Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trong bệnh viện, A Điêu, người đang được bác sĩ rút độc tố, đau đến mức cả mặt nhăn nheo thành bánh bao dưa chua. Chợt cô nghe thấy tiếng từ bồn cầu.

Tinh, từ Thôi Dung +4999!

Từ Thôi Nhuận +999!

Từ Thôi...

Một đám người họ Thôi bỗng nhiên nổ một làn sóng năng lực niệm, khiến cho năng lực niệm vốn đang ổn định ở 9,000 không chỉ tăng gấp đôi mà còn tiếp tục tăng vọt lên trên.

A Điêu: “?”

Cái này cũng tính trên đầu mình?

Bồn Cầu: “Âm mưu quỷ kế của cô, tất nhiên được tính trên đầu cô.”

Âm mưu gì, tao kiện mày tội phỉ báng giờ! Rõ ràng chuyện này do Phong Đình làm!

A Điêu có chết cũng không chấp nhận, nhưng lại hăm hở nhận lấy đám năng lực niệm này. Phất nhanh phất nhanh rồi, thì ra năng lực niệm còn có thể tính như vậy.

Lúc cô đang lướt tin trực tuyến, cô thấy dáng vẻ Thôi Nhuận bị bắt thật lấm lem về cả thể xác lẫn tinh thần làm cô thoải mái ngay, ăn thêm hẳn hai bát cơm.

Chuyện thế này đúng là làm người ta sảng khoái tinh thần, sống thọ thêm mấy năm.

“Ui Bồn Cầu Nhỏ, theo quy tắc tính toán của cậu: Nếu tôi thuê 10 người và yêu cầu họ ra ngoài, cho nổ 10 cái nhà vệ sinh công cộng. Thế là tất cả mọi người trong khu vực bị bao trùm sẽ cống hiến cho tôi giá trị năng lực niệm đúng không?”

Bồn Cầu: “!!!

Bồn Cầu: “Cô có thể nào đừng đi theo con đường bậy bạ điên khùng đó được không? Kế hoạch này không phải là thứ lâu dài, không đàng hoàng, cô...”

Chưa kịp nói xong, bồn cầu đã cảm nhận được cảm xúc kích động dạt dào của chủ ký sinh bản mệnh.

“Mẹ kiếp, cậu không phủ nhận, thực sự có thể hả?!”

“Phát tài rồi phát tài rồi phát tài rồi...”

Cô thực sự bắt đầu lên kế hoạch, bắt đầu sử dụng điện thoại của mình tìm vị trí nhà vệ sinh công cộng của Lăng Thành, còn cầm bút chì đỏ vẽ mấy vòng.

Bồn Cầu: “...”

Chưa chính thức tu luyện đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

“Cô phải suy nghĩ rõ rành, lỡ như bị tra ra, không có một Học phủ nào bằng lòng thu một cuồng ma làm nổ nhà vệ sinh công cộng.”

A Điêu: “...”

Thật tuyệt vời, nói trúng tim đen, mình do dự rồi.

Vậy... Chờ tốt nghiệp rồi mới cho nổ đi.

Về phần nhà họ Thôi, bấy giờ họ đã bị lửa lan tới nơi, con át chủ bài của Thôi Dung cũng chính là vị trí Chỉ huy sứ lớn nhất ở Kim Lăng đã không còn. Triều đình sinh ra lòng chán ghét nhà họ Thôi, đám quyền quý có địa vị và thế lực cao hơn càng ghét chuyện Thôi Nhuận làm việc không vững chắc, xé vải che mặt, chọc cho túi bọn họ cũng dính nước, sẽ gây ra nhiều phiền phức nữa cho nhà họ Thôi.

Hai gia tộc còn lại sẽ không bỏ qua, họ chèn ép nhà họ Thôi. Đám họ Thôi sau này sẽ không có quá nhiều thời gian rảnh để giải quyết mỗi cô.

Mặc dù vẫn có nguy cơ bị nhà họ Thôi trả thù, nhưng ít nhất tình hình tốt hơn nhiều hơn trước đây.

