Mấy ngày trôi qua, Trình Dư vẫn chưa có cơ hội đưa tấm ảnh của Lâm Nhạc cho Mộ Thần. Bởi mỗi lần anh muốn nói thì lại trùng hợp Mộ Thần đang không vui, khi thì có mặt Mục Tử Yên, khi thì bận rộn công việc nên quên mất.
Mỗi lần tâm trạng không tốt Mộ Thần lại đến mộ của Lâm Thành cha của Lâm Nhạc ở đó một mình khá lâu. Hôm nay cũng thế, anh lại đến đứng trước mộ ông trò chuyện. Nhưng hôm nay khi vừa đến anh đã phát hiện ra, nơi đây nhang vẫn còn chưa cháy hết, trước mộ còn có một bó hoa cúc trắng của ai vừa để lại, xung quanh dường như có ai đó vừa dọn dẹp nên rất sạch sẽ. Trong đầu anh ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là Lâm Nhạc đã trở về.
Mộ Thần đưa mắt nhìn xung quanh, cuống cuồng chạy đi tìm cô khắp nơi, nhưng xung quanh lại chẳng có lấy một bóng người nào qua lại. Nét thất vọng lộ rõ trên mặt anh lại bước đến trước mộ của Lâm Thành ngồi bệt xuống cất giọng buồn buồn.
“Lâm Thành, Nhạc Nhạc trở về rồi đúng không? Nhưng còn bé vẫn chẳng muốn gặp tôi.Bảy năm rồi, vậy mà một cuộc điện thoại báo tin bình a cho tôi Nhạc Nhạc cũng không gọi. Con bé ghét tôi đến vậy sao?”
Nhìn thấy chủ tịch của mình đau lòng như thế, Trình Dư lại thấy mũi lòng đồng cảm với anh. Trình Dư chợt nhớ đến tấm ảnh lần trước liền bước đến trước mặt Mộ Thần dè dặt nói.
“Chủ tịch, thật ra tôi đã gặp một người, người đó vô cùng giống với Lâm tiểu thư. Nhưng...”
Câu nói còn chưa hết câu, Mộ Thần đã bật dậy túm lấy Trình Dư gấp gáp hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT