2.
Hôn lễ của Đinh gia không tổ chức nữa.
Nhưng cũng may lần này Đinh gia trả lại toàn bộ quà tặng, còn chuẩn bị yến tiệc long trọng.
Mọi người đều là người thông minh, cho dù có đoán được lý do thật sự bên trong, cũng sẽ không bàn ra tán vào nhiều.
Hơn nữa, đối với bọn họ, đây là chuyện tốt. Dù sao Đinh gia cũng là khối thịt béo bở, trong lúc chúc tụng lẫn nhau, ánh mắt những thương gia này kia nhìn ta đều có tính toán.
Ta không có tâm trạng xã giao, trả lời lấy lệ một hai câu rồi về phòng xem sổ sách.
Gần bốn năm không tiếp xúc với sổ sách, giờ nhìn lại thật sự hơi choáng váng đầu óc.
Nửa tháng tiếp theo, ta gần như ngày nào cũng ở trong thư phòng sắp xếp lại, cuối cùng cũng xử lý xong sổ sách, quyết định tự thưởng cho bản thân, vì thế liền tới gặp chưởng quầy Ngọc Phong các để lấy một phòng.
Ai ngờ khi tới nơi, lại nghe nói tửu lâu đã bị bao rồi.
Tửu lâu là nhà ta, ta lại không được vào?
Chưởng quầy nhìn thấy ta, vội vàng tiến tới nói: “Là tiểu thư nhà quan lớn.”
Tình huống này đúng là đặc biệt, quan lớn đột nhiên đại giá quang lâm, đòi nơi yên tĩnh.
Dân đen cũng không đấu lại được với quan gia, quả thật cũng không có cách nào khác.
"Vị đại nhân nào mà chơi lớn vậy, ở đây quả thật thanh tịnh sạch sẽ." Ta ra vẻ hiểu ý cười nói.
Chưởng quầy thở dài: “Là ái nữ của Hà đại tướng quân.”
Ta ngây người, như rơi vào hầm băng, trái tim giống như bị người khác đâm trăm ngàn nhát dao rồi giẫm đạp dưới chân.
“Ngươi nói...... Ai?”
Chưởng quầy thấy sắc mặt ta trắng bệch, không dám nói gì.
"Tiểu thư, không khỏe hay sao?" Hồng Tụ nhẹ giọng hỏi.
Ta lắc đầu, bảo các nàng ở ngoài cửa chờ, một mình đi vào tửu lâu.
Vừa bước vào đã thấy trước cửa phòng ở tầng hai có hai người canh giữ, hai mắt họ sáng ngời, khổng võ hữu lực*, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
(*khổng võ hữu lực: ý chỉ hình dáng bền ngoài nhìn vô cùng khỏe mạnh, cường tráng)
Trong quán không có khách, nên vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy giọng cười quen thuộc có một tia thẹn thùng kia.
“Càn ca ca yên tâm, cha ta nói, Hà gia chắc chắn hết sức tương trợ.”
Giọng nói của Hà Doanh cả đời này ta cũng không quên, nhưng tại sao nàng lại liên lạc với Ân Càn vào lúc này?
Ta không kìm được đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Là vì ta sống lại đã đuổi Ân Càn đi, nên hắn đã liên lạc cùng Hà Doanh?
Hay ngay từ đầu, bọn họ vốn đã liên lạc từ lúc này.
Nếu ở kiếp trước cũng liên hệ vào lúc này, như vậy chẳng khác nào kiếp trước, hắn vừa cùng ta chuẩn bị thành thân, vừa ở đây cùng Hà Doanh dây dưa không rõ?
“Ai!”
Thủ vệ sau khi thấy ta đi vào liền lớn tiếng hỏi.
Lát sau, cửa lớn đã bị đẩy ra, một nữ tử y phục đỏ rực cất bước đi ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tùy tiện.
Bên cạnh nàng là một người đeo mặt nạ, chỉ lộ đôi môi ra ngoài, nhưng liếc mắt cũng có thể nhận ra đó là Ân Càn.
Hà Doanh từ trên liếc mắt xuống nhìn ta một cái: “Ngươi là ai?”
Nàng có khí chất cao quý, giống đóa mẫu đơn diễm lệ, ngang nhiên khoe dáng vẻ xinh đẹp của mình với người khác.
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhớ rõ ánh mắt tàn nhẫn từng nhìn ta.
“Này, bổn tiểu thư hỏi ngươi đấy!”
Nàng nói xong lập tức rút roi ngựa, đột nhiên nhớ ra điều gì, liếc mắt lén nhìn Ân Càn.
Nhìn một lúc lại bất mãn hạ tay xuống.
Ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Tiểu nhân là chủ Ngọc Phong các, nghe danh Hà đại tiểu thư hạ mình ghé thăm tiểu quán nên đặc biệt đến tiếp.”
Hà Doanh bĩu môi, nhíu mày nói: “Không cần, đi đi, phiền chết.”
Dứt lời, nàng quay đầu hướng Ân Càn nói: “Mấy người làm ăn buôn bán này đều hay nịnh nọt như vậy, nhìn dáng vẻ tả phùng hữu nguyên* kia trông thật buồn nôn.”
(*tả phùng hữu nguyên: ý muốn chỉ người cơ hội, nghĩa chê na ná câu “gió chiều nào xoay chiều đó”)
Nghe vậy, ta nhìn thẳng vào mắt Ân Càn, hắn vài năm trước cũng là một thương nhân đấy.
Ân kiền nhìn thấy ánh mắt của ta, tay hơi nắm lại, ta trào phúng cong miệng cười, xoay người rời đi.