(P1)

Cùng ngày, A Điêu phát hiện ra năng lực niệm cứ mãi tăng lên từ phía nhà họ Thôi đã chậm lại, và giá trị năng lực niệm của cô đã ổn định ở mức 25,000.

Cô đăm chiêu: Bây giờ có thể đóng góp nhiều như vậy, không biết lúc khám nhà diệt tộc còn cống hiến tới bao nhiêu.

Quên đi, nhà họ Thôi vẫn là lạc đà gầy, không phải thứ hiện tại cô đấu cứng được. Nhưng mà cô đã lấy được cổ phiếu của nhà họ rồi.

Sản nghiệp nhà họ Thôi, đặc biệt giá cổ phiếu công nghiệp trong ngành quân sự, đã đổ xuống như thác nước.

Khi trước A Điêu đã chờ đợi một thời gian, cảm thấy giá cả đạt tới mốc rồi bèn đầu tư 6,500,000 tinh tệ, dốc toàn lực mua cổ phiếu của một trong những công ty này.

Cô là người có động tác nhanh nhất.

Thứ nhất: Trên đời này chỉ có cô, Phong Đình và người nào đó ở xa ngoài nước biết Thôi Dung sẽ đổ từ đầu, ngay cả hai nhà Tống Vương còn chẳng hay.

Thứ hai: Sản nghiệp nhà họ Thôi rất nhiều, cổ phiếu giảm rồi vẫn có người chờ đợi, không dám xuống tay vì sợ tiếp theo triều đình thu về thành thứ thuộc sở hữu của nhà nước, cũng chính là tịch biên trong truyền thuyết. Thường thì tài sản sau khi bị tịch biên… các bạn biết rồi đấy. Cho nên giờ ra tay mua cổ phiếu rất có thể công dã tràng.

Thứ ba: Dựa theo điều thứ 2, nhiều người sợ cổ phiếu rữa trong tay thế là bán thốc bán tháo. Để rồi không ai dám mua, cổ phiếu treo đó càng ngày càng nhiều, giá cứ thấp hơn rồi thấp hơn. A Điêu cảm thấy tới lúc bèn xuống tay. Lúc cô tiêu tiền được một nửa đã xuất hiện một kẻ càn quét điên cuồng khác, khả năng mua của đối phương cực kỳ khủng khiếp, nhanh chóng mua hết cổ phiếu trên thị trường...

Lúc này A Điêu đã hết tiền, cô lạnh lùng nhìn thị trường chứng khoán gió nổi mây vần, biết hai nhà Tống Vương ra tay, trong khi nhà họ Thôi lại muốn cứu thị trường.

Ba nhà truy đuổi, nhưng rõ ràng nhà họ Thôi tất bại, thất bại tới dạng bị thương tận xương cốt.

Tiếp theo cô chỉ cần chờ người của hai nhà Tống Vương tìm được mình mua cổ phiếu lẻ tẻ là được. Công ty mà cô chọn ấy, Tống Vương nhất định rất muốn nuốt trọn từ trên người nhà họ Thôi.

Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là: thật sự nhà họ Thôi sẽ không bị tịch biên sao?

Trong trường hợp có bị, cô sẽ mất cả chì lẫn chài theo. Nhưng nhưng nếu cô phán đoán đúng, cô sẽ phất nhanh thêm một đợt hơn 6 triệu tinh tệ.

....

A Điêu không bàn bạc với bất cứ ai chuyện hoạt động trên thị trường chứng khoán, bao gồm cả Phong Đình. Cô không thể nói bí mật về lợi ích to lớn như vậy. Đầu tiên người này không có nhiều tiền để đầu tư. Thứ hai, người ta vẫn còn ở trong tù!

Rất nhanh Trần Nhiên và Phong Đình được thả ra, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là rất nhiều phần thưởng.

