Editor: Cú béo.
Beta: Chou.
__________
Dưới màn đêm, một nhóm tu sĩ mặc lục bào giống nhau cùng với một con chó lớn đang đuổi theo một tấm thảm bay.
Vừa đuổi theo vừa rống: "Mau đuổi theo, đừng để ba tên trộm đó trốn thoát!"
Tống Tử Tịch ngồi trên thảm bay thượng quay đầu lại quát: "Ngươi gọi ai là tên trộm? Ta đường đường trưởng môn chi nữ của Thái Nhất Huyền Tông, ai quan tâm đến hai mảnh cỏ vụn của nhà ngươi! "
Tên cầm đầu mặc lục bào giơ cuốc rít gào: "Tổ sư nó! Mua hồ lô ngào đường còn không chịu trả tiền cái gì mà chưởng môn chi nữ của Thái Nhất Huyền Tông, ngoài đường tên ăn mày còn có tiền lẻ, ngươi thì có cái gì?"
Tống Tử Tịch: "Ta nói tiền đều bị trộm! Hơn nữa không phải ta dùng vòng tay trả tiền xiên hồ lồ sao? Ông lão bán xiên hồ lô cũng đã đồng ý."
"Nếu có tiền, ngươi có sở trường dùng vòng tay để gán nợ sao?"
"Vòng tay của nàng ta tám phần cũng là trộm. Chúng ta không thể để bọn họ chạy!"
"Các huynh đệ xông lên!"
"Trả linh thảo cho ta!"
"Đại Hoàng, chạy nhanh lên, đuổi theo bọn họ!"
"Gâu gâu!"
Tống Tử Tịch: "Bổn cô nương không phải trộm!"
Tiêu Thế An khống chế phương hướng của tấm thảm bay, nhắc nhở: "Phía trước có núi nắm chặt tấm thảm bay, sắp chuyển hướng rồi."
Từ Văn Đình giữ chặt cánh tay Tống Tử Tịch: "Đừng la hét với bọn họ nữa, nói cũng không hiểu, ai bảo ngươi di chuyển đồ vật của sư tôn, truyền tống đến chỗ trồng dược của bọn họ."
Tống Tử Tịch: "Ngươi không đồng ý sao? Nếu không phải ngươi không thể mang pháp khí vào chỗ kia, ta cũng không đến nỗi... Á——"
Tấm thảm bay đột nhiên đổi hướng, Tống Tử Tịch suýt chút nữa bị ném bay, còn may Từ Văn Đình vẫn giữ được nàng.
Sau khi vòng qua vách núi lại có một loạt cột đá khác.
Tiêu Thế An phải liên tục đổi hướng, tập trung cao độ, không dám thả lỏng chút nào.
Từ Văn Đình đã xác định vị trí địa lý của bọn họ dựa trên những cột đá này: "Nơi này là vạn nhận sơn đàn."
Gian nan nhìn lên bầu trời để xác định phương hướng: "Tiêu huynh, đi về phía nam."
Tiêu Thế An không còn sức quay đầu lại, ngược gió hét lớn: "Hướng nam bên nào?"
Từ Văn Đình cũng gân cổ kêu lên: "Bên trái."
Sau khi vòng qua hai cột đá, tấm thảm bay chuyển hướng đột ngột, người đi theo cũng đồng loạt chuyển hướng.
"Đại Hoàng cố lên!"
"Gâu gâu."
Tống Tử Tịch nắm chặt thảm bay, điều chỉnh tư thế miễn cưỡng giữ thăng bằng không cho mình ngã xuống: "Pháp khí của ngươi không thể bay cao hơn sao?"
Âm thanh của Tiêu Thế An bị gió gào thét cắt đứt, mơ hồ không rõ: "Hiện tại không thể làm được, cần phải tìm tam sư tỷ luyện lại một lần."
Tống Tử Tịch khó hiểu: "Tại sao ngươi lại có pháp khí hạn chế độ cao!?"
Tiêu Thế An im lặng.
Bởi vì đây là đồ chơi của tứ sư tỷ khi còn nhỏ, sư huynh lo lắng nàng sẽ rơi từ trên xuống nên cố ý hạn chế độ cao. Lúc ấy tứ sư tỷ mới năm tuổi đang tu vi luyện khí kỳ.
Sau này khi cậu tiến vào sư môn, tu vi cũng là luyện khí. Tứ sư tỷ truyền pháp khí này cho cậu.
"Gâu gâu!"
Con chó săn lớn màu nâu đất lợi dụng địa hình cột đá để bay lên trên, cắn vào phần cuối của tấm thảm bay.
Tấm thảm bay bên cạnh Từ Văn Đình đột nhiên rơi xuống, nửa người bay lên không trung, Tống Tử Tịch gắt gao túm cánh tay hắn mới không để người trực tiếp bay đi.
Người truy đuổi kích động hô to: "Đại hoàng làm tốt lắm!"
Tống Tử Tịch một tay kéo một tay giữ chặt Từ Văn Đình, dùng chân đá mạnh đầu con chó: "Con chó xấu xí nhả ra!"
"Tên trộm kia, không được đá Đại Hoàng!"
Từ Văn Đình vừa mới leo trở lại tấm thảm bay, còn chưa kịp ngồi ổn định, thảm bay đột nhiên dừng lại, dưới tác dụng quán tính cơ thể nghiêng về phía trước, đầu đập vào lưng Tiêu Thế An.
Tống Tử Tịch: "Sao lại ngừng?"
Tiêu Thế An hít sâu rồi nói: "Từ huynh, ta nhìn như vậy thôi nhưng rất tín nhiệm huynh."
Từ Văn Đình bò lên nhìn rõ địa hình phía trước: "Xin lỗi, ta chỉ nhớ rằng phía nam của vạn nhận sơn đàn chính là thành trực thuộc Thái Nhất Huyền Tông.... Ta sai."
Tống Tử Tịch kêu lên: "Từ Văn Đình ngươi làm sao chỉ đường cho ta!"
Trước mặt bọn họ là sơn cốc bịt kín, con đường duy nhất dẫn ra bên ngoài chính là con đường bọn họ từng đi qua.
Từ Văn Đình cười khổ: "Bản đồ và đồ thật có sự khác biệt nhất định."
Tiêu Thế An kịch liệt nghĩ lại: " Là ta sai, quá dễ tin người."
Hứa Văn Đình mặt đầy xấu hổ: "Chỉ là tai nạn, thật sự chỉ là tai nạn."
Trong khi nói chuyện, người phía sau đã đuổi tới đây..
"Xem bây giờ các ngươi muốn trốn ở đâu!"
"Mau đem thảo dược giao ra đây!"
"Gâu!"
Gió mạnh gào thét, cỏ cây xung quanh nghiêng ngả, xào xạc.
Mọi người dừng lại trước cơn gió đột ngột.
Sau khi ổn định cơ thể, dưới ánh trăng, một bóng người xuất hiện trên đầu mọi người.
Tu sĩ mặc lục bào ngự kiếm treo lơ lửng trên không, khuôn mặt được che bởi mũ tre, khí thế mạnh mẽ không thể coi thường.
Ngự kiếm phi hành, tu sĩ Kim Đan kỳ!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Tống Tử Tịch nhỏ giọng nói: "Nhìn khí thế, hình như tới trả thù."
Từ Văn Đình gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói.
"Tiêu Thế An là ai?"
Một nhóm áo choàng màu xanh và một con chó đối diện chỉ về phía bọn họ.
Tống Tử Tịch:...
Từ Văn Đình:...
Hai người đồng thời nhìn về phía Tiêu Thế An.
Huynh đệ, kẻ thù của ngươi?
Tiêu điểm của toàn bộ chỗ này · Tiêu Thế An: Ta nói chính mình cũng không biết các ngươi có tin không?
Lan Vọng Sinh nhìn về phía ba người, loại trừ Tống Tử Tịch, sau đó nhìn chiều cao, thành công chọn ra mục tiêu.
Nắm lấy bả vai Tiêu Thế An xách cả người đi: "Đi thôi nhóc."
Hai người còn lại hình như đang ở cùng với sư đệ của Hàn Trúc, quên đi, mang đi hết.
Một trận gió mạnh đi qua, ba người cùng nhau bị ném đến chỗ báo danh tham dự đại hội tân tú.
Ba người lảo đảo đứng vững.
Tống Tử Tịch nhìn chung quanh: "Người vừa rồi đâu?"
