* * *
"Ai đó cứu tôi với."
* * *
[3.]
Khương Dĩ An dựa lưng vào cửa, đứng lặng ở huyền quan vài phút, sau đó nhấc chân đổi giày, bật đèn, ném chìa khóa lên bàn trà. Không gian bên trong không lớn, căn phòng có bố cục đơn lẻ, trang trí tinh giản.
Y bước vào phòng tắm, vặn vòi rồi nghe tiếng nước chảy, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại. Mặt kính vỡ cắt chính giữa khuôn mặt y, Khương Dĩ An nhìn bản thân trong gương, trong mắt có xa lạ cũng có ghét bỏ.
Nước máy lạnh lẽo làm ngón tay y ửng hồng, cảm giác đau đớn giải tỏa áp lực nội tâm, Khương Dĩ An rửa sạch bọt xà phòng trong lòng bàn tay, lấy khăn trên móc lau khô rồi xoay người trở lại phòng khách.
Vài giây sau, y cầm kéo kéo trở lại.
Khương Dĩ An phiền muộn nhìn mái tóc dài quá mức của mình, bù xù, đen như lông quạ. Trước cổng khu dân cư có một tiệm cắt tóc nhưng y không dám đi, không dám xuất hiện trong tầm mắt công chúng, mũ và khẩu trang mang lại cho y sự an tâm tuyệt đối. Y âm thầm, cố gắng chịu đựng nhưng thất bại, y túm đuôi tóc, dùng một nhát kéo cắt đứt không do dự, nhanh gọn thống khoái.
Những sợi tóc dài ngắn khác nhau rơi xuống khắp người, ánh mắt Khương Dĩ An bỗng lóe lên, động tác hơi chậm chạp, đột nhiên y không kiềm được nâng tay trái lên, nhìn chằm chằm vào ba vết sẹo màu đỏ sậm, khoảnh khắc mũi kéo bén nhọn chạm vào làn da, y đã kịp thời ném đi.
Trong bếp có mì tôm trần, gói gia vị trên kệ bếp, Khương Dĩ An đã quên mất lý do mình chậm trễ ăn cơm. Y đun sôi nước trong nồi, đổ vào bát giấy rồi lấy dùng vung nồi đạy kín lại, y lùi về sau hai bước, lưng dán vào mặt tường bụi bặm, khoanh tay nhìn ra một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong bóng đêm, dường như có gì đó đang ẩn náu. Ý thức của Khương Dĩ An trôi dạt xa xăm, trong một phút thất thần, dường như y nhìn thấy bản thân từng tràn đầy nhiệt huyết, từng đổ mồ hôi dưới ánh đèn sân khấu, thông qua tiếng hát và micro, ôm hoa tươi cùng những tràng vỗ tay trò chuyện với thế giới mà y tha thiết thương yêu.
Thế nhưng hiện tại, vinh quang và huy hoàng đã biến thành vô ích, y ngã từ trên thần đàn xuống đầm lầy chỉ trong một tuần ngắn ngủi. Những chửi rủa thóa mạ ào ào kéo tới che trời lấp đất, một câu mắng chửi đánh bại ngàn vạn lời tán dương, mãi đến lúc ngã tới vỡ đầu chảy máu Khương Dĩ An mới hiểu được, chân thành sẽ thay đổi, tốt đẹp sẽ đổi thay, không có gì là lâu dài cả.
Stress quá mức lại gây trào ngược axit trong dạ dày, úp mì xong, Khương Dĩ An ép buộc bản thân bưng bát lên, mới húp một ngụm nước nóng, cơn buồn nôn khó lòng kiềm chế cuồn cuộn dâng lên khiến y cáu kỉnh úp bát mì vào bồn rửa mặt, sau mấy lần nôn khan, y súc miệng qua loa bằng nước máy.
Y cũng muốn sống như một người bình thường.