(P2)

Đối với Phong Đình mà nói, anh ta vừa cứu đám trẻ, vừa canh giữ Cổng Linh Hồn không chịu giao nộp, rồi còn bị con em không có chức tước gì của nhà quyền quý giẫm đạp sỉ nhục, nhưng chính anh ta chính là quan võ bát phẩm đấy!

Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của cấp dưới, đến cuối không thể không giao ra, chỉ sợ Phong đại nhân này thề sống chết bảo vệ Cổng Linh Hồn chỉ vì muốn giao nộp cho triều đình.

Vì dân lại ủng hộ triều đình, dạng người thế này chắc chắn được nhiều bên công nhận.

Mà Trần Nhiên ấy à, lại chẳng khác nào ông quan tốt bị tên quan ác Triệu Du phá bĩnh. Nếu không phải ông ta quyết đoán cơ trí cầu cứu đồn Đoàn luyện, hợp tác cứu viện, đồng thời đưa ra hướng dẫn kỹ thuật lại bắt được nội gián, chỉ sợ cũng... Đối với quan văn mà nói, hành vi của ông ta không có bất kỳ khiếm khuyết nào. Và trong mắt nhiều người, về sau ông ta cũng bị cha con Thôi Dung hãm hại, hiển nhiên bị hại vì sự bất khuất. (Thật ra ông đại gia này khuất phục rồi. Có trời mới biết nhà họ Thôi không bàn tới đức tính người học võ như vậy, chưa kể vì muốn nâng đỡ Triệu Du mà bán ông ta ngay đi.)

Cho nên Trần Nhiên cũng sẽ được triều đình ngợi khen.

A Điêu miễn cưỡng cho rằng người này thăng quan sẽ làm tương lai mình có chút chỗ tốt. Người đóng vai trò phụ mà thôi, chức quan càng lớn càng ngon, ít nhất nhà họ Thôi sẽ không dễ dàng nghiền chết cô.

Điều kiện đầu tiên là cô được nhà họ Trần nhận về

....

Ban thưởng gì đó phải chờ Thượng Quan ở Kim Lăng, Đam Châu quyết định cùng với triều đình. Dù sao khi Phong Đình và cấp dưới của anh ta ra khỏi khám, từ đầu ai nấy toàn là người tập võ thật tốt, oai hùng cao lớn, mà nay lại ngớ người như bị lột một lớp da, tiều tụy suy yếu. Mỗi người đều mang thương tích, hiển nhiên ở bên trong chịu khổ thật nhiều.

Đương nhiên so với đám còn đi ra được như bọn họ, Trần Nhiên đã được đám hộ vệ nhà họ Trần đặt lên cáng cứu thương hộ tống đến bệnh viện cấp cứu từ lâu.

Quan văn ấy mà, cơ thể không dở lắm.

Phong Đình được gia đình đón về nhà. Sau một hồi dọn dẹp, anh ta thấy tin nhắn gửi tới điện thoại bèn cầm lên xem, và chỉ thấy một phần mềm của trang mạng xã hội hiếm ai dùng gửi tới tin nhắn từ A Điêu.

“Phong đại nhân, anh ra ngoài rồi à? Không biết anh có trách em không nhưng em còn muốn xin lỗi anh.”

Đến rồi, quá trình kết thúc chuyện này đã đến, ánh mắt Phong Đình chợt lóe, dựa theo kế hoạch ban đầu nhập chữ.

Phong Đình: “Không cần, tại sao đột nhiên sử dụng phần mềm này?”

“Chẳng phải vì sợ có người nghi do chúng ta làm sao. Đổi sang phần mềm này, những người đó sẽ không điều tra được. Chắc chắn một người trong đám chúng ta đăng video đó lên. Nhưng kỳ lạ ghê, đám máy giám sát kia đã bị Thôi Nhuận làm cho nổ tung hết rồi thì còn lấy ở đâu ra?”

Phong Đình: “Không biết, phân tích từ góc chụp thì hẳn là thiết bị quay chụp của người nào đó nằm dưới đất.”

(P3)

“Cấp dưới của anh?”

