9.
Vốn nghĩ có Tang Tang ở cùng thì sẽ không nhàm chán, kết quả sắp bắt đầu cô ấy nói với tôi heo béo nhà cô ấy bị bệnh phải đi bệnh viện, không tới được.
Vì thế vẫn là một mình tôi đối phó với kỷ niệm ngày thành lập trường nhàm chán này.
Ở bãi đỗ xe, tôi tuyệt không bất ngờ khi đụng phải Hứa Trạch Xuyên.
Hứa Trạch Xuyên được mời vì là học sinh đặc biệt xuất sắc, còn tôi? Có thể là cọ được ánh sáng từ danh bạn gái Hứa Trạch Xuyên.
Tôi cũng không liếc Hứa Trạch Xuyên một cái, trực tiếp đi về phía hội trường.
Sau cú đập cửa lần trước, tôi không muốn mặt nóng dán mông lạnh nữa.
Hứa Trạch Xuyên đi theo phía sau tôi, toàn bộ quá trình hai chúng tôi không nói với nhau một câu.
Càng trùng hợp chính là, chỗ ngồi của tôi và Hứa Trạch Xuyên ở cạnh nhau.
May mắn Hứa Trạch Xuyên không tới ngồi, vẫn luôn nói chuyện với lãnh đạo trường.
Chơi điện thoại di động nửa ngày, lại đến phân đoạn phát biểu tôi ghét nhất, tối hôm qua thức đêm tôi vừa vặn có thể ngủ bù.
Nếu như không phải bên cạnh có ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn chằm chằm, hẳn là tôi đã ngủ.
Tôi mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh dường như cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.
“Đàn chị, em học khoá dưới chị, cũng là ở học viện âm nhạc, em đặc biệt đặc biệt thích chị, ca khúc mới của chị vừa lên em đã phát đi phát lại trăm ngàn lần.”
Hai má hắn đỏ bừng, ánh mắt chân thành.
Đối với fan hâm mộ, tôi luôn thân thiện.
Tôi cười rạng rỡ: "Cảm ơn nha.”
“Đàn chị, cũng không thích loại hoạt động nhàm chán này sao? Em có cái gối chữ U, chị dùng nó ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.”
Nam sinh nhớ tới lại vội vàng bổ sung:
"Mới, em chưa dùng qua.”
Cổ quả thật sắp gãy, con người tôi từ trước đến nay là vốn thích hưởng thụ, tự mình thoải mái rồi nói sau.
“Được, cám ơn em.”
Đeo ở sau cổ quả thật thoải mái hơn không ít, chung quanh lại vang lên xì xào bàn tán.
Tôi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện người đang đứng trên sân khấu phát biểu chính là Hứa Trạch Xuyên.
Hắn mặc âu phục màu đen, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, giống như quên mất mình nên phát biểu.
Cho nên, một màn vừa rồi hắn khẳng định thấy được.
Được người dẫn chương trình nhắc nhở hắn mới nhanh chóng đọc xong bản thảo còn lại.
Rốt cục đợi đến khi kết thúc, tôi từ chối liên hoan với bạn học, trực tiếp lái xe về nhà.
Tôi chân trước vừa về đến nhà, Hứa Trạch Xuyên chân sau đã tới.
“Anh tới làm - -”
Lời còn chưa nói xong, tất cả đều bị chặn lại trong cổ họng.
Hứa Trạch Xuyên giống như một con sói dữ, hôn rất mạnh, là kiểu hôn tôi thích.
Không biết qua bao lâu, Hứa Trạch Xuyên rốt cục buông tôi ra, thanh âm khàn khàn, vẻ mặt hơi tự giễu.
"Như thế nào, thân thể này của anh không cho em đủ cảm giác mới mẻ? Cùng một địa điểm, tình tiết cũng quen thuộc, mở màn cũng là lời dạo đầu cũ rích kia sao?"
Tôi quay đầu không nhìn hắn, còn đang tức giận chuyện đêm đó hắn từ chối tôi ngoài cửa.
Hứa Trạch Xuyên cúi đầu nhìn tôi, tôi trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nóng bỏng của nhau, mập mờ dần dần tăng lên.
Hắn bỗng nhiên mở miệng: "Trương Gia Thuần, em có biết hôm nay là ngày gì không?"
Tôi ngước mắt nhìn hắn, hắn coi tôi là thiểu năng sao? Vừa tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hôm nay là tròn một trăm năm thành lập trường.
“Nếu em không làm anh tức giận bỏ đi, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm của chúng ta.”
Tôi bừng tỉnh nhận ra, may mắn chính mình vừa rồi không đem lời trong lòng nói ra khỏi miệng, bằng không tên nhóc này khẳng định quay đầu rời đi.
Chẳng qua biểu tình của tôi rơi vào trong mắt Hứa Trạch Xuyên, hắn dường như đã sớm nhìn thấu.
Tôi khô khan cười nhìn hắn: "Nhưng anh vẫn trở lại rồi mà.”
Hứa Trạch Xuyên nhìn vào mắt tôi, giống như muốn chui vào trong lòng tôi.
Thật lâu sau, hắn giống như nhận mệnh thở dài: "Đúng, anh vẫn là đã trở lại.”
Hắn cúi đầu một lần nữa hôn tôi, khác với sự hung ác vừa rồi, lần này dịu dàng lại triền miên, xen lẫn vị mặn của nước mắt.
Đói bụng thật lâu rốt cục tôi cũng có thể ăn được thịt, tôi có chút thèm thuồng thổn thức.
Nhưng Hứa Trạch Xuyên lại cố tình treo tôi.
“Hắn lớn bằng anh sao? Hầu hạ em có tốt không? Hắn đến được hai mươi ba sao?”
Nghe được lời nói ấu trĩ của hắn, tôi thiếu chút nữa bật cười.
“Em nói là tuổi tác, em không thể khống chế được mấy tài khoản marketing sẽ viết như thế nào.”
Hứa Trạch Xuyên không tin: "Trương Gia Thuần, có phải em thừa dịp anh ngủ đã lén đo không?”
Tôi trợn trắng mắt: "Em là người biến thái như vậy sao?"
“À, nói vậy có thể không chính xác, trong đầu em toàn là màu vàng phế liệu , cái gì cũng làm được.”
Người này nói chuyện cũng quá cay nghiệt đi.
Tôi thật sự nhịn không được, chỉ muốn nhanh chóng được ăn. Tôi hôn lên môi hắn.
"Đừng nói chuyện, tập trung làm việc.”
10.
Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Thuần Nhi, tối hôm qua tớ gửi tin nhắn sao không thấy cậu trả lời? Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cậu tham gia thế nào rồi?"
Tôi liếc nhìn Hứa Trạch Xuyên đang ôm tôi ngủ say.
“Kỷ niệm ngày thành lập trường - -”
Mở miệng lại phát hiện cổ họng khàn dữ dội.
Tang Tang kinh ngạc hỏi: "Thuần Nhi, cậu bị cảm à, tối hôm qua trời cũng đâu có lạnh lắm.”
Tôi ho nhẹ một tiếng: "Đúng như cậu dự đoán, hai chúng tớ quay lại rồi.”
Đầu dây bên kia im bặt vài giây, sau đó truyền ra giọng nói của Tang Tang.
"Em gái, cậu đang nói tiếng Trung à?"
Tôi cười nói: "Heo nhà cậu thế nào rồi?"
“Không có việc gì, chỉ là nằm điều hòa nhiều quá nên bị tê liệt, tối hôm qua tiêm xong đã tốt hơn nhiều rồi.
Sau khi cúp điện thoại, phát hiện Hứa Trạch Xuyên đã tỉnh, mắt cũng không chớp nhìn tôi.
“Sao vậy, mặt anh cũng liệt rồi?”
Tôi ném điện thoại sang một bên và cúi xuống.
“Anh tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì đi rang cơm cho em.”
Hứa Trạch Xuyên nhướng mày: "Sao, tối qua không cho em ăn no à?”
Tôi cười xấu xa: "Vừa no vừa đói, ai bảo lúc trước anh để em đói bụng quá.”
Mọi việc đang suôn sẻ bỗng nhiên tôi muốn diễn lố một chút.
“Anh trai, em không phải bạn gái anh, chúng ta như vậy không tốt lắm đâu?”
Hứa Trạch Xuyên cong môi: "Không có việc gì, em đã thường xuyên làm loại chuyện không tốt này.”
Tôi làm bộ đấm ngực hắn: "Đáng ghét~"
Sau một hồi vận động nhẹ nhàng vui vẻ, tôi lười biếng nằm trên giường.
“Nơi này cũng không có quần áo của anh, anh về trước đi.”
Hứa Trạch Xuyên quấn khăn tắm không vừa người của tôi, khuôn mặt u ám.
“Trương Gia Thuần, bây giờ chúng ta có quan hệ gì?”
Tôi nghĩ nghĩ trả lời: "Quan hệ sắc dục.”
Thấy Hứa Trạch Xuyên sắp nổi giận, tôi vội vàng như lười ôm chặt lấy người Hứa Trạch Xuyên.
Hôn nhẹ khóe miệng hắn: "Em chỉ đùa thôi mà, sao tính tình vẫn khó chiều vậy.”
Hứa Trạch Xuyên theo bản năng ôm lấy tôi, cụp mắt nhìn tôi: "Sau này đừng đùa kiểu vậy nữa, tính tình anh rất nóng nảy.”
Tôi đồng ý: "Ừ, anh lớn nhất, chỗ nào của anh cũng lớn.”
Hứa Trạch Xuyên lập tức sai người đem tất cả hành lý đã dọn đi lúc trước đóng gói lại chuyển về nhà chúng tôi.
Thừa dịp Hứa Trạch Xuyên bận rộn thu dọn đồ đạc, tôi lấy cớ vứt rác len lén đi ra ngoài.
Thế nhưng tôi lại tìm thấy cái gối chữ Ý đàn em khoá dưới tặng ngày hôm qua ở trong thùng rác.
Không phải chứ, hắn ném xuống đây khi nào vậy?
Tính tình quả nhiên vẫn thù dai như trước.
Cuộc sống êm đềm trôi qua được mấy ngày, Hứa Trạch Xuyên lại bắt đầu náo loạn.
Nguyên nhân là đàn em đã nói chuyện với tôi vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường trùng hợp lại đến phòng làm việc của tôi xin việc.
Tôi không ký hợp đồng với công ty quản lý, mà tự mình mở phòng làm việc, gần đây vừa vặn đang mở tuyển thêm người.
Đàn em này rất tốt, năng lực cũng có, hơn nữa cũng là lão sư đề cử cho tôi, nên đã được tuyển dụng.
Không ngờ sau khi bị Hứa Trạch Xuyên biết thì tức giận với tôi một trận.
“Nhiều người phỏng vấn như vậy sao lại tuyển dụng cậu ta?”
"Bước tiếp theo có phải em muốn trực tiếp tuyển dụng cậu ta làm bạn trai không?"
"Có phải em dự định chờ sau khi anh vào đoàn làm phim, cậu ta sẽ là thay thế bổ sung của em, hay là em tính một ba năm tôi đến, hai bốn sáu thì cậu ta đến?"
“Không phải, anh nói gì vậy”
Mặc dù tôi đã nhiều lần cam đoan, chỉ là nể tình thầy cô mới tuyển dụng cậu ấy, nhưng Hứa Trạch Xuyên lại không tin:
“Dù sao em cũng không thường xuyên đến phòng làm việc, hơn nữa anh bảo em nói thế nào với người ta, nói bạn trai tôi ghen nên không đồng ý à, người ta còn tưởng rằng em bị chồng quản nghiêm chứ.”
Mặc dù đúng là vậy.
Có lẽ ba chữ "chồng quản nghiêm" này đã vỗ về được cảm xúc của Hứa Trạch Xuyên, vẻ mặt hắn có chút thả lỏng.
“Hơn nữa người em lo lắng nhất chủ yếu vẫn là anh, ngộ nhỡ mà truyền ra ngoài thì đối với thanh danh của anh cũng không tốt, anti lại có cơ hội công kích anh.”
Hứa Trạch Xuyên bĩu môi: “Anh không quan tâm.”
“Vậy cũng không được, em quan tâm.”
Hứa Trạch Xuyên hừ hừ hai tiếng, không nói thêm gì nữa, việc này cuối cùng cũng thôi.
11.
Hứa Trạch Xuyên cho dù không muốn đến mấy, cũng phải vào đoàn làm phim.
Ngày khởi quay, hắn giống như một đứa trẻ lần đầu tiên rời khỏi phụ huynh, một mình đi nhà trẻ.
Hứa Trạch Xuyên một bước đi ba lần quay đầu lại.
“Đúng giờ ăn cơm nghỉ ngơi, ăn đủ thức ăn, ít uống rượu với ít nhảy nhót lại. Nhớ phải trả lời tin nhắn của anh, mỗi tối phải gọi video cho anh, mỗi ngày đều báo cáo. Đừng ở bên ngoài trêu người này chọc người kia, thỉnh thoảng anh sẽ kiểm tra.”
Tôi gật đầu lung tung, bởi vì Hứa Trạch Xuyên lập tức phải tiến vào đoàn, phải quay tận ba tháng, vì thế chúng tôi đã “vận động” cả đêm, hiện tại tôi chỉ muốn ngủ.
Hứa Trạch Xuyên lo lắng nói tiếp: "Nhớ phải nhớ anh... có thời gian có thể thăm đoàn làm phim thăm anh.”
“Biết rồi, em rảnh rỗi sẽ đến thăm ban.”
Cuối cùng cũng tiễn vị Phật lớn này đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ khổ nạn còn ở phía sau.
Hứa Trạch Xuyên gần như dính chặt lấy điện thoại di động, mỗi ngày tôi nhận được hơn tám trăm tin nhắn.
Một khi không trả lời ngay trong vài phút, hắn giống như sắp phát điên.
“Không phải chứ, vốn tưởng rằng Hứa Trạch Xuyên đi rồi thì có thể chơi vui một chút, kết quả hắn ra ngoài rồi cũng có khác gì đâu.”
