Edit + Beta: Basic Needs

………..

Mặc dù biết rằng những người đó đang trên đường đến nhưng A Điêu thật sự không vội vã.

Sấm Lửa là thuật pháp cuối và khó nhằn nhất hiện nay khi A Điêu được Khúc Giang Nam dạy cho lúc cô đang nghỉ dưỡng bệnh. Lúc ấy cô giáo còn bảo học xong trong vòng nửa tháng thì cho cô ấy biết.

Nhưng Khúc Giang Nam không hay A Điêu đã dùng nó giết một người vào bốn ngày sau.

Sau khi Thôi Dung ngã xuống, trái tim bị cháy đen, các vị trí khác trong ngực cũng tỏa ra mùi thịt nướng. Tuy nhiên may là A Điêu đã điều khiển được phạm vi sát thương của linh năng.

Cái xác vẫn có ích.

Rồi đời và cơ thể của ông ta đã trở lại bình thường.

Tuy nhiên A Điêu tiến lên ngay, một tay dùng “Cha mẹ không nhận ra” quét lên thi thể của ông ta, một tay dùng thuật pháp lấy đi đám giáp vũ trang, lấy cả chiếc nhẫn Đồ Cấm Kỵ dũng mãnh đó.

A Điêu dùng kỹ năng sao chép số liệu trong cơ thể của ông ta mà thôi, còn các dấu hiệu bị tổn thương ngoại hình còn lại đã được Chim Sẻ sao chép lại hoàn hảo, ngay cả sợi tóc cũng không phạm sai lầm.

Thành hình, bộ trang phục, ràng buộc.

Tiếp đó cô lấy lại mấy thứ 101, thu giảm hơi thở, mang lên đồ trang bị và chiếc nhẫn, đạp lên công cụ bay của Thôi Dung. Hết thảy nước chảy mây trôi, liền mạch thành hình.

Ở giữa không trung, bộ trang bị khởi động, đao ánh sáng xoát một cái đã xuất hiện, gia chủ nhà họ Thôi uy phong lẫm lẫm bay ra cực nhanh từ trên không trung khu rừng.

Từ khi ông ta đuổi theo đến vách núi có thác nước rồi bị giết chưa tới 30 giây.

Sự sống và cái chết của con người nào có phải là một vở kịch, bởi lẽ không có tấn kịch nào ngắn như vậy.

.....

Người bên nhà họ Thôi vừa lúc đuổi tới bên ngoài thác nước. Lúc trước họ cảm nhận được hơi thở một đao bên kia thác nước thế là tập thể đuổi theo tới bên kia, dè đâu chủ nhân nhà mình đi ra trước.

Chưa kể tốc độ bay thun thút, dường như vội vàng y lúc xuất phát, trông rất bồn chồn.

“Đại nhân?”

“Nó biến mất rồi, hơi thở đó là đồ giả thôi, chỉ là một ít tóc, là mồi nhử. Mau rời khỏi đây ngay!!”

A Điêu ra vẻ âm u, không dừng lại, thay vào đó cô gấp gáp bay ra ngoài rồi lại lạnh lùng quát khẽ: “Nhất quyết hai nhà Tống Trần kia đã đoán được hôm nay ta muốn săn giết Trần A Điêu, đi mau!”

Mọi người vừa nghe đã nghĩ đến hành vi trí trá ngày xưa của cha con Trần Nhiên. Suy cho cùng hôm nay Trần A Điêu để cho bọn họ bắt được tung tích quá dễ thật, không giống tác phong ngày xưa của nó.

Thực thi pháp luật bằng cách câu cá* gần như trăm phần trăm, sao mà họ còn dám trì hoãn, cứ thề cùng bay về phía phi thuyền với A Điêu.

*Thực thi pháp luật bằng cách câu cá: lạm dụng quyền lợi của mình để bao che, gian lận, ép buộc trong quá trình điều tra.

(P1)

Vào phi thuyền rồi, A Điêu diễn kịch dựa theo lời nói và thói quen của Thôi Dung từ một số video diễn tập quân sự ở Đam Châu trên mạng. Giờ phút này vẻ mặt cô không đổi nhưng lại có động tác nhỏ như vuốt v e đao ánh sáng. Người quen biết ông ta đều nhìn ra được đây là hành động khi ông ta đang suy ngẫm về bước tiếp.

Là phụ tá mà Thôi Dung coi trọng nhất ngày xưa, phó quan Thẩm Sơn nói: “Đại nhân, vậy giờ chúng ta có cần tới Kim Hương không?”

Không giết được Trần A Điêu ắt sau này còn từ từ mưu tính, nhưng cơ hội ở Kim Hương không nhỏ, dắt dây đến sự quật khởi của chủ nhân nhà mình, cũng liên quan đến tương lai của đám cấp dưới cũ là bọn họ.

A Điêu lắc đầu, nói nặng nề: “Trước mắt nhìn ra được bọn Trần Nhiên lợi dụng Trần A Điêu thiết lập bẫy muốn diệt ta, thêm chuyện bọn chúng thuyết phục được Đại Đô Đốc, khó bảo đảm chúng không hợp mưu thiết lập bố cục giết ta từ sớm. Quan trọng nhất chính là những video lần trước, chỉ sợ những đội ngũ hoang dã kia cũng ước gì ăn thịt ta cho rồi.”

Đám người nghe xong đã thấy cục diện không ổn nếu Đại Đô Đốc ngầm đồng ý cho hai bên Tống Trần liên thủ trong khi người trong dân gian lại nhìn mình bằng con mắt thù địch.

Thế thì hoàn toàn không thể tới bên Kim Hương thật.

Không bao lâu sau, bọn họ thấy người đứng đầu nhà mình quyết đoán hạ lệnh: “Gọi bọn Trương Khuyết về, chúng ta tới địa điểm khác.”

Thẩm Sơn nhìn thấy hận ý và sát ý trong mắt cấp trên của mình: “Đại nhân muốn?”

“Cậu cho rằng những video nọ do Trần Nhiên tung ra à? Hắn không có thứ nhẫn nại này. Ngẫm lại xem ai có khả năng biết hành động tử sĩ của nhà họ Thôi chúng ta nhất…”

Dẫu gì Thẩm Sơn vẫn khôn khéo, lập tức tỉnh ra: “Người bên tổ chức tội phạm?”

“Hiển nhiên là chúng. Ta đã sử dụng mối quan hệ bí mật điều tra được hang ổ của chúng. Phải cảm ơn Trần Nhiên vì đã để bọn chúng co đầu rút cổ ẩn núp cùng một chỗ, có lợi cho chuyện diệt sạch. Xuất phát!”

A Điêu đứng lên, hai tay chắp sau lưng nhìn những đám mây phương xa, bóng lưng cao lớn vĩ đại, tiếng nói như mũi đao.

“Tất cả những thiệt thòi mà nhà họ Thôi chúng ta phải gánh chịu những ngày qua sẽ được bù đắp bởi đám cừu béo bở này!”

“Đến chừng đó mấy cậu cũng nhận được lợi ích vì lòng trung thành với ta.”

Mà đám người Thẩm Sơn vẫn luôn biết những tổ chức tội phạm này đâu phải không có cách gì tiêu diệt, chẳng qua trước kia chúng hay phân tán, mỗi người mang thân phận thần bí, lẩn quất trong đội ngũ hoang dã. Chưa kể hang ổ cũng bí ẩn, chẳng ai hay tới. Triều đình không toàn lực tiêu diệt đã làm bọn chúng thành rắn đứng đầu trong hang ổ mình, phải nói vô cùng gieo neo.

Nhưng bây giờ nếu họ biết vị trí hang ổ của chúng… Đấy chính là một ngọn núi vàng.

Có bao nhiêu tài nguyên kia chứ!