Phong Đình: “Đừng nói bậy, máy quay trang bị trên người họ không phải như vậy, có lẽ nằm trên người của một tín đồ nào đó. Dù thế nào đi nữa, bây giờ người bị nghi ngờ nhất vẫn là chúng tôi. Nếu là chúng tôi thì thôi, trong sạch tự mình biết, triều đình tự kiểm tra là được rồi. Trái lại con nhóc em lo mà học cho giỏi, đừng chú ý đến những thứ này suốt ngày.”

A Điêu: “Vậy phần thưởng của em còn không?”

Phong Đình: “Tôi sẽ giữ lời hứa. Nếu không có em tự cứu mình, trì hoãn thời gian cho chúng tôi, ngăn chặn những tên dị giáo đó, kế đó còn phát hiện ra Cổng Linh Hồn và báo với tôi, chúng tôi sẽ không có công lao như vậy. Cảm ơn em.”

A Điêu: “Khách sáo rồi, vậy em đi đọc sách nha.”

Sau khi hai người trao đổi xong, A Điêu thực sự đi đọc sách nhưng Phong Đình lại rơi vào trầm tư.

Sở dĩ có kế hoạch này là bởi vào thời điểm họ chuẩn bị dùng cái video này làm mấy chuyện, cả hai đã phân tích tất cả mọi thứ. Chẳng hạn như tính khả thi của nó, tạo thành hậu quả và phần kết sẽ ra sao.

Tính khả thi ở chỗ: những người được lợi không chỉ có họ mà còn những người khác, và người đó sẽ dốc sức thực thi chuyện này.

Tạo thành hậu quả ở chỗ: Có thể thật sự thúc đẩy triều đình giết con gà béo “nhà họ Thôi” ở Kim Lăng này để dọa khỉ hay không. Lúc ấy Phong Đình do dự, ấy vậy A Điêu đã thuyết phục anh ta. Lúc đó cô đã nói thế này: Anh cảm nhận được như vậy bởi vì ngay cả anh cũng nhận ra thế lực quyền quý và gia tộc đã uy hiếp vương tộc. Mấy năm nay vương tộc vốn đã yếu, dần dần nội bộ triều đình đã bị con cháu gia tộc làm quan nắm giữ. Mà khi linh khí phục hồi, các gia tộc quyền thế mang dã tâm bừng bừng, cướp đoạt tài nguyên, nghiền ép lợi ích của vương tộc. Thế nên vương tộc rất gấp gáp và lần này là cơ hội. Vương tộc nhất định sẽ tìm tới một thế lực mạnh nhất dưới thời linh khí hồi phục nhằm liên thủ áp chế gia tộc.

Thế lực mạnh nhất?

Ai?

Phong Đình với tư cách là quan võ suy nghĩ một hồi mới giác ngộ: Học phủ!

Linh khí sống lại rồi, đáng sợ nhất là các Học phủ lớn kế thừa và nắm giữ tài nguyên tu luyện mạnh nhất của đời đầu tiên.

Tài nguyên là cố định, gia tộc giữ được nhiều, Học phủ và vương tộc vì thế mà thiếu hẳn. Mặt khác, Học phủ và vương tộc có tài nguyên nhiều hơn làm gia tộc gửi con cái ưu tú đến Học phủ…

Trên thực tế dẫu không có chuyện Kim Lăng này, Học phủ vẫn áp chế gia tộc rất nhanh, bấy giờ chỉ đơn giản là đạt được trước thời hạn mà thôi.

Lúc đó Phong Đình giác ngộ xen lẫn khiếp sợ bởi lẽ anh ta chẳng hiểu nổi một cô gái được một lão đạo sĩ nuôi dưỡng trong khe núi sao lại có khứu giác chính trị sắc bén như vậy.

(P4)

Hôm ấy A Điêu thì thấy anh ta ngạc nhiên thái quá, đọc sách đấy, cái gì cũng có trong sách.