Khương Dĩ An lắc lư quay lại phòng khách như một cái xác không hồn, nép vào sopha. Ánh trăng trước cửa sổ chảy xuống từng giọt bạc trắng, y lặng lẽ nhìn, thống khổ trong cơ thể lại bất chấp tất cả không ngừng nhấn chìm y, cảm giác ngạt thở tựa thủy triều nơi đại dương ngập qúa đỉnh đầu... Y sắp chết đuối, y khát vọng được hô hấp.
Không biết từ bao giờ, y đã đánh mất niềm vui, chỉ còn lại đau thương.
Khương Dĩ An chui vào khe hở giữa bàn trà và sopha, cuộn người lại, ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào khuông nhạc trước mắt. Hai tháng gần đây, y không viết được ca khúc nào, y bẻ gãy bút chì, vò nhàu góc giấy, những nốt nhạc đen lấm tấm vệt nước mắt, y duỗi tay vuốt v e mặt giấy dúm dó, ngón tay ra sức nghiền miết, bắt nó phải phẳng phiu trở lại, nỗ lực khôi phục trạng thái ban đầu.
Lặp đi lặp lại động tác chết lặng này, bỗng chốc, Khương Dĩ An nắm chặt tờ giấy trong tay, vò thành một quả bóng như để trút giận, ném tới bất kì chỗ nào cũng được, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt mình nữa.
Dù cho ý thức đã mơ màng hồ đồ, y vẫn hiểu rõ một điều âm nhạc là toàn bộ cuộc sống của mình, là điểm tựa duy nhất để y tồn tại, nếu ngay cả chuyện này y cũng vứt bỏ...
Khương Dĩ An dùng cánh tay cắt đứt âm thanh mọi âm thanh của thế giới bên ngoài. Y vùi mặt, bịt tai, giấu thính giác và thị giác thật sâu dưới khuỷu tay, giữa môi răng bật thốt tiếng nỉ non tuyệt vọng: "Cứu tôi với."
Khương Dĩ An nức nở: "Ai đó cứu tôi với."
Cánh cổng sắt kêu lên "Kẽo kẹt", tiếng ồn cắt ngang màn đêm, Văn Khác gật đầu chào hỏi bảo vệ đang trực ban, dẫn cấp dưới của mình trở về ký túc xá. Sau khi dặn dò Đoạn Dương thu xếp ổn thỏa cho Hàn Hiểu Quân đã bất tỉnh nhân sự, Văn Khác lập tức lên lầu, cởi áo gió, vào phòng mình, trở tay đóng cửa lại.
Diện tích ký túc xá rất nhỏ, các thành viên trong đội bốn người một phòng, Văn Khác ở một mình. Có khi Đoạn Dương ngại bạn cùng phòng ngủ ngáy, nghiến răng, giấc ngủ của mấy đứa nhỏ lại nông, cứ dăm ba bữa lại ôm gối vào phòng Văn Khác, vì thế vách tường luôn kê một chiếc giường xếp.
Điều hòa phả ra hơi ấm, Văn Khác cởi áo sơ mi, mặc áo ba lỗ đen làm áo ngủ. Tắm rửa xong, có người gõ cửa phòng, Văn Khác cất tiếng đáp, anh không khóa, chỉ thấy một mái tóc xoăn nhỏ lấp ló qua khe cửa khẽ mở, một gương mặt trẻ con lộ ra với nụ cười non nớt.
"Sếp." Đoạn Dương cầm gối nhảy tót vào trong, "Em mượn một chỗ nhé."
Văn Khác không nói gì, hất cằm về phía giường xếp: "Chăn ở trong tủ."
Đoạn Dương ở bên cạnh bận rộn xếp chỗ ngủ, Văn Khác dựa vào đầu giường, một tay đặt sau lưng, đôi chân dài vắt chéo cạnh mép giường. Mỗi đêm anh có thói quen nghe hai bài hát trước khi đi ngủ, anh lấy điện thoại click mở tệp nhạc cục bộ, chọn album, dưới tên thư mục hiển thị một dòng chữ nhỏ màu xám, Khương Dĩ An - Ban nhạc Mage.
