Đêm đó sau khi ăn cơm xong, A Điêu mang theo hoa quả đến chỗ ở Khúc Giang Nam là khu ký túc xá cao cấp trong Học phủ Kim Lăng. Giữa chừng cô dùng 500 ngàn năng lực niệm đổi lấy công thức tẩy tủy tố chất phiên bản cấp Đinh, lại dùng 200 ngàn năng lực niệm thăng cấp Tinh thông bùa chú một lần.
Năng lực niệm lập tức còn dư lại hơn 250 ngàn.
Sau khi kiểm tra công thức, cô so sánh với các tài liệu trên thị trường và nhận ra có mấy vật liệu rất hiếm, hầu hết các cửa hàng không có. Tuy nhiên A Điêu yêu cầu nhóc Nguyên Bảo tìm kiếm cơ sở dữ liệu trên mạng, rà soát mấy cửa hàng toàn là nhà thuốc nổi tiếng hiện nay với dược liệu đầy đủ thì lại thấy giá chúng cao tột cùng.
“Tổng giá trị của một liều công thức là 25 triệu...?”
Sợ tới mức phải vịn cây bên đường, A Điêu ổn định được hơi thở rồi mới nghiến răng đặt một đơn.
“Có được có mất, bây giờ chi tiêu ngày khác luôn kiếm lại được! Lũ chó nhà họ Thôi và tổ chức tội phạm! Phụt!”
A Điêu oán hận tắt điện thoại, tiếp tục đi về phía chỗ ở Khúc Giang Nam.
Cô sống ở Sơn Trúc Cư thế nhưng chưa từng đi qua những nơi khác trong khu ký túc xá này. Giờ đây đi dạo mới biết thực vật bên trong um tùm, đẹp không sao tả xiết; chưa kể càng vào bên trong linh khí càng mạnh, có thể thấy nơi này được bố trí Trận Tụ Linh tự nhiên siêu lớn.
Thành thật mà nói thoạt nhìn linh khí phục hồi rất đột ngột là thế, song dù có là Liên minh Học phủ hay triều đình cũng như giới quyền quý, họ đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Chuẩn bị của Học phủ rõ ràng là để tuyển nhận học sinh thế mà A Điêu lại cảm thấy nguồn lực vẫn nghiêng về phía giáo viên nhiều hơn.
Cũng đúng, những giáo viên này mới là người phục vụ lâu dài cho trường học. Còn đám học sinh cứ như từng gốc rạ gốc rau, trường bồi dưỡng họ vì thứ nhất, danh tiếng của trường, thu thập rộng rãi nguồn học sinh chất lượng cao trên thế giới và thu được ưu thế phân phối tài nguyên; hai là sau này học sinh xuất sắc đi ra ngoài rồi còn có thể trả công cho trường học, xem như cùng có lợi.
Nhưng nhìn chung tài nguyên mà nhà trường dành cho giáo viên chắc chắn sẽ nhiều hơn học sinh, bằng không một khi rối loạn trên dưới, có chuyện đánh chết thầy cô phát sinh sẽ vô cùng xấu hổ.
Đằng ấy xem danh sách trên bảng điểm qua ải trên bên kia đi, người qua được tầng ba nhiều lắm.
Không ai hay Khúc Giang Nam ở tầng mấy, cứ như cô giáo chưa từng thi.
Có thể đã thi, nhưng lại ẩn thành tích y như cô.
A Điêu biết quyền kiểm tra Tháp Điểm Qua Ải chỉ có một mình hiệu trưởng hay, bởi vì thứ đó là tổ hợp của Đồ Cấm Kỵ và Thực Thể Gieo Linh, toàn là đồ chơi của hiệu trưởng hết, hiển nhiên người khác không xem được.
(P1)
Về phần ông ấy có biết chuyện của mình hay không, A Điêu chẳng rõ mấy, phải xem ông già này vẫn còn hứng thú với mình hay chẳng. Nếu không sẽ chẳng rảnh tới mức đau cả trứng đi thăm dò thành tích thật sự của mình.
Chỗ ở của Khúc Giang Nam nằm tuốt phía trong, điều này cũng có nghĩa là địa vị của cô ấy cực cao, không thua kém những lãnh đạo cao tầng đã kinh doanh nhiều năm trong trường học, thuộc về những người nắm quyền Học phủ chung với mấy người hiệu trưởng.