Phong Đình cảm thấy người biết đọc sách rất nhiều, nhưng người xem xong là vận dụng thăm dò từng bước ngay lại ít tột cùng.

Con bé này sẽ là người tài năng tót vời.

Nhưng ý tưởng này đã bị phá vỡ ngay khi anh ta nhận được chuyển phát nhanh của A Điêu vào ngày hôm sau.

Năng lực niệm đến từ Phong Đình +999.

A Điêu: O(∩

∩)O.

.....

Chẳng cần đề cập tỉ mỉ tới cái gọi là “làm thế nào để kết thúc”, vì nó chính là cung cấp “tài liệu” cho tổ kiểm tra. Sở dĩ không giấu diếm giao dịch giữa A Điêu và Phong Đình là bởi bên trong Đoàn luyện chưa chắc bền như sắt thép. Tự mình chủ động tiết lộ tốt hơn bị bên kia dò xét ra, tuy nhiên cách nói cần mơ hồ một chút. Không đề cập tới 30% quyền sở hữu cô chiếm lấy mà chỉ bảo do cô phát hiện. Nếu tương lai thật sự có người trong đồn Đoàn luyện phản bội và tiết lộ, cô cũng có chỗ giải thích.

Thật ra thật sự tiết lộ cũng chẳng có gì, ai đụng phải Cổng Linh Hồn mà không muốn nhận chủ chứ?

Chẳng qua A Điêu tận lực khiêm tốn, chưa kể hiện tại người bên đồn Đoàn luyện sẽ không nói ra ngoài vì chẳng có lợi. Mí mắt đám người quyền quý không thấp tới nỗi tìm được lỗ hổng từ bọn họ.

Mục tiêu của nhóm điều tra là Phong Đình.

Tại sao không ban hành phần thưởng bây giờ? Thật ra tốt nhất là giáng tội và ban thưởng cùng một chỗ. Một thưởng một phạt sẽ có hiệu quả tốt nhất, xoa dịu được nỗi tức giận của người dân.

Mãi vẫn chưa có kết quả do một số quan lại quyền quý nghi ngờ việc tung ra video ở nước ngoài có liên quan đến Phong Đình và những người có mặt khác.

Vương tộc và Học phủ là những người có lợi ích, bên bị áp chế là gia tộc. Hiển nhiên họ muốn tìm ra người đằng sau, tốt nhất là xếp vào tội danh tương tự như phản quốc thông đồng với địch để hả dạ.

Phong Đình hãy còn chưa thực sự lên bờ an toàn.

Như hai người dự đoán, cuộc trò chuyện của họ đã bị theo dõi, ngay cả thông tin món đồ bên trong gói bưu kiện A Điêu gửi sang cũng bị thông báo cho người ta.

Ánh mắt tổ trưởng sắc bén, hắn mơ hồ cảm thấy không lơ là cái bưu phẩm này được.

Tổ trưởng: “Là cái gì?”

Thành viên nhóm: “Thuốc cao trị bệnh trĩ, còn là phiên bản tăng cường.”

Tổ trưởng: “???!!!!”

Sau một hồi im lặng, tổ trưởng tiếp tục lật xem hồ sơ thông tin của hai người. Góc quay của đoạn video kia thật sự phù hợp với phân tích của Phong Đình. Cuộc đời của cô nhóc kia cũng nằm trong tay tổ điều tra, anh ta phán đoán được thế không có gì đáng ngạc nhiên.

Khả năng đáng ngờ của hai người đã giảm bớt rất nhiều.

(P5)

“Bây giờ có thể chắc chắn rằng máy quay thật sự đến từ các thành viên Ngũ Hành Giáo chứ không phải là trang bị được mang trên người của võ sĩ đồn Đoàn luyện. Hiện tại đã tìm ra nơi xuất hiện ban đầu của video này không phải ở nước ngoài mà được đăng bằng một tài khoản không xác định. Tài khoản này đăng một bài viết lên một trang ωeb, tuy nhiên người của trang ωeb này không dám gây rắc rối nên họ vừa online là đã gỡ bỏ ngay. Song, nó đã có một ít người xem, chẳng qua không làm được cơm cháo gì. Tiếp theo video này truyền ra nước ngoài.”

