*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đó, sau khi A Điêu nhìn thấy Thôi Nhuận, lúc cúi đầu hoảng sợ thì tình cờ phát hiện thi thể của Chu Viễn cách đó không xa, liền lập tức nghĩ tới mắt kính của lão.

Cặp mắt kính này rất có thể là thiết bị ghi hình, người này tính tình cẩn thận, lại mang lòng kiêng kị với đại trưởng lão. Sợ bị người ‘qua cầu rút ván’, vì thế nên đã chuẩn bị ở sau, lại không nghĩ tới… Dù sao lúc ấy góc độ của nó rất hoàn mỹ, có thể quay chụp lại tất cả mọi thứ xung quanh.

Kỳ thật, A Điêu cũng đã do dự.

Nếu có thể sống sót, từ bỏ những ích lợi này cũng không có là gì, rốt cuộc bối cảnh đối phương rất mạnh, dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết cô.

Nhưng sau đó cô có quan sát Thôi Nhuận, nhận ra lúc ấy người này có ý muốn giết người diệt khẩu. Nhưng phỏng chừng nhận thấy được Trần Nhiên sắp tới, liền từ bỏ, chỉ tiêu hủy cameras.

Đây là chuyện tốt, thuyết minh đối phương vẫn có điều cố kỵ, nhưng cũng cho thấy gã cũng chẳng muốn chuyện này bại lộ đi ra ngoài. Nhóm người Trần Nhiên sắp đuổi tới đây nên không tiện để gã ra tay giết hại ngay tại chỗ, nhưng những đợt ám sát sau này thì sao?

Tìm không thấy chứng cứ, chết mười mấy người đã là gì chứ, lấy bối cảnh của đối phương, loại sự tình này cũng rất dễ để thao tác.

Chờ Thôi gia phản ứng lại, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, giải quyết sạch sẽ mọi sơ hở, đến lúc đó mặc dù rất nhiều người biết, nhưng không có chứng cứ, cũng chẳng có cách nào chứng mình.

Nghĩ tới đây, dù tâm lý của A Điêu lúc ấy có chút suy sụp, nhưng vẫn cô vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.

Vì thế cô đã ám chỉ Phong Đình, cũng cố ý giả bộ bất tỉnh.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Sự thật chứng minh kỹ thuật diễn của bọn họ đều không tồi, sau khi đoạn video trong kính được gửi vào thiết bị truyền tin trên người Phong Đình. Chỉ là bọn họ nhìn đều cảm thấy lúc ấy bản thân vô cùng nhục nhã, tên chó đ* Thôi Nhuận này đặc biệt tàn nhẫn, hống hách.

Đoạn video này nhất định sẽ khiến gây ra một trận xôn xao dư luận rất lớn.

Tuy nhiên, Phong Đình đã tắt video đi, vẻ mặt không mấy vui mừng, vẫn tỏ ra thận trọng như cũ: “Chỉ sợ chẳng có một phương tiện truyền thông nào dám nhận, ngay cả quan viên trong thành Kim Lăng cũng sẽ không tiếp loại án này, ngược lại còn sẽ hỗ trợ xử lý, đàn áp.”

“Bởi vì những người này đều biết toàn bộ đế quốc Đường Tống không chỉ có một Thôi gia là dám làm như vậy.”

Cho nên mặc dù bọn họ gửi đoạn video này đi, nó cũng sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều, ngoài việc tuyên bố ngọn nguồn rồi bị dẫn lửa thiêu thân mà thôi.

Quá khó khăn.

Nhưng bọn họ phải phản kháng, không thể ngồi yên chờ chết được.

A Điêu cũng rất khó xử, vẻ mặt đau khổ nhìn ngoài cửa sổ xe.

Một lớn một nhỏ đều lâm vào trong rối rắm ngay lúc này.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Khi xe huyền phù đậu ở trong bãi đỗ xe của bệnh viện, A Điêu tình cờ thấy được một tấm băng rôn biểu ngữ đầy màu sắc.

Cô sửng sốt, hai mắt bỗng sáng lên, vô cùng phấn khởi nói: “Từ từ, Phong đại ca, anh mau nhìn bên kia đi.”

Phong Đình quay đầu lại nhìn, ( ̄  ̄|||).

—— sớm cắt sớm khỏi, sớm bệnh sớm trị, cả đời ai cũng bị trĩ một lần, không cần im lặng giấu bệnh. Hãy làm một chiến binh thẳng thắn dũng cảm! Bệnh viện chúng tôi là phúc lợi cuối cùng của bạn, mau đến đây đi, bệnh viện Khang Thái chào đón bạn.