(P2)

Trong lòng ai nấy hừng hực và lập tức hành động. Thẩm Sơn đã liên lạc với Trương Khuyết, để cho bên kia chuyển hướng, không tới Kim Hương.

Bọn họ sẽ chiến đấu ở một trận chiến khác!

“Tọa độ mục tiêu do đại nhân đưa là…”

....

Sau khi Thẩm Sơn sắp xếp xong, hắn báo cáo với A Điêu.

A Điêu nhìn hắn và nói thong thả: “Hành động lần này bí mật, không được tiết lộ ra ngoài, nếu không đừng trách Thôi Dung ta không bàn tới tình cảm!”

Thuộc hạ đều biết ông ta luôn tàn nhẫn, và Thẩm Sơn cũng rõ ràng. Tuy nhiên hắn có mạch suy nghĩ riêng trong đầu, bèn hỏi: “Trước khi đại công tử đi từng dặn bảo thuộc hạ giả mà có hành động khẩn cấp phải kịp thời thông báo cho cậu ấy, tránh chuyện tin tức bị nghẽn, làm trễ nải chuyện lớn. Thế có nên nói cho cậu ấy hay lần này không?”

A Điêu nhìn người tên Thẩm Sơn. Không biết trước kia Thôi Dung có nhìn ra hay chăng, nhưng bấy giờ cô đã thấy được người này trung thành với người sẽ kế thừa nhà họ Thôi, là người bên nhóm Đại công tử. Song hắn khá thông minh, bấy giờ cố tình chỉ một hướng, hỏi có muốn truyền tin cho Thôi Lương hay không.

Dù sao nói cho hắn biết cũng là chuyện chính đáng theo danh nghĩa.

“Không, dù gì nó đang ở Kinh Đô... Bên kia nhắc tới là bảo giúp sức, tuy nhiên vận vào lợi ích thì ai mà hay được?”

A Điêu ra vẻ bất mãn, cười lạnh: “Cũng không thấy giúp được bao nhiêu.”

Cô ức đoán Thôi Dung không thích chuyện thằng con bán thân leo lên giới quyền quý Kinh Đô cho lắm vì người ta không thể toàn lực phá tan sự áp bức của Tống Trần + bản thân Thôi Dung lại mang lòng dạ hẹp hòi.

Ngay cả từ phía Kinh Đô, họ sẽ đầu tư vào Thôi Lương (đến cùng con gái trong nhà mình thích thằng trẻ chứ không phải thằng già), lợi ích của việc đầu tư vào nhà họ Thôi ở Kim Lăng không lớn, và gây ra động tĩnh quá lớn sẽ làm tổn hại đến lợi ích của chính gia đình họ, không đáng.

Đó là một sự cân nhắc dễ hiểu về ưu và khuyết điểm, nhưng lòng người hẹp lắm, đương nhiên ông ta thấy khó chịu: Thân thể con trai tôi không quý à?

Lời thế này… Có lẽ trước kia Thẩm Sơn đã nhìn ra vài phần từ lời nói và hành động của Thôi Dung. Giờ phút này hiểu được sự bất mãn của Thôi Dung nhưng hắn đâu dám nói hùa, thế là cúi đầu đồng ý.

Sau đó A Điêu trở lại phòng riêng trên phi thuyền. Cửa vừa đóng, cô đã dựa vào cửa, khẽ chau mày: So với Thôi Dung lớn tuổi và chạm tới giới hạn cao nhất, hiển nhiên Thôi Lương, kẻ đang ở trên Kinh Đô với một nền tảng cao cấp hơn và bán mình leo lên quyền quý, sẽ đáng nương nhờ hơn. Xưa nay Thẩm Sơn này hay đầu cơ, đoan chắc sẽ nói cho Thôi Lương biết tin này.

Như vậy, Thôi Lương cũng chú ý đến hành động này.