Tuổi trẻ quá, tương lai vô cùng triển vọng.
Không biết có cần bưng trà đưa nước hay không.
A Điêu suy nghĩ thoải mái, rất nhanh đã tới trước một cái sân.
So với Sơn Trúc Cư, phòng ốc này lớn hơn, chiếm diện tích ít nhất hơn hai ngàn mét vuông.
Tường rào, cây nguyệt quế, trên cửa viện treo hoành phi ghi chữ Thanh Lũng Trai. Hai bên tấm biển treo đèn lồ ng nhỏ, hơi thở thư hương cổ kính bay bay. Cả vườn bảng lảng mùi thơm, nhà theo phong cách hiện đại của vùng sông nước Giang Nam, màu sắc thì lấy gạch xanh và ngói nâu đỏ làm chủ đạo, chững trạc đáng chán nhưng mang hơi thở tự nhiên.
A Điêu vừa bấm chuông cửa, thế nhưng con mắt cứ liếc ngang liếc dọc sang một bên.
Bởi vì sân bên cạnh có người, là một thanh niên trẻ trung cường tráng, áng chừng đâu đó mới hai mươi tuổi thôi. Diện mạo người ta anh tuấn, dáng người tráng kiện, đang đánh quyền trước cọc gỗ mai hoa* trong sân lộ thiên.
*Cọc gỗ mai hoa: Mấy bạn xem phim võ lâm sẽ thấy người ta có mấy cái cọc gỗ dựng đứng (như múa lân) rồi đi quyền, di chuyển trên đó.
Trên da đầy mồ hôi chảy xuôi, phần bụng có tận tám múi cơ, có hình thể theo dạng tam giác ngược.
Mồ hôi chảy từ từ xuống quần trong…
Than ôi, đây có phải thứ mình xem được mà không cần tốn tiền không?
Nếu là vậy, mình nhìn luôn thêm mấy lần.
“Đẹp mắt không?”
Có người hỏi cô.
A Điêu phản xạ lại: “Bình thường thôi, mặc quần mất rồi.”
“...”
A Điêu xoay sang, trông thấy Khúc Giang Nam mặc quần áo ở nhà giản dị bèn lập tức xoắn cả lên, nói đầy ngây thơ: “Cô Khúc, sao cô có thể như vậy chứ! Để cho em tới đây mà không chịu nói trước với em gì cả, ai biết nơi này của cô còn có dạng phong cảnh như vậy… Người ta vẫn là con nít đấy, ngại chết đi được.”
Sau đó làm thục nữ che mắt-ing.
Từ Khúc Giang Nam +9999!
Khóe miệng Khúc Giang Nam khẽ giật, nói thong dong: “Nếu em mà còn ra vẻ như vậy, khỏi cần học tiết tối nay.”
Được rồi, A Điêu buông tay xuống, bình tĩnh mở cửa đi vào.
Lúc đi qua sân, anh chàng cường tráng kia càng ra sức luyện dữ hơn.
Ôi, A Điêu bỗng nhiên hiểu ra, nhìn Khúc Giang Nam với cái nhìn đầy thâm ý quẩn quanh.
Khúc Giang Nam mang vẻ mặt lạnh tanh, chẳng nói dông dài.
Vào nhà rồi là chẳng có trà chỉ có nước, Khúc Giang Nam không nói nhảm nhí gì mà đưa lên luôn món chính.
(P2)
“Một giờ học, nói thẳng cho tôi biết thiên phú của em ở đâu, thiên phú chuyên môn trước.”
A Điêu suy nghĩ một chút mới trả lời: “Đạo thuật và bùa chú.”
Vốn Khúc Giang Nam xác định thiên phú của A Điêu nằm ở đạo thuật, dù sao biểu hiện hôm nay của cô đã bày ra thế kia. Tuy nhiên nghe được cô còn có vốn liếng làm bùa chú thì ngạc nhiên: “Em chắc chắn?”
“Nói như thể em biết nói dối ấy.”
“Em sẽ.”
“......”
A Điêu không nói lời vô dụng, cứ thế lấy ra một cái túi đen trong túi trái cây và moi ra mấy lá bùa ở trong đó.
Khúc Giang Nam nhìn thoáng qua ba quả táo trong túi, nó chẳng tươi gì cả, có khi con bé này không thích ăn cho nên mới mang tới đưa mình.