Tang Tang lầu bầu.
Tôi vừa trả lời tin nhắn của Hứa Trạch Xuyên vừa lắc đầu: "Không có cách nào, nhà tớ có người chồng hay ghen mà.”
Nói xong tôi đứng dậy xách túi rời đi: "Tớ đi trước đây.”
“Này, bây giờ còn chưa đến 8h mà? Tớ còn chuẩn bị dẫn cậu đến chỗ này.”
Tôi uống cạn ly rượu cuối cùng, giải thích: "Hứa Trạch Xuyên đúng tám giờ sẽ kiểm tra, khùng cảnh trong video call phải là nhà của tụi tớ."
Dọc theo đường đi tôi thúc giục tài xế nhanh lên nhiều lần, cuối cùng mới có thể đúng tám giờ trở về nhà.
"Em vừa trở về sao, sao lại thở hồng hộc, mặt còn đỏ như vậy?”
Bên Hứa Trạch Xuyên vẫn còn ở phim trường, bối cảnh hỗn độn.
Tôi cũng không dám nói mới từ quán bar trở về, đỏ mặt là do uống nhiều quá.
“Vâng, em vừa chạy bộ về.”
Giọng Hứa Trạch Xuyên rõ ràng mang theo sự hoài nghi: "Vậy sao? Sao anh không tin.”
"Anh trực tiếp ở nhà lắp camera giám sát luôn đi được không?"
Hai mắt Hứa Trạch Xuyên sáng ngời, tràn đầy chờ mong hỏi: "Có thể hả?”
Tôi: "......”
Không phải chứ người anh em, hắn còn thật đúng là muốn lắp hả.
Nhưng tôi cũng có lúc sai lầm, có đôi khi sáng tác quá tập trung sẽ quên đi bên ngoài, chờ tôi kịp phản ứng, điện thoại di động đã bị chuông thông báo làm cho nổ tung.
Toàn bộ đều là tin nhắn của Hứa Trạch Xuyên.
“Bảo bối, khi nào thì em đến thăm ban thế, anh nhớ em.
“Sao lại không để ý tới anh? Có phải chê anh phiền hay không?”
“Có phải lại đi kiếm ai chơi rồi đúng không?
……
“Trương Gia Thuần.”
Sau khi xem xong tin nhắn, hai mắt tôi tối sầm, vội vàng trả lời.
“Bảo bối, em đang ở phòng nhạc, điện thoại tắt tiếng, quên trả lời tin nhắn của anh.”
Tin nhắn không thấy trả lời, tôi gọi điện qua cũng hiển thị đang tắt máy.
Tôi chờ tin nhắn chờ đến mức mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nửa đêm không biết tại sao tôi bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhìn thấy bóng đen trước giường, tôi sợ tới mức bệnh tim sắp tái phát.
“Cục cưng, sao anh lại trở về?”
Tôi vội vàng bật đèn, Hứa Trạch Xuyên đứng ở trước giường bất động nhìn tôi, người cũng có chút tiều tụy.
Tôi tự biết đã gây ra tai họa ngập trời, vội vàng đứng dậy ôm lấy hắn, hôn khóe miệng hắn, hắn không né tránh.
Giọng Hứa Trạch Xuyên rất thấp rất khàn: "Sao không trả lời tin nhắn?”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, nhỏ giọng giải thích.
Hứa Trạch Xuyên nghe xong chỉ nhìn tôi, không nói gì.
Tôi thấp thỏm ngoắc ngón tay út của hắn: "Sao anh không nói lời nào?”
Hứa Trạch Xuyên tự giễu cười.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy căn bản em không quan tâm đến anh, không nghiêm túc đối đãi với tình cảm của chúng ta.”
Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy như thế nào mới tính là nghiêm túc?"
Hứa Trạch Xuyên lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.
Tôi thở dài, kéo hắn lên giường: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai em sẽ nói đáp án cho anh.”
Tám giờ sáng, tôi chuẩn bị giấy tờ tùy thân của hai người chúng tôi: "Đi thôi.”
Hứa Trạch Xuyên không nói gì, ngoan ngoãn mặc quần áo đi theo tôi.
Sau khi đến nơi, Hứa Trạch Xuyên sửng sốt thật lâu, hắn nhìn về phía tôi, dường như không thể tin được, muốn được tôi chính miệng xác nhận.
“Tới nơi này làm gì?”
Tôi nhướng mày cười khẽ, làm bộ muốn lái xe đi: "À, chỉ là đi ngang qua mà thôi.”
“Đừng đi.”
Hứa Trạch Xuyên giữ chặt tôi, ánh mắt vui sướng nhìn tôi.
“Trương Gia Thuần, đã đến rồi, chúng ta kết hôn nhé.”
[HOÀN]