Bình Giấm Chua Của Tôi

2


1 tháng


3
Tôi thực sự không thể hỏi bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã từ bỏ việc hỏi Ngu Cảnh Sách, và sẽ đợi anh ấy suy nghĩ, dần dần khôi phục trí nhớ.

Vì Tết Nguyên Đán sắp đến, công ty rất bận rộn, tôi không có thời gian chăm sóc Ngu Cảnh Sách trong bệnh viện, vì vậy tôi đã thuê một phụ tá cho anh ấy.

Hôm đó tôi vừa làm thêm xong, về đến nhà tắm rửa chuẩn bị đi ngủ thì phụ tá gọi điện cho tôi.

Phụ tá nói rằng Ngu Cảnh Sách mấy ngày nay luôn lén lút khóc một mình trên giường, ngày nào cũng hỏi hôm nay tôi có đến bệnh viện thăm anh ấy không.

Gần đây, anh ngày càng ăn ít hơn và sụt cân rất nhiều.

Phụ tá hỏi tôi ngày mai có rảnh đến gặp Ngu Cảnh Sách không, phụ tá nói Ngu Cảnh Sách rất nghe lời, nhưng thấy anh ấy luôn lén lút chui vào chăn khóc thầm cũng rất đau lòng nên lần này mới gọi điện cho tôi.

Nghe đến đây, tôi có chút buồn bực, nhìn lịch, đã ba ngày rồi tôi không đến bệnh viện.

“Đươc, tôi sẽ tới ngay.” Nói xong tôi cúp điện thoại.

Khi tôi đến, Ngu Cảnh Sách đang cuộn tròn quay lưng về phía tôi.

Khi tôi bước đến, tôi thấy anh ấy đang lén lau nước mắt khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dáng vẻ đáng thương ấy chẳng khác nào một chú cún con bị bỏ rơi.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt Ngu Cảnh Sách từ từ sáng lên, anh ngồi dậy, ôm eo tôi nức nở nói: “Anh còn tưởng rằng em không còn cần anh nữa.”

“Gần đây tôi bận quá.” Tôi giải thích.

Thực ra tôi cũng không bận lắm, chỉ là không biết đối mặt với Ngu Cảnh Sách như thế nào thôi.

Tôi vẫn còn yêu anh ấy, nhưng tôi sợ sau khi anh ấy lấy lại trí nhớ, anh ấy sẽ lại ghen tuông như trước, cho dù đó là quan hệ bình thường giữa những người khác giới.

Tôi yêu anh, nhưng tôi yêu bản thân mình nhiều hơn, tôi không muốn thay đổi cách sống của mình chỉ vì anh.

"Đừng bỏ rơi anh, anh thật sự sẽ nghe lời mà." Ngu Cảnh Sách thận trọng nói.

Thấy anh như vậy, tôi mím môi, không trực tiếp trả lời, hơi vùng ra khỏi tay anh đang ôm eo tôi, mở hộp hoành thánh vừa mua nói: “Anh ăn chút mỳ đi. ."

Sau khi tôi nói xong, tôi thấy Ngu Cảnh Sách nhìn bàn tay bị tôi rút ra, từ khóe mắt, vẻ mặt cô đơn, nhưng anh ấy nhanh chóng vui vẻ, ngoan ngoãn đáp lại.

Tôi nhìn Ngu Cảnh Sách ngoan ngoãn ăn hoành thánh mà thầm thở dài.

Cuối năm đang đến gần, và tôi sẽ về quê ăn tết, nhưng Ngu Cảnh Sách dường như vẫn chưa khôi phục được trí nhớ.

Đưa anh ấy về nhà chắc chắn là không thể, mà cứ để anh ấy ở bệnh viện...

Nhân lúc tôi mất tập trung, Ngu Cảnh Sách múc một miếng, cẩn thận đưa cho tôi ăn.

Nhìn thấy khía cạnh khác của anh, tôi đã vô tình ăn miếng đó.

Thấy tôi bằng lòng ăn, Ngu Cảnh Sách rất vui, hai mắt sáng lên, đút cho tôi nửa bát hoành thánh.

Ăn hoành thánh xong, tôi quay lưng lại với Ngu Cảnh Sách, thu dọn bát đũa, do dự một lúc mới nói: “Ừm, tôi sẽ về nhà mấy ngày, anh phải ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh viện dưỡng bệnh biết chưa."