Tuyệt đối không nghĩ tới bên trong túi đen còn có bùa chú.
Khúc Giang Nam cầm bùa chú nhìn một chặp, hỏi kỹ chi tiết cách cô làm bùa, hỏi hết từ khi nào bắt đầu, tiêu hao bao nhiêu tài liệu cũng như thời gian và linh năng này nọ. Cuối cùng còn để cô làm một lá trước mặt cô giáo.
A Điêu làm.
Khúc Giang Nam suy tư một hồi mới bảo: “Thật ra tố chất này của em đủ để tôi giao cho hiệu trưởng xử lý.”
Từ “đẩy” được dùng tốt và thông minh đấy.
A Điêu rục rịch trong lòng thế nhưng lại lắc đầu: “Vẫn do cô dạy thì hơn.”
Khúc Giang Nam có phần ngỡ ngàng: “Em không muốn được thầy ấy dạy dỗ?”
“Thôi cô ạ, em đâu có thiên phú kinh thiên làm quỷ thần sợ gì đâu. Lúc thi đại học thì đâu dùng bùa dự phòng được, không có lợi ích quá lớn lúc kiểm ta trừ phi em vẽ bùa từ hư không. Thế nhưng chuyện này khó lắm mà còn tiêu hao phần lớn linh năng, rất có thể lẫn lộn đầu đuôi. Hiệu trưởng không có khả năng dạy em cái này, thành ra thiên phú này chả dính dáng gì tới lúc thi đại học, còn không bằng cô dạy em.”
Con bé này có hành vi xảo trá, nói chuyện chưa tới được năm sáu phần, nhưng làm việc thường có mục đích tính toán rõ ràng.
Theo lời hiện tại đó là “chủ nghĩa thực dụng tư lợi tinh vi.”
Tuy nhiên có một ưu điểm là tự hiểu rõ.
“Nghe lời này của em, có vẻ em không định mang hết tất cả tinh lực ra để phục vụ kỳ thi đại học?” Khúc Giang Nam tò mò.
A Điêu mỉm cười: “Trước tiên em phải còn sống tới kỳ thi tuyển sinh đại học đã.”
Có người khóc bằng nụ cười, nói dối bằng nụ cười, sống qua ngày bằng nụ cười.
Có người nói về sự sống và cái chết bằng nụ cười.
Không phải Khúc Giang Nam không biết thế cục Kim Lăng. Cô ấy lặng người đi, tay ra một chiêu làm một xấp giấy nháp trên bàn làm việc bay qua.
“Đây là ba đạo thuật cơ sở tôi muốn dạy tối nay, cho em mười phút ghi nhớ. Sau đó tôi sẽ trực tiếp bày ra…”
Khúc Giang Nam không nói khi nào nhất định phải học cho được, cô ấy sẽ nhanh chóng dò xét ra giới hạn thiên phú của A Điêu, tiếp đó mới quyết định phải dạy con bé như thế nào.
Dạy lấy có, dạy nghiêm túc, dạy vì lòng riêng, hay dốc hết tất cả mà dạy.
Tất cả phụ thuộc vào tố chất của nó cũng như tâm trạng của chính cô ấy.
(P3)
.....
Một giờ sau, mới tới sáu giờ, trời vừa tối, A Điêu giẫm lên ánh sáng ấm áp trong viện rời đi. Khúc Giang Nam thay cô mở cửa, nhìn cô rời đi, rồi lại liếc mắt nhìn sang nơi cách vách một cái và nói từ từ: “Lần sau còn làm mấy chuyện lộn xộn, tôi sẽ làm cho cậu vĩnh viễn biến mất khỏi Học phủ.”
Thầy giáo nào đó ở phòng cách vách đang lén nhìn trộm cô nghe được tiếng này bèn nổi đóa từ sự ngạc nhiên ban đầu. Người này còn muốn nói cái gì đó bỗng nhiên đầu gối đau nhức tột cùng, một giây sau người này nhận ra mình bị một dây leo ngoặt ngoẹo quấn lấy. Còn chưa kịp phản ứng, người này đã bị kéo ra khỏi cửa sổ, tiếp theo bị lá dây mây bao bọc, rũ xuống như cái kén trên cành cây.
Cổ miệng bị khóa, anh giai này không thốt ra được bất kỳ âm thanh gì.
Giống như cái xác bị treo lên.
