Lớp mười một năm đó, hoa khôi trường là Tống Ngữ Thi đã đùa giỡn viết một bức thư tình cho tôi dưới danh nghĩa đại ca của trường là Đoạn Trạch.
Nhưng không ngờ Đoạn Trạch biết được, tức giận thật sự theo đuổi tôi.
Chỉ có tôi tin là thật, tin vào cái lý do sứt sẹo là họ chỉ là anh em tốt.
Nhưng nhiều năm sau, hoa khôi lại hối hận.
Cô ta nói: “Cô hiểu anh ấy bằng một phần mười tôi sao? Cô căn bản không hiểu thế nào là tâm đầu ý hợp.”
Tôi không nhịn được mà chế nhạo cô ta: “Vậy sao hai lại người không ở bên nhau?”
Chỉ một câu nói đó, hoa khôi đã nhảy lầu 44 ngay trong ngày cưới của chúng tôi.
Từ đó Đoạn Trạch hận tôi thấu xương, trong đêm động phòng hoa chúc, anh ta nhóm l ửa bình ga s nói sẽ mang tôi xuống địa ngục chuộc tội.
Tôi bị th iêu sống trong biển lửa, đ au đ ớn mà ch .t, còn anh ta thì nhảy cửa sổ thoát thân khi ngọn lửa bùng lên.
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã trở về buổi chiều hoa khôi nhét thư tình vào bàn tôi.