Dừng một chút, tôi lại nói: “Có gì thì gọi cho tôi.”

Nói xong tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, không dám quay lại nhìn Ngu Cảnh Sách.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc đưa anh ấy vào bệnh viện như thế này.

Tôi không dám nhìn anh ủ rũ mà cố giả vờ lạc quan để lấy lòng tôi.

Khi tôi ra ngoài, Ngu Cảnh Sách đang nhét đồ vào túi của tôi.

Đó là một số kẹo sữa, và kẹo trái cây.

Thấy tôi đi ra, Ngu Cảnh Sách nhếch miệng cười nói với tôi: “Vậy em về nhà bằng ô tô cũng nên chú ý an toàn, trên đường nếu đói bụng có thể ăn mấy cái này. Kẹo này anh đã an thử rồi, nhưng hơi ngọt quá..."

Tôi đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Ngu Cảnh Sách.

Trước đây, khi chúng tôi ở bên nhau, mỗi khi tâm trạng tôi không tốt, tôi luôn ăn kẹo để giải tỏa căng thẳng, nhưng Ngu Cảnh Sách không cho tôi ăn nhiều, anh ấy cho rằng ăn nhiều đường sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng bây giờ anh ấy lại nói với tôi như này.

Mắt tôi nóng lên, không nói gì, tôi khẽ gật đầu, khi tôi cầm túi chuẩn bị rời đi, Ngu Cảnh Sách nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi, vui vẻ nói: “ Để anh chúc em trước Chúc mừng năm mới, Trăn Trăn."

Lưng tôi cứng đờ, hốc mắt nhanh chóng hoa lên, quay đầu lại cũng không dám, sau khi dùng sức gật đầu, tôi liền vùng ra khỏi tay Ngu Cảnh Sách, không quay đầu lại mà đi.

Tôi sợ rằng khi tôi quay đầu nhìn lại và thấy bộ dạng của Ngu Cảnh Sách lúc này, trái tim tôi sẽ mềm đi.

Ngay khi tôi về đến nhà, thì thấy tin nhắn của Ngu Cảnh Sách, anh ấy hỏi tôi đã về nhà chưa.

Tôi trả lời "Rồi".

Ngu Cảnh Sách lảm nhảm nhắn rất nhiều, chẳng qua là bảo tôi về nhà cho an toàn, thay anh ấy chào hỏi cha mẹ tôi, vân vân và mây mây.

Đêm nay, tôi trằn trọc ngủ.

Tôi mơ thấy mình bỏ lại Ngu Cảnh Sách trong bệnh viện, đêm giao thừa anh ấy ở lại bệnh viện một mình, sau đó muốn đi tìm tôi thì trên đường gặp nạn, anh ấy bị tai nạn giao thông, toàn màu là máu, nhưng việc cấp cứu không có kết quả, vì vậy anh được phủ một miếng vải trắng và đưa đến nhà xác.

Trong giấc mơ, tôi khóc lóc rất thảm thiết, gọi tên anh rồi chợt tỉnh giấc.

Khi tôi tỉnh dậy, lưng và trán tôi đẫm mồ hôi lạnh, cảm giác hoảng sợ và run rẩy khiến tôi hồi lâu không thể hoàn hồn.

Một lúc sau, tôi chạm vào viên kẹo mà Ngu Cảnh Sách nhét vào túi cho tôi vừa rồi.

Sau khi ăn một viên kẹo để bình tĩnh lại, tôi cầm điện thoại lên xem giờ, trời đã tờ mờ sáng, bảy giờ sáng rồi.

Tôi mở rèm cửa và ánh nắng bên ngoài chiếu vào.

Chuyến xe về quê xuất phát lúc 9 giờ 48 phút nên tôi dậy đi tắm rồi xách hành lý, chuẩn bị về quê ăn Tết.

Trên đường đến nhà ga, Ngu Cảnh Sách luôn ở trong tâm trí tôi.

Cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi là tại bàn đàm phán, anh ấy đang đàm phán với sếp của tôi, và tôi tham dự với tư cách là thư ký.

Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là tại một buổi dạ tiệc từ thiện, anh ấy đã uống đỡ thay tôi.

Lần thứ ba là ở trại trẻ mồ côi nơi chúng tôi đều là tình nguyện viên.