(Nguyên văn: ——早割早好,早虚早治,一痔一生,不要沉默,做一个坦诚的勇士,我们医院是你最后的福祉,来吧,康泰医院欢迎您。)

Anh vẫn luôn cảm thấy cô gái Trần A Điêu này quá độc, không giải quyết được Thôi gia kia, quay đầu liền lấy anh ra tiêu khiển.

Cô liền vui vẻ như vậy sao?!

A Điêu đúng là rất vui vẻ, “Không phải, ý em không phải như anh nghĩ đâu. Ý em là có chút gièm pha chúng ta không cần thiết phải nghẹn xuống. Làm người đáng quý ở chỗ thẳng thắn và thành khẩn, cắt xương chữa bệnh mới có thể sớm chữa khỏi. Đau dài không bằng đau ngắn, cho nên chúng ta phải lấy độc trị độc…”

Sắc mặt Phong Đình ngày càng khó coi: “Nói tiếng người, đừng có vòng vo.”

Có đâu, cô đang nghiêm túc đó, nào có nói vòng vo, cũng chẳng công lược anh, như thế nào mà anh liên tục tặng cho em +90 +190 niệm lực vậy?

“Được rồi, ý tứ của em là nhóm quan lại ở chúng ta bên này có thể cá mè một lứa, nhưng… Địa phương khác thì sao?”

Cô nói điều đó rất mịt mờ, hơ mồ, giống như cũng có vẻ hơi xấu hổ.

Nhưng Phong Đình nhanh chóng hiểu ý cô.

Địa phương khác?

Đúng rồi, lấy độc trị độc.

Đánh bại quyền lực với quyền lực cao hơn.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Phong Đình là quan viên lại bị thương trong lúc thi hành công vụ, nên cũng có chút ưu tiên nào đó khi đi xem bệnh, anh thuận tiện lấy số giúp A Điêu luôn, và cho nhóm người của sở Đoàn Luyện vừa chạy tới bệnh viện để cùng trị liệu.

Tuy nhiên A Điêu đã giao video cho anh xử lý.

Làm một học sinh cuối cấp, thứ nhất, cô không biết kỹ thuật hacker. Thứ hai, cô cũng chẳng có nhiều nguồn nhân mạch như vậy, nên rất khó có thể đứng ra xử lý việc này. Nếu để cho Phong Đình tiếp quản thì được, A Điêu vẫn tín nhiệm anh.

Rốt cuộc, bọn họ bây giờ đều là châu chấu trên một chiếc thuyền.

Dù vậy… A Điêu có lời muốn nói: Truyện này được thực hiện bởi Loading9191

“Vì cái gì mình lại nằm trên giường bệnh? Vấn đề học tịch vẫn còn chưa được giải quyết đó!”

A Điêu nhìn cẳng chân lại bị băng bó thành bánh chưng lần nữa, cả người chìm vào trong trạng thái nặng nề u buồn.

Tuy nhiên, chẳng lâu sau đó, Phong Đình cũng phải ngồi trên xe lăn, ghé thăm, vợ anh cũng có đi cùng, là một chị gái rất xinh đẹp, dịu dàng, còn mang theo phần canh giò heo (vai chính) ăn rất ngon.

Phần hai người.

Một phần cho chồng mình, một phần cho A Điêu, hiển nhiên là Phong Đình đã dặn trước.

Thế nhưng, khi húp canh giò heo thơm ngon, gặm móng heo, A – u buồn – Điêu vẫn trộm hỏi Phong Đình một vấn đề: “Phong đại ca, có phải anh bị trĩ hay không?”

Phong Đình đang húp canh thiếu chút nữa bị sặc chết, xụ mặt, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Nhận được từ Phong Đình +888!

A Điêu hơi mỉm cười: “Tốt, là em hiểu lầm, em nói, sao mà khi Phong đại ca nhìn thấy biểu ngữ kia lại u buồn như vậy, nguyên lai không phải bệnh trĩ.”

Không phải bệnh trĩ là ý gì?

Sao lời nói cô gái nhỏ này lại có chứa đầy ẩn ý như vậy!

Nhận được từ Phong Đình +666!

Trong lòng A Điêu yên lặng giơ tay Yeah~~~ sau khi kiếm được điểm niệm lực.

Tuy rằng không quá thích hợp, nhưng đối với loại người lầm lì và nghiêm túc như Phong Đình, quả nhiên vẫn phải hốt thuốc đúng bệnh mới được. Cô không những đã kiểm chứng được tiềm lực của anh còn vượt xa hơn Chương Trình, còn thuận tiện vớt thêm một ngàn điểm niệm lực.

Kiếm lớn, kiếm lớn rồi, anh quả nhiên vẫn là một người tài đáng giá để cô mượn sức.

Sau khi A Điêu húp hết bát canh, cô đi WC lấy ra bồn cầu xem xét, liền phát hiện điểm niệm lực đã lên tới 6500, mà cô còn thiếu một viên Linh Hạch nữa thôi là có thể thăng cấp bồn cầu.

