Hành lang khoa cấp cứu, Nhị Phan liếc mắt một cái liền thấy Chúc Dư.
Tiến lên, đỏ mặt tía tai rống: “ Cậu đi đâu, vì cái gì không nghe điện….. khóc?”
Chúc Dư chỉ đang ấp ủ cảm xúc, không nghĩ tới tên ngốc này.
Vành mắt cậu đỏ ửng, đầu hơi cúi xuống, như là ở bên ngoài chịu nhiều ủy khuất nhìn Vệ Liễm Thu: “ Liễm Thu”.
Đây là, chịu khi dễ?
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Vệ Liễm Thu kéo cánh tay Chúc Dư sang một bên tránh bị người đụng phải: “ Trở lại là được rồi, lát nữa tôi đưa cậu về ”.
Hắn không quen dỗ dành, hàng ngày để trấn phục kẻ không nghe lời đều là rống, chỉ nỗ lực làm cho âm thanh mềm mại nhất, giống như thiếu niên trước mắt này như giọt sương mai yếu ớt: “ Như thế nào lại không cao hứng”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT