Chúc Dư đã qua tuổi phải tranh hơn thua với người khác.
Cậu trọng sinh, định vị là sống yên ổn dưỡng lão, nhưng nhìn thấy Vệ Liễm Thu vì mình mà chịu ấm ức, thì không được.
Trận đấu bóng rổ thực ra không có đảm bảo thắng, dù sao Tấn Thắng Trì và Chu Minh không phải là người dễ đối phó, nhưng phải cùng nhau tiến lùi, nếu không thì còn gì là người!
Cánh tay bị Nhị Phan kéo một cái: “Chúc Dư, thôi đi, bọn họ chơi bóng rổ quá mạnh...”
Muốn nói lên sân cũng chỉ là để bị đánh, lại nhịn, để khỏi bị khinh thường hơn, nhưng Chúc Dư đẹp đẽ như một món đồ sứ nên trưng bày trong viện bảo tàng, tuyệt đối không chịu nổi đòn…
Hơn nữa, Tấn Thắng Trì kia, rõ ràng là không có ý tốt!
Chúc Dư không nhịn được cười, mắt cậu cười cong lên: “Tôi có chừng mực.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play