Thăng cấp trước rồi xài điểm niệm lực sau cũng không muộn.

Nếu trước mặt cô không thể kiếm được Linh Hạch, thà rằng bỏ ra tinh tệ đi mua một viên.

A Điêu bắt đầu tính toán số tinh tệ mình đang có… Tính đến tính đi, số tiền đủ để mua Linh Hạch, nhưng cô vẫn có chút ‘đau bụng’, vì thế đành phải ngậm ngùi gác lại.

Ghét Thôi Nhuận ghê, gã làm hại mình phải tổn thất một số tiền lớn cùng Linh Hạch, một khi đã như vậy… A Điêu lấy quả trứng biến dị của rết một sừng ra, chụp ảnh, đăng ký rao bán rồi đặt hẹn với Thiên Ngưu – công ty mua bán trực tiếp mạnh nhất toàn cầu, để bên kia đến kiểm tra hàng hóa.

Hai giờ sau, người ta liền đến bệnh viện.

Hiệu suất cực kỳ.

Đối với một tập đoàn tài chính siêu cấp đa quốc gia này mà nói, một quả trứng biến dị thật sự chưa là gì cả, đừng nói là cấp hai, dù là cấp ba cũng chẳng đáng để tập đoàn tài chính này để ý.

Cho nên, giám đốc quản lý ở bên Lăng Thành có đủ tư cách xử lý, xuất phát từ quy định về quyền riêng tư của khách hàng, anh ta liền cải trang thành người tới thăm bệnh. Sau khi đóng cửa lại, anh ta mở video để ghi lại quá trình giao dịch nhằm bảo đảm giao dịch công khai và minh bạch giữa hai bên, cũng để tổng bộ có thể theo dõi toàn bộ quy trình.

Điều này là để tránh cho trường hợp khách hàng bị giám đốc phụ trách xử lý hạng mục làm hại. Suy cho cùng, dù Thiên Ngưu là không để bụng chút ích lợi này, nhưng công nhân ở tầng dưới chót thì lại chưa chắc.

Nhìn trẻ vị thành niên A Điêu với chân voi bó thạch cao, giám đốc chẳng có lộ ra chút cảm xúc dư thừa, lấy ra một thiết bị từ trong hộp dụng cụ rà quét quả trứng một lần. Các số liệu khác nhau được hiển thị trên màn hình thiết bị, anh ta cũng cho A Điêu nhìn.

“Đây quả thật là quả trứng biến dị của rết một sừng cấp hai, thai thể vô cùng khỏe mạnh, có thể nhận định đây là trứng biến dị cấp hai thượng phẩm, nhưng bởi vì đang trong kỳ ngủ say, cho nên giá trị cũng giảm bớt. Dựa theo giá cả thỏa thuận của chúng ta ban đầu là tầm 500 vạn – 700 vạn, công ty Thiên Ngưu có thể mua lại với giá 600 vạn, không biết ý của cô như thế nào?”

Cô không cần thiết cò kè mặc cả với tập đoàn đa quốc gia này, hệ thống tài chính của đối phương rất lớn mạnh, cũng không thiếu một quả trứng biến dị như vậy. Nhưng đối A Điêu mà nói, thà rằng cô trực tiếp đồng ý hơn là chết sống đòi thêm 100 vạn đã vậy lại còn đắc tội với Thiên Ngưu.

Thiên Ngưu là phương thức giao dịch an toàn nhất đối với cô.

Hợp đồng được ký kết hoàn tất, số tiền được chuyển khoản thành công, lưu trình đơn giản được giải quyết xong, đối phương liền trực tiếp rời đi. Còn A Điêu thì lại nhìn tài khoản vừa được tăng thêm 600 vạn mà chảy nước miếng một lúc. Sau đó, cô tìm tòi tất cả tư liệu về Thôi gia, miễn là tin có thể tra được, cô đều xem xét một lần, còn dành thời giờ để hỏi Phong Đình về chuyện của Thôi gia.

Thôi Dung là chỉ huy sứ, cái chức quan này rất trọng yếu, mà mạch máu chính cùng quyền lực lớn nhất của Thôi gia cũng ở trong quân bộ, cho nên một quan võ như Phong Đình hẳn sẽ hiểu rõ hơn.

Lấy tình cảnh hiện tại của bọn họ, A Điêu muốn hiểu thêm nhiều về chuyện này cũng không kỳ quái, vì thế Phong Đình đã nói đúng sự thật.

Sau khi biết được những thông tin đó, A Điêu ngẫu nhiên tra tư liệu, cũng thỉnh thoảng đi thư viện đọc sách, như thể cô đang chuyên tâm dưỡng thương vậy.