Từ Văn Đình lắc đầu, cũng khó hiểu: "Người quái dị."
Tiêu Thế An nắm chặt hạc giấy trong tay, đi đến chỗ báo danh.
"Đạo hữu, ta muốn báo danh."
Tu sĩ phụ trách đăng ký danh sách nhìn sắc trời: "Trễ như vậy còn có người báo danh, nếu chậm mười lăm phút, chúng ta sẽ đóng cửa."
Tiêu Thế An: "Trên đường gặp tai nạn ý muốn."
Phía sau cậu, Từ Văn Đình và Tống Tử Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tu sĩ cũng không hỏi thêm nữa, cầm bút ghi tên người báo danh cuối cùng: "Tên họ."
"Tiêu Thế An."
"Có môn phái không?"
"Không có môn phái."
Trước khi bị ném xuống, người mặc đồ đen đưa cho cậu một con hạc giấy, cũng truyền âm.
"Sư huynh của ngươi bảo ngươi báo danh đại hội tân tú, nhìn thấy y coi như không quen biết, nhớ kỹ, hiện tại ngươi không môn phái là tán tu."
Sư huynh, huynh còn sống.
Thật...thật tốt quá.
......
【 Cảnh báo giải trừ, nhân vật Tiêu Thế An ( Tiêu Viễn Chỉ đã được update ) đã thành công báo danh đại hội tân tú. 】
Kịp rồi.
Trong thời hạn che chắn năm phút, Trúc Ẩn Trần viết hai phong thư, một phong thư cho Lan Vọng Sinh, một phong thư nhờ anh giúp chuyển cho tiểu sư đệ.
Còn dư lại một chút năng lượng y do dự có nên tiếp tục che chắn thuật con rối hay là hỏi về cốt truyện, cuối cùng lựa chọn tích góp thời gian che chắn.
Đi vào mấu chốt cốt truyện sẽ có nhiệm vụ nhắc nhở, không có che chắn, dù biết rõ cốt truyện cũng không thể tự do di chuyển.
Căn cứ theo suy đoán của y, ít nhất cho đến khi đại hội tân tú kết thúc, cốt truyện đều tương đối bằng phẳng.
Mặc dù năng lượng quý giá nhưng Trúc Ẩn Trần không thể không hao phí vài giây.
"Lan Vọng Sinh là phản diện sao?"
【 Sân nhà của Nam Cung Phá Thiên, phản diện số một. 】
Mặc Lan, cậu nói tên đó...... Ai......
Trúc Ẩn Trần mở mắt ra, tâm loạn như nhập ma..
Nhiệm vụ trường kỳ, giúp nhân vật chính đánh bại phản diện.
Túc Ly là xứng đáng, sao Mặc Lan lại có thân phận như vậy.
Quá phiền lòng y đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, muốn nhìn bầu trời đầy sao, cảnh đẹp sẽ khiến tâm tình người ta dễ chịu.
Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mây đen vầng trăng còn lại một nửa. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh nến mỏng manh trong nhà.
Trúc Ẩn Trần:Rất tốt, tâm tình không tốt đứng dậy một chút, cái thời tiết gì thế này.
Hệ thống đã nói phản diện sẽ giết hại lẫn nhau, vậy khi một phản diện khác chết đi phản diện mới sẽ lên đỉnh, nếu không cốt truyện không thể hoàn thành.
Cho nên, cốt truyện của Lan Vọng Sinh cũng có thể như vậy, chỉ cần y tìm được một phản diện khác thay anh hoàn thành mấu chốt của cốt truyện, nói như vậy bạn tốt của y hẳn là còn có thể cứu.
Lần sau phải hỏi hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được.
Trong khoảng thời gian này để mắt đến Mặc Lan, tránh để cho anh và Nam Cung Phá Thiên tạo ra rắc rối lớn.
*
Hai ngày sau khi thời gian báo danh kết thúc, đại hội tân tú chính thức bắt đầu.
Trên đường phố vắng vẻ hơn rất nhiều, hiếm khi có người ra ngoài.
Vì nhiệm vụ, Trúc Ẩn Trần đến Tuý Tiên Lâu vào ngày hôm sau, tìm thấy nam tử mặc áo choàng xám tro đang ngồi xem diễn.