“Tìm ra được tài khoản này không?”

“Không thể tìm thấy, không ký tên, trong một quán cà phê Internet đen ở Lăng Thành, cũng không có máy giám sát. Quán cà phê Internet đen này từng có người trong đám tín đồ ẩn hiện, là một trong những cứ điểm gặp mặt của bọn chúng.”

Nhóm điều tra tổng hợp phân tích, nghi ngờ là camera trên người tín đồ đã tới tay được một khách hàng nhất định nào đó. Mấy phần tử sót lại nhận được video này, xuất phát từ tâm tư sợ thiên hạ không loạn mà cố ý đăng lên mạng và chẳng ngờ nó bị đ è xuống. Thế mà vẫn bị một số người nhìn thấy, kết quả đã truyền tới các nước khác.

Tổ trưởng tổ điều tra vô cùng nhạy bén: “Nước ngoài nhận được bèn đăng tải video, tốc độ lan truyền quá nhanh. Không bình thường, không giống như tiết lộ bí mật thường thấy, trái lại trông như có người cố ý làm, có thể điều tra được hay không?”

Tìm được, có thể tìm được, nhưng tìm ra được kết quả rồi lại chẳng dám báo cáo lên trên: Lan truyền nhanh bên nước ngoài là thế do có rất nhiều người giúp đỡ. Những người này tám chín phần là những khổ chủ bị đám quyền quý trong quốc gia cướp Thực Thể Gieo Linh và Cổng Linh Hồn. Bọn họ tức giận và thay đổi. Thế là họ hợp lực làm nóng lên chủ đề này.

Lý do tại sao rất nhiều người bị đâm cho đau nhức là vì họ nào phải là nhóm quyền quý, họ là dân thường mà thôi.

Bên Đường Tống có kết quả, nhà họ Thôi là gà bị giết, dân chúng Đường Tống mặt mày hớn hở, nhanh chóng trèo tường sang các nước khác chế giễu.

Thật sự là thế, hai quốc gia biết được tình huống bên nước Đường Tống rồi làm trong dân gian cũng bắt đầu kháng cự trên quy mô lớn, moi ra rất nhiều hành vi xấu xa của đám quyền quý, thật sự trừng phạt không ít người.

Cái này nói sau.

Cho nên người dân có cách của người dân, họ có nhiều người có nhiều lực lượng! Không thiếu những người thông minh nắm bắt cơ hội để tận dụng tốt nhất tình hình, cuối cùng giành được công bằng nhất định.

....

Đợi một thời gian, triều đình không ban hành lệnh tịch biên nữa.

Dẫu cho A Điêu khá nắm chắc nhưng thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm: Từ đầu cô cho rằng xem như Học phủ liên thủ với vương tộc, đến cuối họ vẫn chẳng có cách nào hoàn toàn áp chế quyền quý nên sẽ để lại chỗ trống. Mà tịch biên lại tương đương với tiêu diệt nhà họ Thôi, đây là điều người của trận doanh quyền quý không muốn nhìn thấy.

(P6)

Nước mắt cá sấu, họ không thể mở lỗ hổng cho trường hợp này được, bằng không ngày sau khó tránh khỏi bị vương tộc cầm chính đao của họ để xuống tay.

Khẳng định hai nhà Tống Vương cũng thấy như vậy, đâm ra bắt đầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Quả nhiên rất nhanh người nhà họ Tống đã thông qua mạng lưới mã hóa để liên lạc với cô. Hệ thống chứng khoán được theo dõi bởi cơ quan quản lý cốt lõi nhất trong nước, nhà họ Tống cũng không có năng lực tìm được cô bèn đề nghị muốn mua lại cổ phiếu trong tay cô trong nội dung mã hóa, giá cả dễ bàn.

Bàn bao nhiêu là tốt?