Văn Khác chọn bài "Lưu ly", nhét tai nghe Bluetooth vào sâu trong hốc tai, vòng tròn màu lam tản mát ánh sáng trong không gian tăm tối. Anh giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những thân cây trơ trụi trước tòa nhà phân tách tầm nhìn trong bóng đêm thành nhiều mảnh nhỏ, nhìn chăm chú một lúc, ánh mắt mất tập trung, anh đột nhiên nhớ tới khung cảnh dưới ngọn đèn đường khi nãy.
Khương Dĩ An rời khỏi sân khấu đầy cô độc, thậm chí còn có chút chán nản cùng chật vật, dáng vẻ bình tĩnh cam chịu lại đáng thương. Khi đối mặt, trong ánh mắt rõ ràng chất chứa khát vọng nào đó nhưng che giấu quá sâu, Văn Khác không thể nhìn thấu.
Bất giác nghe lại một lượt các bài hát trong album, từ khóe mắt, dường như có gì đó liên tục thôi thúc, Văn Khác nhìn về phía giường xếp, tháo tai nghe, gọi một tiếng: "Đoạn Dương."
Đoạn Dương rầu rĩ đáp lại:"Dạ, sếp."
Văn Khác cảm nhận được tâm tình của Đoạn Dương, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ được à?"
"Vâng." Đoạn Dương quấn mình thành một quả bóng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, tóc bù xù như ổ gà. Cậu ngồi dậy khoanh chân lại, hai mắt đỏ bừng, dùng giọng mũi khụt khịt nói: "Em nhớ anh trai."
Anh ruột Đoạn Dương cũng là một cảnh sát giao thông, thuộc Đội cảnh sát giao thông thành phố Cảnh Nam, trong một nhiệm vụ khẩn cấp, vì chặn chiếc xe tải vận chuyển hàng cấm đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Lúc đó, Đoạn Dương vừa mới vào Học viện Cảnh sát, khi nhận được tin báo thậm chí còn chưa kịp thay giày, khoác áo bông bên ngoài áo ngủ chạy ra ngoài, quỳ gối trên mặt đường kết băng giữa trời đông giá rét, ôm khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng của thi thể gào khóc thảm thiết.
Văn Khác trầm mặc không nói, anh ở hiện trường chứng kiến toàn bộ quá trình, anh không cách nào cảm nhận được nỗi đau thấu tim đó giống như chính bản thân mình cũng bị, nên bây giờ cũng không biết nên an ủi như thế nào. Đoạn Dương lẩm bẩm rầm rì hồi lâu, khi bình tĩnh lại thì khịt mũi liếc nhìn đồ vật sáng long lanh trong tay Văn Khác, lẩm bẩm nói: "Sếp, anh lại nghe nhạc sao?"
Văn Khác nhìn cậu: "Ừ."
Đoạn Dương: "Em cũng muốn nghe."
Văn Khác cười: "Nghe xong cậu sẽ càng muốn khóc."
Đoạn Dương không tin, bắt lấy tai nghe Văn Khác ném tới, nhét vào lỗ tai, không đến nửa phút, lại bắt đầu thút thít. Giọng nói trong trẻo sạch sẽ cất tiếng hát: "Đêm nay mộng đẹp, cùng người gặp gỡ, mong ước chúng ta tương lai đều may mắn.", âm thanh lưu luyến, tựa như những bông tuyết đầu mùa ngoài khung cửa đáp xuống trái tim.
Đoạn Dương "Wow" một tiếng: " Ai mà hát hay quá vậy, em cảm thấy được chữa lành. Sếp, em muốn làm fan anh ấy!"
Văn Khác không trả lời, khóe mắt cong lên, khẽ trườn người xuống phía dưới, đắp chăn, thong thả nhắm mắt lại trong giọng hát dịu dàng của Khương Dĩ An.
- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã đọc.. truyện đam mỹ
---
Editor có chuyện muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã đọc.