(P3)

A Điêu suy nghĩ qua mấy lỗ hổng, toan tính nhiều tuyến, đồng thời tính toán thời gian từ nơi này bay đến hang ổ tổ chức tội phạm. Cô gọi ra 101, ngăn cách hơi thở đâu ra đấy, mới lấy thi thể Thôi Dung từ không gian lưu trữ, chuyển hết toàn bộ thiết bị cho mình, đồng thời cởi khóa sử dụng.

Tuy nhiên moi ra xem xét chân chính mới biết cả người từ thiết bị trinh sát đến giáp vũ trang, thậm chí là công cụ bay của Thôi Dung, là một bộ hoàn chỉnh.

“Mẹ ơi, đây có phải là bộ trang phục Xương Sống Sói màu vàng tối trong truyền thuyết không?”

“Có vẻ đó là một bộ đồ được giới thiệu bởi công ty công nghệ thuộc sở hữu của ngân hàng Hoa Diệu... Nếu mình nhớ đúng thì giá một bộ tận 3 tỷ 500 ngàn.”

Sở dĩ Điêu nhớ rõ như vậy vì cách đây không lâu cô mới lật tung cửa hàng kinh doanh trực tuyến của người ta vì muốn mua vũ khí. Ngon rồi, lúc ấy cô còn thầm chửi sở thích đám tư bản này cao quá. Giờ xem ra rõ ràng trên đời này có quá nhiều người giàu có.

“Nhưng mà nhà họ Thôi không thể so với nhà họ Viên khi có nhiều thế hệ kinh doanh; bàn về quy mô làm ăn cũng không bằng hai nhà Tống Vương khi tích lũy của nả qua hàng bao đời. Thế mà nhà này vẫn bỏ ra được 3,5 tỷ mua một bộ vũ trang, xem ra đã làm cạn kiệt tài nguyên gia tộc thật rồi...”

A Điêu nghĩ đến trang bị của Thôi Lương vào ngày tới Kinh Đô, lúc ấy còn cảm thấy người kế thừa này dát vàng nguyên người làm lòng cô bốc lên mùi ghen tị. Giờ xem ra thằng cha keo hẳn hoi.

Vậy trong lòng Thôi Lương sẽ nghĩ như thế nào?

Cả người cha ruột mang 3,5 tỷ, còn cả người hắn chỉ có mấy chục triệu?

Hắn không phải con trai cả duy nhất ông ta có thể ỷ lại lúc này sao? Hắn không xứng đáng với trang bị vài trăm triệu à?

Mà hình như nhà họ Thôi có lòng dạ hẹp hòi và tính toán tủn mủn gia truyền, nhưng lại không có thời thế đắn đo như người nhà họ Trần, cho nên giữa hai cha con này ắt có mâu thuẫn không thể hòa giải.

A Điêu so sánh nếp nhà hai gia tộc, dù bên nào cũng trí trá nhưng vẫn có sự khác biệt.

IQ EQ không ở cùng một trình độ (ngoại trừ Trần Dương).

Bởi thế Thôi Lương sẽ trở về từ Kinh Đô, mà là về với dạng mang theo tốc độ nhanh nhất.

Dù có thế nào, bộ vũ trang này coi đã để A Điêu có hời. Bấy giờ cô trông như tu sĩ có thể vượt cấp chém giết C7, cũng có kỹ năng BUG như 303 tạm thời tránh vết thương chết người. Song, 303 có tận 1 giờ làm mát (cooldoωn) và 5 phút cho thời hạn sử dụng, nó vẫn còn điểm yếu. Chỉ cần tung ra 303 mà không thể đột kích ám sát thành công, cô sẽ phải tr@n truồng chiến đấu với đối thủ.

Điểm yếu nhất của cô là phòng thủ.