Cô đang chờ đợi một thời cơ. A Điêu có lời muốn nói: Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Những sự việc sau này chẳng liên quan gì tới A Điêu. Nhưng nằm viện hai ngày, trong bệnh viện có nhiều người, thời điểm chị y tá đẩy cô đi WC cũng có thể nghe được bản tin tức vạn chữ được truyền nhau qua miệng.

Tổng kết, lại thì có năm giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất:

Khi những đứa trẻ được tìm thấy, các bậc phụ huynh đều mừng rơn nước mắt. Bộ phát ngôn của phủ Thứ sử ‘kẻ ác cáo trạng trước’, trong tối ngoài sáng đều ám chỉ là quan phủ của bọn họ tìm được người. Không những thế, con trai của Thứ Sử đại nhân còn không ngại làm nội ứng thâm nhập vào hiểm cảnh, cuối cùng bị trọng thương khi truyền đi tình báo quan trọng cho cha mình.

Sau khi Thứ Sử đại nhân cứu những đứa trẻ về, ông ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm tới con trai mình mà lao đầu vào tra rõ quan phủ Lăng Thành. Ông ta cho rằng lần tai hoạ này là do ma linh gây ra, nhưng có người bên trong quan phủ cấu kết cùng một số tà đồ gây nhiễu loạn cuộc sống của người dân. Trong đó, người của phòng Tư Mã Châu và sở Đoàn Luyện quấy nhiễu phủ Thứ Sử tra án, và ông ta muốn lập án để điều tra hàng loạt.

Giai đoạn thứ hai:

Các bậc phụ huynh đều rất cảm kích, vốn đang chuẩn bị gửi cờ thưởng cho bọn quan viên của phủ Thứ Sử thì lại nghe nói sở Đoàn luyện mới chính là người liều chết cứu người, cũng là do sở Đoàn Luyện cùng người của phòng làm việc Tư Mã chung sức hợp tác dẹp loạn. Mà phủ Thứ Sử phủ bất lực vô năng nên đang điên cuồng chèn ép hai Bộ kia.

Sau khi màn đêm buông xuống, các phương tiện truyền thông trên cơ bản là đưa tin tức bất lợi về cả hai Bộ. Trong lúc nhất thời khiến bọn họ đều tiến vào trạng thái ‘người người đòi đánh’ khắp Lăng Thành. Đặc biệt là tin thật giả lẫn lộn, đều đang nói có rất nhiều nội gián trộn lẫn bên trong.

Đối với vấn đề này, cả hai Bộ đều trầm mặc mấy ngày, vẫn chưa đưa ra giải thích nào nữa. Trên thực tế, bọn họ có muốn giải thích cũng không được, dù sao thì phủ Thứ sử đã cai quản Lăng Thành nhiều năm. Không nói đến năng lực làm quan của Triệu Du như thế nào, nhưng những bè lũ xu nịnh khác thì lại không tầm thường, bên truyền thông đã sớm thành bên phát ngôn của ông ta. Trong lúc nhất thời tình cảnh của cả hai Bộ đều rất tệ, liền ngay cả nhân viên đang ở nằm viện của sở Đoàn Luyện cũng suýt bị tấn công, đi ra đi vào đều người khác bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Giai đoạn thứ ba:

Phòng làm việc của Tư Mã Châu rốt cuộc cũng giao ra chứng cứ —— khi màn đêm buông xuống, Trần Nhiên dẫn người bắt giữ nội gián mà người nọ rõ ràng là một quan chức cốt cán nào đó của phủ Thứ Sử. Mấy ngày nay, bên đó im miệng không nói chính là để đột kích thẩm vấn, từ người này tìm được chứng thực việc gã đã cấu kết thông đồng với Ngũ Hành Giáo, đầy đủ mọi chứng cứ, chi tiết trước sau kỹ càng, trực tiếp vả vào mặt phủ Thứ Sử, thành công đem chân tướng sự thật ra ánh sáng cho dân chúng.

Về việc ma linh và Linh Môn, Trần Nhiên không dám nói, vì sợ lôi Thôi gia vào.

Cái chứng cứ này quá thiết thật khiến mọi người sửng sốt ngay lập tức, cũng suy nghĩ cẩn thận vì sao phủ Thứ Sử lại làm khó dễ hai Bộ này. Bởi vì thông qua cách gây án của giáo đồ và các chi tiết đã được sáng tỏ, thì có thể thấy rõ là bên trong phủ Thứ Sử xảy ra vấn đề, còn có nội gián được vào vào trong bộ giáo dục bộ khiến cho tin tức của con cái nhà mình bị lộ đi ra ngoài, lúc này mới dẫn tới tai nạn như vậy. Mà Thứ Sử Triệu Du vội vã ‘ném nồi’ như thế chính là vì thứ nhất bọn họ phải chịu một phần trách nhiệm trong vụ án này. Thứ hai trong quá trình điều tra, bọn họ vẫn luôn tìm sai phương hướng, chẳng có cống hiến gì trong việc phá án, vì sợ bị giáng tội, bọn họ mới gấp gáp ‘kẻ ác cáo trạng trước’ như vậy.