Một đời này, ta chỉ chúc bọn họ không được chết tử tế.
Nhưng ta không nghĩ rằng ngày hôm sau Hà Doanh lại tìm tới tận cửa.
Nàng mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở ghế giữa, đáng lẽ vô cùng anh tư táp sảng*, nhưng lại bị vẻ khinh bỉ trong mắt phá đi khí chất, nên chỉ còn lại dáng vẻ độc đoán, ngang ngược.
* anh tư táp sảng: ý chỉ khí chất ngời ngời, tràn đầy thần thái
Phụ mẫu ngồi dưới nàng, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy ta tới.
Hà Doanh nhìn ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt không vui: “Hóa ra ngươi chính là người Càn ca ca định thành hôn.”
Ta rũ mắt, trước giờ nàng ta làm gì cũng nghêng ngang như vậy, trong sảnh chính có bốn thị vệ đứng canh, còn ngoài cửa thì đã bị vây kín đến giọt nước cũng không ngấm qua được.
Chuyện này truyền ra ngoài, Đinh gia đắc tội với đại tướng quân, thì còn làm ăn sao được nữa?
Ta kìm nén cảm xúc, nhướng mày nói: “Càn ca ca...... Là ai?”
Vẻ mặt nàng tràn đầy nghi hoặc, lại như vừa nhớ ra đầu gì, có chút không tin: “Ngươi không biết?”
Ta hạ mắt lắc đầu, giấu đi hận ý trong mắt.
Phụ thân không biết Ân Càn chính là Tần Tử Trúc, thật cẩn thận tiến lên nói: “Hà tiểu thư chắc là nhận nhầm người rồi, tiểu nữ gần đây chỉ từ hôn với một người tên làTần Tử Trúc, không biết vị tên Càn nào cả.”
Sắc mặt Hà Doanh hơi xấu hổ, lấy roi ngựa ra chỉ thẳng vào mặt phụ thân, trên rao toàn là gai nhọn, ta thấy vậy vội tiến tới đỡ.
“Ba”
Lưng ta tê rần, nóng rát đau nhức.
Ta khuỵu người quỳ trên mặt đất, đau tới mức trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Yên nhi!”
Mẫu thân vội vàng chạy tới đỡ ta, phụ thân thấy sắc mặt ta tái nhợt, tức giận nói với Hà Doan: “Nữ nhi của Hà đại tướng quân thì có thể tùy tiện dùng hình đánh bình dân hay sao? Đinh gia ta hàng năm luôn nộp thuế đúng hạn, quyên góp chống thiên tai, mười lăm hàng tháng phát gạo cứu tế, không có công lao thì cũng có khổ lao, không phải để cô có thể tùy ý làm nhục như vậy!”
Hà Doanh được nuông chiều từ nhỏ, vốn không hề coi bình dân ra gì cả.
Trong mắt của nàng, tất cả chẳng qua chỉ là một lũ dân đen.
Lúc này bị chất vấn, lập tức nổi giận.
Ta hiểu tính nàng, vội vàng kéo áo phụ thân nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Trong mắt Hà Doanh hiện lên một tia ác ý, cất tiếng cười lạnh: “Lão già chết bầm ở đâu ra dám lên tiếng chống đối ta?”
Nàng trực tiếp bóp cổ phụ thân, tàn nhẫn nói: “Hôm nay dám làm nhục ta, ngươi chỉ còn đường xuống gặp Diêm vương thôi.”
“Hà Doanh.”
Đúng lúc ta đang chuẩn bị dùng cây trâm cùng Hà Doanh đồng quy vu tận, Ân Càn lại xuất hiện.
Hà Doanh nghe tiếng vội vàng buông tay, hiền lành dịu dàng như thỏ, không còn thấy sự độc ác ban nãy.
“Càn ca ca, bọn họ chọc giận ta trước!”
Nàng mếu máo quay về phía hắn, vẻ mặt ấm ức.
Lòng ta khẽ cười lạnh, rút roi ra là nàng, muốn gϊếŧ người là người, hiện tại người chịu ấm ức cũng là nàng ta.
Trên cổ phụ thân vẫn còn vết bầm tím, không ngừng ho khan.
Tay ta run rẩy không dám chạm vào, cụp mắt che đi hận ý, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Ân Càn bây giờ đang đeo mặt nạ, giọng nói lạnh lùng.
Ta nhìn hắn, thấy hắn tiến tới vén tóc Hà Doanh, trên mặt Hà Doanh lập tức lộ ra vẻ thẹn thùng của một tiểu cô nương.
"Ngoan, giờ không phải lúc gây chuyện." Ân Càn dịu dàng nói.
Hà Doanh chớp mắt mấy cái, vẫn chưa hết ấm ức, không vừa ý nhưng vẫn gật đầu, sau đó nhìn về phía chúng ta hừ một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.
Trước khi bỏ đi, nàng còn quay đầu lại nhìn ta, lạnh lùng nhếch miệng.
Ta nhíu mày, đột nhiên nhận ra bản thân đã quá sai lầm.
Cứ tưởng rằng chỉ cần rời khỏi Ân Càn là có thể yên ổn mà sống.
Nhưng sự thật là, vận mệnh đã giăng sẵn tầng lớp ám võng, ta trốn được cái này nhưng không trốn được cái khác.
Hà Doanh là người có thù tất báo, nàng ta chỉ nhịn được một lúc, không nhịn được cả đời, trừ khi nàng ta thất thế.
“Yên nhi, con có sao không?”
Mẫu thân đau lòng nhìn phụ thân, rồi lại nhìn ta.
Ta ngẩng đầu cười: "Con ổn mà, chưa bao giờ ổn hơn!"