(P4)

Kỹ năng bồn cầu đem lại không tăng cường tới mức như vậy, trước mắt trong đám đạo pháp cô học được cũng không có thứ này. Cho nên đoạn thời gian trước cô mới chuyên tâm nghiên cứu bùa Phòng Ngự. Tuy nhiên giờ cô chỉ tạo ra được bùa cấp 3. Bùa cấp 3 ngăn được sức mạnh giữa cấp F tới D, quá yếu để chống đối Thôi Dung, dù có ném 10 lá cũng chỉ triệt tiêu được 1/10 sức tấn công của người ta, tạm thời kéo dài cho cô tí thời gian né tránh.

Chỉ có thế thôi.

Hễ chỉ cần cho Thôi Dung có một chút thời gian phản ứng, hoặc thời gian ông ta xuống tay nhanh hơn tí nữa, nói không chừng cô đã đi ngắm gà khỏa thân.

Tuy nói cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng hiểm nguy này quá hiểm độc. A Điêu, người vô cùng sợ chết, vẫn thấy tim nhảy thình thịch. Dự đoán của cô có sai lệch, Thôi Dung còn mạnh hơn những gì cô hằng phán đoán, lúc ấy thiếu điều cô đã xanh cỏ.

Nhưng bây giờ bộ vũ trang này vừa lên người, cô hoàn toàn chống lại được hầu hết các cuộc tấn công dưới cấp B mà không gây chết người. Cho dùng không dùng 303 và XXX biến heo, cô vẫn cứng rắn chống lại Thôi Dung được.

Chờ hoàn toàn ràng buộc xong với toàn bộ trang bị, A Điêu bảo Chim Sẻ chỉnh hợp số liệu và khẽ nhíu mày. Cả bộ vũ trang này cho Thôi Dung đúng là lãng phí.

Nhưng cô đã phát hiện ra một bí mật nhỏ.

“Đánh giá từ việc tiêu tiền của ông ta, chỉ e tiêu hao tài nguyên giống hệt Thao Thiết*, hèn gì nhà họ Thôi bị Tống Vương đè đến mức không thở nổi. Đoán chừng tài nguyên đắp hết lên người ông ta rồi. Tuy nhiên nếu xem như ông ta tiêu hao được một lượng lớn linh hạch thì tỷ lệ chuyển hóa năng lượng của linh hạch có hạn, nó sẽ tốn thời gian. Chưa kể tố chất cá nhân quyết định hiệu suất hấp thu. Mình đã quét qua tố chất của ông ta, tất cả phương diện còn thua xa Điền Trung Dã, làm sao có thể tiến bộ kh ủng bố như vậy.”

*Thao Thiết: Thần thú, miệng rộng, thân ngắn, tính tình hung ác, tham lam vô độ nên thường được trang trí trên các bát ăn cốc uống nhằm nhắc nhở việc ăn uống nên điều độ.

Hầu hết mọi người bắt đầu tu luyện sớm nhất cũng vào ngày đầu tiên linh khí sống lại, hoặc chênh nhau mấy ngày, cộng thêm thời hạn nắm giữ một số phương pháp tu luyện linh năng khác nhau… Với tố chất của Thôi Dung, cho dù ông ta nắm giữ phần lớn tài nguyên cho linh năng, ông ta sẽ không có cường độ linh năng vượt xa các thiên tài ở Học phủ.

Trừ khi...

“Chỉ sợ nhà họ Thôi không chỉ có một Cổng Linh Hồn nhỏ, sau lưng cái ông già này có lá bài tẩy khác.”

Tâm tư của A Điêu chấp chới, cùng lúc tháo nhẫn hộ tiễn và nhẫn thường của Thôi Dung.

Chiếc nhẫn là Đồ Cấm Kỵ, uy lực vẫn còn làm cô sợ trong lòng. Hên là chỉ bắn một lần, chỉ cần cho Thôi Dung cơ hội thứ hai, cô die ngay.

(P5)

“Đồ Cấm Kỵ Bính-38: Ánh Sáng Hạt, dự trữ hạt năng lượng cố định có thể phát ra các cuộc tấn công tia sáng tầm xa. Đồng thời nó có chế độ gia cố linh năng, thông qua linh năng đưa vào để dung hợp với đòn tấn công. Cường độ cụ thể dựa vào linh năng đưa vào làm chuẩn, thông số kỹ thuật cho thấy hiện tại Đồ Cấm Kỵ này chứa tối đa linh năng cấp A.”