Giai đoạn thứ tư:

Phủ Thứ Sử bị nhấn chìm trong nước miếng, dưới cơn phẫn nộ, chữ ký của dân chúng trên internet đã lên tới hơn trăm vạn, truyền tới phủ Kim Lăng của Đam Châu, tin tức thậm chí còn lan rộng khắp cả nước.

Triệu Du còn muốn quay đầu phản kích, nên ở trong tin vắn của hội nghị quan phủ, ông ta đã dùng lời lẽ chính đáng chỉ trích Trần Nhiên hãm hại mình. Còn nhấn mạnh tồn tại của ma linh là sự thật, rất khả năng là những tên tà đồ đó đã triệu hồi ra ma linh để bắt cóc trẻ em, phương hướng phá án của mình cũng không có sai…

Vì để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân, Triệu Du đã mời Bộ cấp trên ở Kim Lăng tới điều tra, tư thái này bày ra rất tốt, vì thế bên phủ Kim Lăng tự nhiên cũng phái người đến, nhưng phái ai tới?

Triệu Du tự nhiên đã âm thầm liên hệ với phe phái sau lưng để an bài người của phe mình tới điều tra. Trần Nhiên bên kia cũng không cam lòng yếu thế, ấy vậy mà cũng có thể thỉnh được mấy vị quan lớn trong thành Kim Lăng cùng đấu sức, sự tồn tại của một vị quan lớn trong đó khiến Triệu Du vô cùng khiếp sợ, tiêu rồi!

Giai đoạn thứ năm:

Trong vòng một tiếng đồng hồ đầu tiên khi tổ điều tra tới Lăng Thành, có người bị bắt, nhưng người bị bắt chính là Trần Nhiên! Cũng trong khoảng thời gian đó, Phong Đình của sở đoàn luyện cũng bị bắt!

Phong Đình bị bắt giữ với lý do là vượt cấp, chống lại mệnh lệnh của Trưởng Đoàn Luyện mang theo người trong đội mạo hiểm, gây thương tổn lớn. Anh bị hoài nghi là không đủ sức làm phó quan, phải bị tra xét.

Dường như một ván cờ đã bị một thế lực không thể kháng cự can thiệp, trực tiếp lật ngược thế cục ban đầu, cũng đồng thời nghiền áp trực tiếp đưa ra hồi kết, khiến cho một phương quân lính tan rã.

Mà thế lực này là của Thôi gia.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Vận may tới lập tức như vậy nên phía Triệu Du tự nhiên mừng rỡ như điên, nhưng ông ta sẽ không lộ ra ngoài việc Thôi thị, một trong ba gia tộc quyền thế nhất Kim Lăng đã giúp mình. Ông ta chỉ biết khi chính mình nhận được điện thoại, ý trong ý ngoài trong lời của đối phương đều là —— ông ta phải làm một cây đao sắc bén thì mới có giá trị sống sót, nếu không… tự ông hiểu được.

Cây đao này trước tiên phải giết chết Phong Đình, còn thuận tay xử lý vốn dĩ Trần Nhiên vốn có chút quan hệ gián tiếp với hai nhà Tống, Vương, và cuối cùng còn muốn bảo đảm tiểu Linh Môn phía dưới xưởng 100% thuộc quyền sở hữu của Thôi thị.

Vốn cho rằng chính mình phải thua không thể nghi ngờ, nên Triệu Du đương nhiên đáp ứng luôn miệng tất cả yêu cầu của Thôi chỉ huy sứ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu. Sau đó, ông ta cũng biết có tiểu Linh Môn bên dưới xưởng ủ rượu đã được Thôi Nhuận nhận chủ, nhưng một tiểu Linh Môn bình thường cũng không đáng để Thôi chỉ huy sứ tự mình liên hệ ông ta chỉ để xử lý hết đám người Phong Đình đám người.

Trừ phi… Ivy có lời muốn nói: Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

“Tiểu Linh Môn kia nhất định không phải tiểu Linh Môn cấp một bình thường.”

Sau khi Trần Nhiên bị bắt đi, Trần gia vẫn là duy trì bầu không khí an tĩnh, chỉ là ngày càng nhiều người từ chức, Trần gia cũng không giữ lại, dựa theo quy củ trả tiền lương cho họ rồi để người rời đi. Chính vì vậy mà bên ngoài trông rất quạnh quẽ, bên trong thật chất cũng rất xơ xác điêu tàn, chỉ là dù là lão phu nhân Trần gia hay vẫn là đương gia chủ mẫu đều quản lý nghiêm ngặt, nên chẳng sợ có rất nhiều thiếp thất bất an xao động nhưng không xảy ra chuyện nhiễu loạn gì.

