: “Ngu Cảnh Sách, anh muốn loại con gái nào, sao lại biến thành bộ dạng này?”
Anh có lẽ là mẫu người lý tưởng của các cô gái hiện nay.
Giàu có, có địa vị xã hội, cao ráo, đẹp trai và... tận tụy.
Khuyết điểm duy nhất của anh có lẽ là thích ghen tuông.
“Em.” Ngu Cảnh Sách hai mắt đỏ hoe.
Tôi mím môi, không trực tiếp trả lời anh, nói: "Nếu không muốn thư ký tới đón, vậy anh gọi điện thoại cho bố mẹ, hay bạn của anh, tôi không muốn gặp anh những thứ này."
Tôi thực sự muốn được yên tĩnh.
Nghe vậy, Ngu Cảnh Sách sững sờ một lúc, nhỏ giọng nói: "Anh là trẻ mồ côi, và cũng không có nhiều bạn bè. Thực ra, Trăn Trăn à, anh là người khá cô đơn, và cũng không biết cách yêu một người. Em là mối tình đầu của anh. Nên suốt khoảng thời gian ở bên em, anh chỉ muốn giấu em đi và giữ em cho riêng mình..."
Nói đến đây, Ngu Cảnh Sách sợ làm tôi sợ nên lập tức nói: “Nhưng xin em hãy tin anh, anh thực sự biết mình sai rồi, anh đã sửa sai, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của em nữa, anh xin lỗi."
Nghe đến đây, tôi choáng váng.
Hóa ra Ngu Cảnh Sách không bao giờ đề cập đến gia đình, cũng không đưa tôi đến gặp bố mẹ anh thì ra đây là lý do.
Tôi vô thức nắm tay anh lại, tim đau như bị ai đó nắm chặt.
"Anh..." Tôi mím môi, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng bưng lên đầu giường một bát cháo.
Tôi cúi đầu bóc bao bì bên ngoài của cháo, đặt trước mặt Ngu Cảnh Sách, nói: “Ăn cháo đi, đừng nhắc nữa.”
11.
Tôi và Ngu Cảnh Sách không quay lại với nhau, nhưng cũng không tiếp tục chiến tranh lạnh, bầu không khí giữa hai người rất tế nhị.
Vào tối mùng 7 tết, tôi nhận được tin nhắn của Đường Mộ, anh ấy nói chiều mai sẽ về Tấn Thành, hỏi tôi có muốn cùng anh ấy về Tấn Thành không.
Tôi từ chối vì Đường Hân nói rằng anh trai cô ấy có vẻ thích tôi.
Tôi vẫn thích Ngu Cảnh Sách, nhưng bây giờ tôi muốn thoải mái, vì vậy tôi càng không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với Đường Mộ khi biết rằng anh ấy đang quan tâm đến tôi, bởi vì điều đó sẽ không công bằng với mọi người.
Nhưng Đường Mộ khá tinh ý, sau khi tôi từ chối nhiều lần, anh ấy cũng hiểu ý tôi nên trực tiếp rủ tôi đi ăn tối.
Sau khi lưỡng lự, tôi đến chỗ hẹn.
Vấn đề là Ngu Cảnh Sách cũng mời tôi đi ăn tối, tôi không trực tiếp đồng ý với Ngu Cảnh Sách, tôi biết tối nay là sinh nhật anh ấy, nhưng chỉ là chuyện của Đường Mộ, tôi không muốn kéo dài thêm nữa.
Sau bữa tối, Đường Mộ đưa cho tôi một hộp quà, đó là một chiếc vòng tay.
Tôi lễ phép đẩy hộp quà lại, nói: “Anh Đường Mộ, cũng muộn rồi, em xin phép về trước, bạn trai em vẫn đang đợi em ở nhà.”
"Bạn trai?" Nghe vậy, Đường Mộ sửng sốt.
“Vâng, Tết Nguyên Đán vừa rồi anh ấy có gặp bố mẹ em rồi ạ.” Tôi lễ phép cười, đứng dậy nói: “Vậy em đi trước.”
Sau khi Đường Mộ nhận ra điều đó, anh ấy cũng đứng dậy, và nói: "Để anh tiễn em."
“Không cần đâu, anh ấy ở bên ngoài đợi em rồi.” Nói xong, tôi chỉ ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, một người đàn ông mảnh khảnh lập tức hạ chiếc mũ lưỡi trai xuống, sau đó ngoảnh mặt đi, giả vờ nhìn trời.
Đường Mộ hiểu ra, anh ấy cười nói: "Vậy chúc hai người hạnh phúc, kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho anh nhé."
“Cám ơn anh.” Tôi nở một nụ cười thoải mái.
Trước khi rời đi, tôi thanh toán hóa đơn cho bữa ăn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi thấy Ngu Cảnh Sách đang dựa vào cửa kính của nhà hàng tìm tôi.
Tôi nhướng mày, lặng lẽ đi tới, sau đó khẽ gọi: "Ngu Cảnh Sách."
Nghe vậy, sống lưng anh cứng đờ, sau đó yên lặng sờ sờ khẩu trang trên mặt, ấn mũ xuống, sau đó giả vờ đi ngang qua, cúi đầu muốn rời đi.
Nhìn cảnh này tôi vừa giận vừa buồn cười.
“Anh mà đi, em sẽ tặng quà sinh nhật của anh cho người khác.” Tôi khịt mũi hai lần rồi đe dọa.
Bây giờ anh ấy không dám công khai ghen tuông nữa, mà chuyển sang ghen tuông lén lút đúng không?
Được rồi, tôi sẽ trị bệnh này cho anh ấy.
“Ôi, đây là món quà mình đã chọn rất lâu.” Tôi giả vờ tiếc nuối, muốn quay người bỏ đi, nhưng mới đi được hai bước đã có người nắm lấy tay tôi.
Ngu Cảnh Sách nhìn tôi đáng thương nói: “Em không quên sinh nhật của anh ư?”
Tôi ngước nhìn Ngu Cảnh Sách. Anh ấy đã tháo khẩu trang và mũ ra. Lúc này hai người chúng tôi đang đứng dưới ánh đèn đường. Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu vào anh. Anh nhìn tôi , tôi nhìn anh.
Tôi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Em chưa quên, sau này cũng sẽ không bao giờ quên.”
Đáp lại tôi là cái ôm thật chặt của Ngu Cảnh Sách.
(Hoàn chính văn)