Chính là hắn, NPC thường trú trong văn tu tiên, người buôn bán các loại số liệu của Bách Hiểu Sinh —— Văn Nhân Thiên.
Trong miệng Văn Nhân Thiên ngậm cỏ đuôi chó, tóc cũng là dùng nhánh cây trụi lủi tùy ý vấn lên, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không chính đáng.
"Ta vốn tưởng rằng các hạ sẽ không tới tìm ta."
Trúc Ẩn Trần: "Ra giá đi."
Nếu không phải Túc Ly yêu cầu và nhiệm vụ đảm bảo tiểu sư đệ lọt vào top 10, cho dù có tham gia, y cũng chỉ ở chỗ này trải nghiệm mà thôi.
Những người không bị ám ảnh bởi chuyện thắng thua đương nhiên sẽ không bỏ tiền ra để mua thông tin về những người tham gia khác.
Văn Nhân Thiên rất chuyên nghiệp, chỉ buôn bán, cũng không không miệt mài theo đuổi, lần này làm hắn không quản được miệng.
"Kim Đan bách khoa toàn thư, có mười dự đoán, công tử định mua cái nào? Ta trước tiên phải nói rõ, ở đây chỉ có thông tin công khai, có giấu đi một ít át chủ bài ta hay không ta không rõ lắm."
Trúc Ẩn Trần: "Toàn bộ Kim Đan."
Văn Nhân Thiên giơ ba ngón tay: "Cái này là số, công tử lần đầu tiên ta giảm giá cho ngươi một ít, hai ngàn tám thế nào?"
Trúc Ẩn Trần gật đầu, sau khi trả linh thạch, Văn Nhân Thiên mặt mày hớn hở, đưa cho Trúc Ẩn Trần một cái thẻ tre: "Hoan nghênh lần sau lại đến."
Trúc Ẩn Trần tiếp nhận thẻ tre, tìm một chỗ an tĩnh không người lật xem.
Vừa mở ra đã thấy, đây là lối viết chữ thảo của vị kia?
Hào phóng một nửa rồi lại nỗ lực chuyển sang hình chữ gọn gàng tinh tế. Có thể thấy, người viết bút đã cố gắng hết sức để kiểm soát văn tự của mình có thể cho người xem hiểu được.
Bỏ qua một số chữ nào đó quá mức sinh động khoa tay múa chân, Trúc Ẩn Trần đại khái nhìn qua danh sách.
Tin tốt là không có quá nhiều người ở Kim Đan kỳ. Việc lọt vào top 10 không thành vấn đề, tin xấu là có hơn mười người trong danh sách.
Y không biết thực lực hiện tại của tiểu sư đệ, nhưng tóm lại chưa đến Kim Đan, nhân vật chính vượt cấp cũng đến mức thái quá, cao nhất cũng lên được Kim Đan sơ kỳ.
Khi đến vòng đại hội cuối cùng, năm mươi người đứng đầu sẽ có cơ hội khiêu chiến. Nếu người khiêu chiến thắng, vị trí sẽ bị hoán đổi. Nếu người thách đấu thua, vị trí của sẽ không thay đổi.
Nếu không được, y chỉ có thể cố gắng giành được một vị trí trong top 10, để tiểu sư đệ khiêu chiến mình, sau đó y lại chọn một trong 10 người đứng đầu để đánh một trận.
Nhưng mà cách như vậy dễ dàng khiến cho Túc Ly hoài nghi, nếu thực sự có thể thực hiện được thì thao tác cụ thể cần phải được cải thiện.
Tiểu sư đệ ở đây còn tính có chút hy vọng, nhưng còn Nam Cung Phá Thiên.
Y thật sự không cảm thấy hào quang của nhân vật chính quang suy yếu, anh ta có thể chiến thắng Túc Ly - người che giấu thực lực Kim Đan giả, thậm chí những thí sinh Kim Đan cao kỳ khác chưa hẳn là thất bại.
Ngược lại với công pháp ẩn nấp đặc thù của Yến Nhi, có thể lọt vào top 10 hơn cao hơn một ít.
Y hiện tại đã hiểu câu nói của hệ thống nhân vật chính so với một người còn không bớt lo.
Có thể bảo vệ một người đã tốt lắm rồi.