A Điêu biết loại Đồ Cấm Kỵ thường có năng lượng thế này + linh năng với sức mạnh ở mức mạnh nhất có thể sẽ là Đồ Cấm Kỵ đời mới, không phải đồ thời xưa.

Đồ cổ xưa mạnh ở chỗ người ta sáng tạo chúng vì linh năng và giới hạn trên của linh năng sẽ được nâng cao hơn. Tuy nhiên nền tảng của những Đồ Cấm Kỵ mới lại là năng lượng, linh năng về sau được bổ sung trong các nghiên cứu mới, hiển nhiên có hạn chế.

Nhưng sức mạnh rất khủng khiếp.

Trong sự nghĩ suy, A Điêu phát hiện khi linh năng dùng cho Buộc Sấm được đưa vào Bính-38, cái này sẽ tung ra đòn tấn công bằng 130% sức sát thương mang tới từ đòn Buộc Sấm bình thường.

Nhưng những gì cần phải trả giá là hạt năng lượng + tài chính mua sắm cho Bính-38, tính một hồi đã thấy cần 200 triệu.

Bồn Cầu: “Lão chó này ỷ vào năng lực của tiền giấy rồi.”

A Điêu: “Bỗng nhiên cảm thấy tôi nên đối xử với Viên Thuật tốt hơn tí. Chàng trai tuổi hoa này nên thành người tốt mới đúng vì có một tương lai đầy hứa hẹn thế mà. Đúng là kế hoạch sai lầm, ôi thôi do tầm nhìn đã trói buộc tương lai mà ra.”

Tuy nhà họ Viên không có mối quan hệ và tay chân như bên nhà họ Thôi, nhưng họ có tiền đấy, ít nhất mua trang bị vũ trang vẫn ngon nghẻ.

Đồng thời cũng chứng minh Viên Thuật ngu ngơ này ngu thật.

Tài sản gia đình vượt quá trăm tỷ, con trai cả duy nhất của gia đình mang theo tố chất tốt, thế mà vừa ngốc vừa ngây thơ, dễ điều khiển. Không biết cậu ta có muốn cưới mình không… Kết hôn rồi mình loại trừ cậu ra, tiếp đó nắm giữ nhà họ Viên, thế là mình gián tiếp nắm giữ tài sản nghìn tỷ.

Ngon lành cành đào, một vốn bốn lời trời quơi!

So với trai thẳng keo kiệt nghèo kiết mang tên Thác Bạt còn tốt hơn nhiều!

Giả mà cậu ta bảo mình không tốt, phụ lòng đi ngoại tình hoặc bạo lực gia đình còn tuyệt hơn nữa. Mình sẽ lừa cậu ta lên đ ỉnh núi và đẩy cậu ta xuống; hoặc bỏ độc trong trà cho cậu ta uống, bảo “tới đây nào chồng ơi, uống tí trà…”.

Sau đó phất nhanh với hàng trăm tỷ, cần cái gì là có hết cái đó.

Bồn cầu nhìn suy nghĩ A Điêu đang bay xa hệt đi vào một mê cung “hố phân” đáng sợ khác, còn thay mình vào vai nhân vật phản diện độc ác tôn thờ tiền mang danh nữ phụ trà xanh trong tiểu thuyết nữ chính nhà giàu… Nó đành khuyên cô: “Bây giờ cô vẫn chưa xong việc chính.”

Ủa? À, có cái không gian chứa đồ trong cái nhẫn hộ tiễn còn chưa được thanh lý nữa.

A Điêu lập tức thu lại suy nghĩ, do chính Thôi Dung đã chết, hiển nhiên nhẫn hộ tiễn không bị ràng buộc nữa. Vừa mở ra xem là cô đã cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play