So với sự im ắng trong nhà, Trần gia đại công tử Trần Tốn đang đi học xa ở Kim Lăng cũng chẳng hề hoảng hốt, ngược lại anh cầm bái thiếp* đi gặp cha của người bạn học, cũng chính là vị quan lớn kia.

(Bái thiếp – 拜帖: thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng để thông báo khi đến thăm ai đó)

Anh biết rõ, đối phương giúp đỡ gia đình mình hoàn toàn không phải bởi vì anh có giúp đỡ con trai người ta trong việc học, mà quan trọng hơn chính là giữa đối phương với cha anh vốn đã có một phần ăn ý nhất định về chính trị.

Cha của anh, là một người mang tư tưởng ích kỷ cổ hủ, khó có thể thay đổi, nhưng trên quan trường, ông có một số con đường, nhân mạch.

Mà câu nói vừa rồi cũng là câu đầu tiên đối phương mở miệng nói với anh.

“Cấp hai?” Trần Tốn có chút kinh ngạc, tiểu Linh Môn cấp một trên khắp Kim Lăng vẫn có một ít. Đếm đi đếm lại cũng lên tới hai chữ số, nhưng tiểu Linh Môn cấp hai lại rất hiếm, như lông phượng sừng lân vậy.

Người đàn ông ưu nhã ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, uống trà, ánh mắt vẫn trấn định như cũ, chỉ nói: “Nếu là tiểu Linh Môn cấp hai, hơi thở tỏa ra sẽ rất mạnh. Hai nhà kia đã có thâm niên từ lâu, từ thời sơ khai đã có không ít cấm kỵ sư, cũng lưu lại rất vật cấm kỵ, trong đó không thiếu đồ vật có thể cảm ứng được tiểu Linh Môn cấp hai, họ không có khả năng để cho Thôi thị, nhà có tư lịch cạn nhất chiếm được nó. Nhưng ta hiểu rõ Thôi Dung, tuy là quan võ, nhưng tâm tư kỳ thật lại rất nhạy bén mà tàn nhẫn. Nếu không có đủ ích lợi, hắn ta sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra tay sát hại Phong Đình cùng những người khác trong sở Đoàn Luyện, thậm chí còn liên lụy đến cha của cậu, việc này khẳng định là bởi vì Triệu Du yêu cầu. Hơn nữa, cha cậu cũng thấy được một ít tình huống ở xưởng ủ rượu ngày hôm đó, đối phương cũng tiện tay diệt sạch tất cả nhân chứng. Chẳng sợ chúng ta đều đoán được tiểu Linh Môn kia có chút đặc thù, nhưng hắn ta bắt lấy cha cậu, để Triệu Du nắm giữ Lăng Thành, như vậy tương đương với việc Thôi thị họ nắm giữ tiểu Linh Môn này.”

Ông đã phủ nhận chuyện tiểu Linh Môn là cấp hai, nhưng lại khẳng định tiểu Linh Môn này chính là nguyên nhân chủ yếu.

Trần Tốn rất nhanh liền hiểu rõ, “Chẳng lẽ là tiểu Linh Môn đỉnh cấp một, nó vốn là cấp hai nhưng lại bị giáng xuống một bậc chỉ vì triệu hoán của Ngũ Hành Giáo thất bại. Con từng xem qua một ít sách cổ có ghi lại trong thời sơ khai, nếu một số tiểu Linh Môn bị thương nặng hoặc là chịu phải thiệt hại đặc thù, thì có thể thông qua biện pháp dưỡng linh khí đặc thù nâng cấp lên lại.”

“E là Thôi thị có kế hoạch này.”

Tiểu Linh Môn cấp hai không được coi là đứng đầu ở đế đô cùng với những đô thành mạnh khác của đế quốc Đường Tống, nhưng nếu tính ở khắp Kim Lăng thì cũng chỉ được đếm bằng năm đầu ngón tay.

Mình phủ Kim Lăng đã chiếm hết ba cái, đây là do triều đình chiếm giữ, chẳng có một cái gia tộc dám động vào, ít nhất là ba gia tộc quyền thế nhất ở Kim Lăng không dám, hai cái sau liền thuộc về hai gia tộc quyền thế khác, chỉ có Thôi thị là không có.

Nhưng lần này nếu là Thôi thị đoạt được, thì thế hệ khi linh khí trở lại này sẽ có cơ hội ‘xào bài’ thêm một lần nữa, ít nhất ở điểm khởi đầu, cuối cùng thì Thôi thị cũng có thể ganh đua cao thấp trước mặt hai gia tộc quyền thế kia.