Không đợi người ta ra một cái giá hơi cao trước, A Điêu thẳng thừng giải quyết dứt khoát: giá khởi điểm 15 triệu.

Điều này khiến đối phương hãi hùng, còn chưa ép giá, A Điêu nói tiếp: “Tôi biết nhà họ Tống các người thiên văn, nhà họ Vương thiên võ. Tất nhiên người kế nhiệm Thôi Dung ở Kim Lăng làm Chỉ huy sứ sẽ là nhà họ Vương. Để tránh cho nhà họ Vương nuốt toàn bộ khối bánh ngọt lớn ngành quân sự nhà họ Thôi, sau đó áp chế nhà họ Tống mấy người, mấy anh nhất định phải nắm giữ một ngành công nghiệp cốt lõi để bóp nghẹt đà phát triển của đối phương, đồng thời phân ra lợi ích trọng yếu. Thật ra cổ phiếu trong tay tôi không nhiều lắm, nhưng góp gió thành bão, cái giá này tôi cảm thấy không cao. Có lẽ thậm chí bên trong những người ra giá các anh còn có ai đấy mang h@m muốn lớn hơn.”

“À, người của nhà họ Vương đã tìm đến tôi.”

“Tôi không đồng ý vì không hy vọng một nhà độc quyền tại Kim Lăng, hai nhà Tống Vương ngang tài ngang sức là cục diện tốt nhất đối với nhân vật nhỏ như chúng tôi. Cho nên đừng phụ lòng tốt của tôi nha.”

“Các anh suy nghĩ thật kỹ đi.”

Ỷ vào người ta không biết thân phận của mình, X, người mới 18 tuổi, gà rù giả điên cuồng trong thị trường chứng khoán và thật sự đã hù được người ta.

Về sau bọn họ đồng ý. Do nhà họ Vương giỏi võ nhưng chẳng có nhiều tiền bằng nhà họ Tống.

Trận tranh đấu cuối cùng kết thúc với sự dây dưa của hai nhà Tống Vương còn cô thì ăn cho mập.

Thế là A Điêu phất lên thật nhanh, đến khi tiền vào tài khoản rồi, cô lại mông lung.

Nhiều tiền thế này thì mình tiêu làm sao?

Mua linh hạch, mua Thực Thể Gieo Linh, mua Đồ Cấm Kỵ?

Bỗng bồn cầu nhắc nhở cô: “Khi lên cấp 2 sẽ xuất hiện công thức phối thuốc và vô cùng tốn kém. Đề nghị cô không chi tiền vào các khía cạnh khác. Sau này sẽ mua càng ngày càng nhiều tài nguyên, chỉ sợ cô không đủ tiền.”

Công thức chế thuốc? Đây được coi là một lời nhắc nhở hữu ích. A Điêu mở Taobao toan mua một viên linh hạch trên đó, lại nhận ra giá cả một viên đã bị đẩy tới một triệu.

???

Con mẹ nó giá này cao quá, rau hẹ biến thành nấm tru||le rồi!

(P7)

Loại trái ý trời này nhất định bị người có lòng chú ý kéo lên, chỉ sợ linh hạch trên thị trường bị người ta mua sạch bách.

Hết thảy đều vì ngày tuyển sinh trung học càng ngày càng gần.

A Điêu đau đầu, một triệu một viên? Cái quái gì vậy!

300 ngàn mà cô còn chê mắc, đoán chừng có tiền mà không mua được.

Đúng lúc Phong Đình liên lạc với cô bảo hôm sau gặp mặt, muốn đưa cô linh hạch. A Điêu tính toán chưa tới một ngày bèn từ bỏ mua linh hạch trên Taobao.

Hy vọng rằng giá giảm lại trong một thời gian ngắn, bẫy người ta dữ quá.

.....

A Điêu tính toán thời gian tuyển sinh trung học, chuẩn bị thuê mấy người lên mạng đăng mấy bài để Trần Nhiên biết mình còn có một đứa con gái đáng yêu lưu lạc bên ngoài.

Cô chỉ còn 3 ngày nữa.

Nhưng không ngờ người nhà họ Trần tìm được cô trước.

Một ma ma già với khuôn mặt như cúc hoa tự mình dẫn người đẩy xe lăn đưa cô đến nhà họ Trần.

Cửa nhà họ Trần vẫn chưa mở, bởi lẽ trước khi ban thưởng của triều đình xuống, ai nấy đều đang quan sát — bọn họ lo lắng một số quyền quý nào đó sẽ đánh nhà họ Trần trút giận.

Tuy nhiên cũng có một số ít quan viên nhạy cảm lặng lẽ đưa quà chúc mừng và dược liệu để thể hiện hảo cảm, chẳng qua để bên ngoài thì không tốt.

Nhà họ Trần có tiến có lui, xử lý đúng cách.

Nhưng cánh cửa này đã mở ra vì A Điêu.

Vừa vào cửa, hệt như bên ngoài, kết cấu thật xinh đẹp và khiêm tốn, không thể sánh bằng sự trang trí xa hoa của một số nhà giàu sang, không khoan thai như mấy thế gia cổ điển.

Đây là phủ của một quan chức tầm trung, cũng là một thế gia thư hương truyền thừa nhiều năm và cũng xuống dốc nhiều năm.

Trần Nhiên, người duy nhất làm quan, đã nhiều lần chìm nổi; muốn quật khởi, họ phải khiêm tốn.

Vòm hoa rủ xuống, chuông treo cổ xưa, đèn hành lang, tranh tre treo tường… cùng với một chậu than.

Ma ma già vẫn nghiêm mặt như cũi: “Tam tiểu thư, đạp chậu than đi, xua đi điềm xui.”

Mẹ nó tôi ngồi trên xe lăn, bà để cho tôi vượt qua chậu than?!

Vô nhân đạo dữ!

A Điêu nghi ngờ có khi mình sẽ bước vào tiểu thuyết trạch đấu: Trước mắt đã biết nhân vật phản diện là bà nội ác độc, cha cặn bã… Ma ma già này là bị bà nội ác độc sai đến biến cô thành trò tiêu khiển à?

Nhưng A Điêu nào dám phản kháng, vì vậy cô nhấc chân tháo chân voi thạch cao, xuống xe lăn, dễ dàng bước qua.

Thôi nào, đi hai bước.

Bà ma ma đẩy xe cả đường: “...”

Bọn nha hoàn bên cạnh trợn tròn mắt.

Từ ma ma già A+188!

Từ nha hoàn B +24!

Từ...

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng vào nhà họ Trần, sau đó sẽ đi thi ~ ~ cất cánh chính thức bắt đầu tuyến học viện. Kỳ thi sát hạch và thi tuyển sinh đại học là tuyến kịch bản về học viện, về sau lại là tuyến sự nghiệp trưởng thành. Ờm… so với những quyển sách trước đây xem như có tuyến chính rất rõ ràng. Tuyến tuổi trẻ uất ức, tuyến quật khởi trong học viện, tuyến chiến tranh sự nghiệp. Ba giai đoạn này sẽ không có nhánh phụ bên ngoài, các bạn đọc cũng không mệt. Có thể mọi người đọc giai đoạn đầu thì thấy khó chịu, nhưng nó lại liên quan tới phong cách viết của tôi. Giống như nhân vật cất cánh mà không cần viết giai đoạn đầu vậy, chắc chắn sẽ có bước đệm. Tôi muốn mọi vốn liếng của nhân vật đến từ một cách thích hợp. Cho nên đọc truyện của tôi cần phải kiên nhẫn. Nhưng có sao nói vậy, cách tôi mở đầu truyện những năm qua không tiến bộ chút gì, siêu nát, không giữ chân được người ta. Trái lại bộ Cờ Lê được viết tốt hơn đôi chút, mở đầu tương đối hút người, về sau thì mấy quyển khác lại không được thế, thành thử nó vẫn là cọng rau thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play