Hôm đó, anh xin số điện thoại của tôi.

Sau đó, chúng tôi đã ở bên nhau.

Ngu Cảnh Sách lớn hơn tôi bốn tuổi, vì vậy tất cả mọi thứ đều do anh ấy sắp xếp, và hầu hết những khoảng thời gian tôi ở bên anh ấy đều rất hạnh phúc.

Nghĩ vậy, tốc độ của tôi bắt đầu chậm lại.

Nhưng dòng người vội vã về nhà đã đẩy tôi về phía lối vào.

4

"Em à, em có mệt không? Ngồi lên người anh đi." Trên xe lửa, Ngu Cảnh Sách ngồi xổm xuống, để tôi ngồi trên lưng anh ấy.

Thấy vậy, một người cô cũng đứng bên cạnh nhìn chồng mình đang cúi đầu nghịch điện thoại, rồi nhìn Ngu Cảnh Sách đẹp trai và ân cần, chua chát nói với tôi: “Cô bé, đỡ hơn cô rồi đấy, bạn trai vừa đẹp trai lại chu đáo..."

Tôi không trả lời, mặt vô cảm.

Tôi thực sự bị ám ảnh!

Vừa rồi sắp đến giờ vào ga soát vé, tôi lại đột ngột dừng lại, chen lấn giữa đám đông, đến bệnh viện để cho Ngu Cảnh Sách xuất viện, đưa anh về nhà ăn Tết!

Ban đầu, vé của tôi là ghế hạng hai, nhưng bây giờ thì thôi rồi, không có ghế!

Tôi phải đứng suốt quãng đường về nhà!

Tôi vẫn chưa biết giải thích thế nào với bố mẹ về việc đột ngột dẫn một người đàn ông về nhà!

Trong suốt ba tiếng rưỡi lái xe, tôi không thích nói chuyện với Ngu Cảnh Sách lắm, nhưng anh luôn nói huyên thuyên, hỏi tôi có muốn uống nước không, hay tôi muốn ăn gì không, rồi bóc một viên kẹo tự tiện nhét vào miệng tôi.

Vị ngọt ngào của đường trong miệng lan ra, tôi nhìn Ngu Cảnh Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nghĩ vừa rồi mình quá vội vàng, quên giải thích rõ ràng với anh ấy.

Tôi đưa Ngu Cảnh Sách về nhà không phải vì muốn quay lại với anh, mà đơn giản là vì tôi không nỡ để anh một mình trong bệnh viện đón năm mới.

Nhưng trên chuyến tàu Tết, vẫn còn khá nhiều người không có vé ngồi, nói trên tàu chắc chắn sẽ không thích hợp, tôi chỉ có thể giải thích rõ ràng cho anh ấy sau khi xuống ga về nhà.

Nhưng không như mong đợi! Ngay khi tôi vừa ra khỏi nhà ga, bố tôi đã gọi điện đến.

"Trăn Trăn, bố đang đợi con ở lối ra, con đã đến chưa?" Bố tôi hỏi.

Tôi vốn đặt vé buổi sáng, nhưng vì đi đón Ngu Cảnh Sách nên đã đổi sang vé buổi chiều, sợ bố mẹ lo lắng sao lại đến muộn như vậy nên tôi nói với họ rằng cần phải đổi một số thứ. Không ngờ bố mẹ tôi lo lắng, bố tôi đã trực tiếp ra ga đón tôi!

Tôi nhìn Ngu Cảnh Sách, người cao một mét tám bảy, bên cạnh tôi và hoảng sợ.

Phải làm gì đây? Tôi chưa có thời gian để giải thích với anh ấy!

Đầu óc tôi rối bời, khi tôi định túm lấy Ngu Cảnh Sách để giải thích rõ ràng thì bố tôi nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh và vẫy tay với tôi.

Sau đó... Ngu Cảnh Sách cũng vẫy tay nhiệt tình hưởng ứng, tức giận hét lên: "Bố!"

Tôi:"..."

Trên đường về nhà, Ngu Cảnh Sách ngồi ở phụ lái, bố tôi lái xe, còn tôi ngồi ở ghế sau.

Bố tôi vẻ mặt ủ rũ, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Ngu Cảnh Sách.

Mỗi lần Ngu Cảnh Sách nhìn thấy, anh ấy đều cười toe toét với ông.

“E hèm, chàng trai kia, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Bố tôi hắng giọng đầy mưu mẹo.

Khi tôi chuẩn bị nói chuyện, tôi nghe thấy Ngu Cảnh Sách khiêm tốn nói: "Bố, bố có thể gọi con là Tiểu Ngu, Tiểu Cảnh hay Tiểu Sách, con năm nay 29 tuổi." Nói xong, Ngu Cảnh Sách quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, như thể anh ấy hỏi tôi, bố tôi hỏi anh điều này, phải chăng bố tôi cũng bị mất trí nhớ.

Tôi lặng lẽ ôm trán, chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Bất lực, tôi chỉ biết nói chuyện với bố và giải thích với ông khi về.

Tôi có thể nói gì bây giờ? Chẳng lẽ trước mặt Ngu Cảnh Sách nói với bố là "Đừng để ý tới anh ta, ảnh bị hỏng não"?

Về đến nhà, tôi bảo Ngu Cảnh Sách lên xe ngồi trước, tôi kéo bố ngồi xổm trong góc giải thích rõ ràng.

“Để con nói cho bố biết sự thật, con và Ngu Cảnh Sách trước đây yêu nhau nhưng bọn con đã chia tay rồi, bây giờ anh ấy bị mất trí nhớ và không liên lạc được với gia đình, vì anh ấy đối xử rất tốt với con trong lúc còn yêu nhau nên là con không thể ném anh ta vào trong bệnh viện được, nên đã đưa anh ta đi cùng.

Giữa tụi con không có gì khác, bố đừng hiểu lầm bọn con.”

“Con ngoan, con tốt bụng như bố vậy!” Bố tôi nghe vậy đã xúc động rơi nước mắt và vỗ vai tôi để bày tỏ sự đồng tình.

Tôi:"..."

Gần về đến nhà, tôi nói với bố bảo bố giải thích với mẹ.

Hai năm nay, mẹ tôi luôn mong tôi nhanh chóng tìm được một người rồi kết hôn.

Tôi không biết mẹ đã giới thiệu cho tôi biết bao cuộc hẹn nếu tôi không nói rõ ràng với bà, e rằng mẹ sẽ đưa tôi và Ngu Cảnh Sách đến Cục Dân Chính để kết hôn luôn mất.

Bố tôi gật đầu, ra hiệu chuyện này giao cho ông.

Sau đó, khi bố và tôi quay lại, chúng tôi thấy mẹ đang háo hức nắm tay Ngu Cảnh Sách và hỏi anh, và Ngu Cảnh Sách rất ngoan ngoãn gọi "Mẹ", trả lời chi tiết các câu hỏi của mẹ tôi.

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên khuôn mặt của tôi.

“Bố, mẹ con xuống từ lúc nào?” Tôi kinh hãi hỏi.

“Ai biết.” Bố tôi thở dài nói với tôi: “Bố đoán cho dù là giả, mẹ con cũng phải biến cậu ta thành con rể thật.”

Tôi:"…"

Tôi bước tới một cách khó khăn và gọi "Mẹ".

Mẹ tôi nhìn thấy tôi, liền nhào tới ôm lấy tôi, nhỏ giọng khiển trách: “Con bé này, gọi người ta là mẹ, mà lúc nào cũng khăng khăng mình không có bạn trai, sao con không thừa hưởng chút tính cách nào của mẹ vậy? Mẹ và bố con..."

“Dừng lại, dừng lại!” Tôi định ngắt lời mẹ, nhưng khi tôi giải thích rõ ràng thì Ngu Cảnh Sách đã đi tới, anh đẩy hành lý rồi ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi.

Lúc này, người hàng xóm tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy gia đình chúng tôi đang đứng ở tầng dưới, Ngu Cảnh Sách đứng bên cạnh tôi, liền cười nói với bố mẹ tôi: “Này, Trăn Trăn đưa bạn trai về đó à?”

Đang định phản bác lại nghe thấy mẹ cười đáp: "Đúng rồi bà à, tối nay có rảnh thì đến nhà tôi chơi nhé."

Khi tôi mở to mắt nhìn mẹ, Ngu Cảnh Sách đã ngọt ngào gọi người hàng xóm là "Dì".

Tôi:"…"

_Còn tiếp_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play