Tài nguyên ở giai đoạn đầu là rất quan trọng, chẳng sợ về sau Tiểu Linh Môn cùng vật dẫn linh khí và Linh Hạch ngày càng nhiều, nhưng khả năng những nhân vật đạt được tài nguyên và quật khởi trong giai đoạn trước sẽ đi xa hơn những người khác rất nhiều.

Đặc biệt là thế hệ con cháu trong các gia tộc, bọn họ đều được ký thác kỳ vọng cao.

“Cho nên a, việc cha con Thôi Dung nhúng tay vào ván cờ này cũng chẳng có gì thất thường, ngược lại theo lý hẳn là, chỉ là khiến không ít người thành vật hi sinh.”

Trần Tốn trầm mặc.

Đối phương mỉm cười, “Không cầu ta à?”

Trần Tốn lắc đầu, “Thế thúc* ngài cũng có chỗ khó xử, nếu là tiểu Linh Môn kia còn chưa bị nắm trong Thôi thị, giữa ngài với Tống thị có quan hệ thông gia, còn có thể nói thêm vài lời. Nhưng hiện tại đã chậm, Thôi thị không có khả năng sẽ dừng tay, việc cha con liên lụy trong đó, ngài đã hỗ trợ, giúp đỡ trong việc điều đình nhân viên tổ điều tra lúc trước, chỉ là sát tâm của Thôi thị quá nặng, ngài cũng không có biện pháp.”

(Thế thúc: là hai gia tộc có mối quan hệ thế giao ân tình qua lại của trưởng bối mà con của đối phương lại là bạn học của Trần Tốn nên anh phải gọi là thúc/chú)

Ông nhìn chàng thanh niên đầy hứa hẹn vẫn chưa từng lộ ra vẻ hoảng loạn hay thống khổ gì, cảm xúc của anh trầm tĩnh, ôn nhuận mà lại rất kiên cường.

“Nếu thằng nhóc nhà ta có được một phần mười sự thông minh thông thấu của cậu thì tốt rồi.” Người đàn ông cảm khái, nhưng lại nói: “Khác không nói, ta khẳng định có thể giữ được cha cậu, rốt cuộc cha cậu vốn chẳng phải mục đích chủ yếu lúc này của Thôi Dung, hắn ta giúp Triệu Du đều chỉ vì để cho Triệu Du có thể hoàn toàn khống chế Lăng Thành mà thôi.”

Trần Tốn không vội rời đi, lưu lại uống trà một lúc, rồi mới đứng dậy, khom mình hành lễ nói lời cảm ơn, sau khi rời đi, anh nhìn về hướng ánh trăng lạnh lẽo, mặt mày cũng dần rõ ràng.

Nếu tánh mạng được đảm bảo, thứ hy sinh chẳng qua cũng chỉ là con đường làm quan…

Hy sinh con đường làm quan chỉ sợ cũng không có tác dụng.

Gia tộc quan liêu, trăng tròn trăng khuyết, dù có lùi một bước, cũng khó có thể bảo đảm Triệu Du sẽ không nhổ cỏ tận gốc.

Suy cho cùng, anh cũng có chút tên tuổi trong trường đại học Kim Lăng, đối phương sợ tương lai thành mối họa, nhất định sẽ ra tay.

Cho nên…

Nếu không động đậy gì vào Thôi thị, thì khiến cho Triệu Du cũng lên không được, cục diện hiện tại cũng có thể giảm bớt ở mức độ nhất định, về phần Thôi gia, về sau lại từ từ mưu tính.

“Triệu Du…” Trần Tốn nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí lạnh, thần sắc trầm tĩnh.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Vào ngày thứ hai sau khi Trần Nhiên và Phong Đình bị bắt vào lao ngục thẩm vấn, trên mạng lưu truyền video ghi lại cảnh con trai độc nhất của Triệu Du là Triệu Húc đang chơi đùa vui vẻ ở một quán bar xa hoa, mà nhìn thời gian video được quay lại, thì rõ ràng là trước lúc hắn bị bắt.

Cho nên từ đâu ra kế hoạch nằm vùng lại còn lấy thân mạo hiểm chứ, con mẹ nó hắn chính là bị bắt đi khi đang hưởng lạc trong quán thì có.

Sẽ không có chuyện nếu không có những lý do kiếm cớ mà đường hoàng lúc trước của Triệu Du, suy cho cùng mọi người đã quen cái thói bất trị của con cháu quan gia, nhưng điều tệ hơn chính kỹ thuật diễn trước đó của Triệu Du quá tốt quá thật khiến cho rất nhiều người dân ở Lăng Thành đều cảm động không thôi, tin tưởng chẳng chút nghi ngờ. Nào ngờ kết quả lại bỗng phát hiện chính mình bị cho ăn sh*t khiến họ không tức không được.

Phản phệ.

Cha con Triệu gia bị mắng thành chó, ngay cả phòng bệnh của Triệu Húc cũng bị người phong tỏa.

Trần Nhiên có ‘hoa mắt ù tai’ minh mẫn hay không, kỳ thật người dân cũng không để ý lắm, rốt cuộc ông cũng chỉ là Tư Mã Châu tiếp quản một khu vực mà thôi, nhưng toàn bộ Lăng Thành là do một tay Triệu Du cai quản, nay việc thành như vậy, mối họa Lăng Thành tự nhiên sẽ là tội nghiệt của ông ta.

Nếu ông ta là quan tốt, Lăng Thành cũng sẽ không chịu cái tội này —— Chỉ có 10 trong số 23 đứa trẻ kia là sống sót, còn 13 đứa còn lại cuối cùng lại không qua khỏi.

Tiếng oán than của dân vang lên khắp nơi, nếu Triệu Du muốn tiếp tục chấp chưởng Lăng Thành thì quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày, không bị lôi ra Ngọ Môn* chém đầu cũng đã xem như được phần mộ tổ tiên phù hộ.

(Ngọ Môn: cổng chính ở phía Nam của Tử Cấm Thành/Cố Cung)

Ngọ Môn

Hoặc là… Thôi gia sẽ nhúng tay thêm một lần nữa?

Chỉ sợ cũng không được, hai gia tộc quyền thế khác đã bắt được cơ hội để chen vào một chân rồi.

Còn chưa biết Linh Môn kia cuối cùng sẽ thuộc về ai đâu, chỉ cần nhổ cái quan phụ mẫu* là Triệu Du này, Thôi gia ăn vào cũng phải nhổ ra!

(Quan phụ mẫu: Quan cai trị, được coi là cha mẹ dân)

Hai gia tộc quyền thế cùng dùng sức, Thôi gia cũng đau đầu.

Triệu Du luống cuống, không thể không cầu cứu Thôi gia, bên Thôi gia cũng giận ông ta không biết tranh, rồi lại không chịu từ bỏ Triệu Du, bởi vì một khi Triệu Du bị hạ bệ, khó có thể bảo toàn người tiếp theo được phái tới không phải là người của hai nhà Tống, Vương.

Rơi vào đường cùng, Thôi gia chỉ có thể vận dụng nhiều quan hệ ở quan trường để đấu sức, và nguồn gốc xuất xứ của video này cũng bị tra rõ.

Cục diện giằng co.

A Điêu cùng Phong Đình ở hai nơi khác nhau, phản ứng đầu tiên đều là: Là anh/cô làm?

Nhưng đều nhanh chóng bác bỏ khả năng này.

Rốt cuộc là ai?

A Điêu hoài nghi là người sau lưng Trần Nhiên, nhưng mặc kệ là ai đi nữa, điều này có lợi cho bọn họ, tạo thành một bước đệm giảm xóc nhất định.

Giờ phút này, A Điêu vẫn còn đang ở trong bệnh viện, cô nhìn ngày tháng trên lịch của điện thoại, khẽ nhíu mày lại.

Khoảng cách tới ngày thi tuyển sinh sắp tới gần, tuy cô đã kiếm được một số tiền khá giả, nhưng một, cô còn chưa giải quyết được vấn đề học tịch. Hai, bản thân cô cũng không dám ra bệnh viện, sợ bị người của Thôi gia diệt khẩu, tình cảnh hiện tại của cô ‘nửa bước khó đi’.

“Cũng không biết Phong Đình rốt cuộc đã an bài như thế nào, sao còn không ra tay… Chính anh đã bị bắt đi, tất nhiên là sẽ an bài người khác, người này có thể tin?”

A Điêu không rõ cụ thể tình huống cho lắm, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, một bên ngẫu nhiên xoát điểm niệm lực của bác sĩ cùng y tá và bệnh nhân trong bệnh viện.

Rốt cuộc, khi cô vừa ăn sáng xong, bác sĩ nhìn thoáng qua điện thoại của mình, bỗng nhiên căm giận nói: “Lại là Thôi thị!! Mất mặt đều mất mặt đến quốc gia khác rồi!”

Ồ, cuối cùng tới.

Độc, độc đến từ quốc gia khác!

Tác giả có lời muốn nói: Muốn nói thêm về cha con Thôi gia, đoạn miêu tả ở giữa có hơi dài, nên tôi đành phải viết thêm một chút, đây là hai chương hợp nhất, buổi sáng ngày mai mọi người có thể nhìn đến kết cục như chó chết của Thôi Nhuận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play