Ánh mắt Khúc Giang Nam lạnh tanh, đi vào nhà như chưa có gì xảy ra. Cô ấy nhìn thấy trong túi chỉ còn lại một trái táo thì khẽ cười.
Con nhóc keo như quỷ.
Ba trái táo tự nó ăn hai trái.
Nhưng mà thiên phú kh ủng bố thật.
Một giờ, nắm giữ hình thức ban đầu của ba đạo thuật cấp thấp.
Phỏng chừng ngày mai có thể vận dụng thành thạo.
“Thiên phú như vậy đã cao hơn mức đôi 99 trong ngày thi hôm ấy rất nhiều, nhưng tính phát triển loại C lại không cao, chẳng lẽ kiểm tra sai?” Khúc Giang Nam rơi vào trầm tư.
Chỗ ở của hiệu trưởng, ông ấy đang dạy Thác Bạt chợt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hơi nhướng mày và nở nụ cười.
Cuối cùng cũng bị chọc cho lên máu rồi, không biết lần sau những người đó sẽ phái thanh niên tài tuấn gì đến trêu chọc vị quý nữ nhà họ Khúc này.
Hoặc là mang lòng diệt trừ.
.....
Sau khi A Điêu rời đi, cô thừa dịp bóng đêm về nhà và ngâm một lần canh phân cơ chuyển cốt, đạt được lần chuyển xương thứ hai. Tiếp đó lại thảm hại leo ra, tắm rửa, không ngừng tung vó ngựa chạy sang Vườn Phù Tương, tiến vào chuyện tu luyện dài đằng đẵng.
Ngày hôm sau là lớp trang bị, giáo viên bắt đầu giảng về những Đồ Cấm Kỵ, song ông ấy chỉ giảng dạy nửa ngày vì tới buổi chiều vẫn dành tiết cho giáo viên môn khoa học xã hội và nhân văn.
Thời gian này trôi qua y như đúc tiết của các giáo viên thể dục và âm nhạc hồi trước.
Nhưng chiều nay sẽ có một kỳ thi thử.
Người thầy này lại một lần nữa cầm cốc giữ ấm thảnh thơi rời đi, còn bọn A Điêu tranh thủ thời gian đến căng tin ăn cơm.
Hôm nay căng tin nhiều người dữ lắm, dì nấu cơm lẩm bẩm: “Quái, hôm nay sao lại đánh món não heo với trứng hấp nhiều thế?”
Dì bên cạnh nói sọt ngang: “Hôm nay là kỳ thi văn thứ hai, lần trước thi xong thiếu gì đứa khóc sướt mướt, lần này ăn để bổ não.”
Giọng hai dì to đã làm khá nhiều học sinh xấu hổ, nhưng họ vẫn kiên định muốn một ít đồ ăn bổ não.
(P4)
Điền Trung Hương cho Điền Trung Dã ba phần não heo.
“Ăn cho hết, không được để thừa.”
A Điêu, Tống Linh và Nhiêu Tuyết Nhã: “...”
Đây đúng là anh em, không làm hư anh.
Thi buổi chiều đúng là nặng nề thật, tựa như pháp trường chết chóc, ngay cả A Điêu còn thi tới mức mặt xanh lét.
Chó má nhóm ra câu hỏi, giáo viên không phải là người!
.....
Kết quả sẽ ra lò trong 10 phút nữa.
Lòng nóng như lửa đốt, ai nấy không kìm được cứ mãi ngóng về phía bảng thành tích.
“Vãi cứt! Súc vật Giang Gia Nãi này lại được hạng nhất, 681!”
“Chập mạch rồi, lần này ngoại trừ nó không có một ai trên 600!”
“Kh ủng bố... Tôi biết ngay không được mấy người thi tốt, khó quá mà.”
“Xếp hạng không khác gì lần trước, nhưng... Mẹ kiếp, Trần A Điêu đứng hạng 10!”
“Tống Linh hạng 11, Trình Chương 12!”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Tống Linh đang cầm một quyển sách dựa vào cây cây lật lật, mặt mày sắc xảo như tranh vẽ, gió thổi lay sợi tóc, cô ấy dùng ngón tay khẽ vén nó ra sau tai.
Phong cảnh này... xuất chúng siêu quần.
Nhưng tầm mắt vừa chuyển, bốn người bên cạnh cô ấy thì ngồi thành một hàng không có hình tượng tí gì.
Hệt bốn củ khoai lang tục tằn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT