*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Điêu lấy một chiếc cúc áo bằng kim loại trên áo xuống, sau đó lại xé một mảnh vải mỏng, dùng dao cắt đứt một nhúm tóc, rồi bện tóc và mảnh vải lại với nhau.

Cúc áo kim loại cọ xát kịch liệt với vách đá, trong chốc lát liền có tia lửa bắn ra, sau đó cô dùng tóc đã cắt sẵn để bắt lửa… Tê… Một đốm lửa nhỏ bốc cháy bén vào mảnh vải, A Điêu ném nó xuống.

Phốc… Ngọn lửa rơi xuống trên những quả trứng ngâm trong dịch nhầy, qua một lúc, phạm vị bốc cháy ngày càng lan rộng ra.

Quả nhiên, những chỗ lồi lõm trên vách đá của địa đạo là các mảnh vỡ của chum rượu, bùn đất ở đây có mùi rượu nồng nặc, thuyết minh nền đất này đã bị rượu thẩm thấu nhiều năm. Như vậy, cái chất lỏng nuôi dưỡng những quả trứng rết suy yếu bên dưới rất có thể cũng là rượu, nên mùi rượu ở nơi này mới nồng đến mức át cả mùi hôi thối, tanh tưởi.

Ngọn lửa này thiêu chết tất cả quả trứng rết bên dưới.

Kỳ thật ngọn lửa cũng không lớn lắm, chỉ có thể đốt cháy lớp vỏ ngoài, nhưng lại là một đòn mang tính hủy diệt đối những con ấu trùng nhỏ yếu này, A Điêu nhìn thấy chúng bị đốt gần hết liền nhảy xuống.

Sau khi rơi xuống đất, A Điêu dẫm lên những tia lửa đã bắt đầu yếu bớt, định đi về phía Linh Môn, thì cô lại nhìn thấy một quả trứng không có bị đốt cháy bên dưới nơi vốn có số lượng trứng rết chồng chất nhiều nhất.

Nó nhìn có phần giống như viên đá hổ phách*, hơn nữa kích thước của nó còn nhỏ hơn những con ấu trùng khác rất nhiều, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, dẹp dẹp như hình bầu dục.

(Đá hổ phách – Amber: hình thành từ lớp nhựa cây hóa thạch. Phần nhựa của một số cây thông khi chảy ra ngoài sẽ mang theo mùi thơm nên rất quyến rũ đám côn trùng. Trải qua hàng triệu năm lớp nhựa trên hóa thạch trong lòng đất, băng tuyết mang theo cả lá cây, côn trùng bên trong)

Amber

Cái quái gì thế này?

Bồn cầu: “Căn cứ vào những gì cô nhìn thấy trước mắt, đó rất có thể là trứng của con rết biến dị, vừa sinh ra đã có căn cơ của một ma linh cấp hai, hơn nữa tư chất của nó còn cao hơn cả rết mẹ, sau khi thành niên sẽ thành ma linh cấp ba. Khó trách trùng mẹ lại có thể tìm được Linh Môn này, phỏng chừng là do tận dụng sự cảm ứng của quả trứng biến dị này.”

Hiện tại ngay cả ma linh cấp hai mà cô còn chẳng thể đối phó được, nếu quả trứng này lợi hại như vậy, cô có thể sử dụng nó không?

Bồn cầu: “Cần phải có phương pháp chuyên môn đặc biệt, trong trường học hẳn là sẽ có, nhưng mặc dù không có loại phương pháp này, sau này nếu cầm đi bán thì giá trị của nó cũng rất cao, nó hiện tại còn chưa nở được nên sẽ không làm thương cô, cô đặt nó ở trong túi là được.”

Vừa nghe có thể bán tiền, A Điêu vui mừng khôn xiết, lập tức giấu nó vào trong người, hận không thể nhét vào trong áo ngực.

Sau đó, cô nhảy lên thi thể Chương Trình, không có chất dẫn cháy nhất định nên ngọn lửa nhỏ này chẳng thể thiêu đốt thi thể thành tro được, A Điêu dẫm lên thân thể của Chương Trình rồi duỗi tay muốn chạm vào Linh Môn.

Nếu không có bồn cầu, cô sẽ không có cái tâm tư này, dù sao thì việc khiến Linh Môn nhận chủ còn khó khăn hơn vật dẫn linh khí rất nhiều, cũng yêu cầu nhiều thời gian hơn.

Thật ra cũng có một ít biện pháp tiên tiến khác, nhưng cũng chỉ có triều đình cùng một số thế lực cường đại nắm giữ. Người thường mặc dù có gặp phải Linh Môn, cũng chỉ có thể dùng một ít biện pháp vụng về và tốn sức, hơn nữa chưa chắc đã có thể thành công. Trong khoảng thời gian này, phần lớn các Linh Môn đã sớm bị quan phủ cùng người thế lực lớn tìm được.

Trừ phi Linh Môn ra đời ở nơi hẻo lánh, núi sâu rừng già, nếu không thì người bình thường chẳng có căn cơ gì rất khó có thể có được.

Đây mới nguyên nhân chính khiến Linh Môn về cơ bản đều được kiểm soát bởi quan phủ cùng các thế lực lớn.

A Điêu tự nhiên cũng không có biện pháp tiên tiến đặc thù để nhận chủ, nhưng bồn cầu có thể trực tiếp hấp thu vật dẫn linh, có lẽ cũng có thể hấp thu Linh Môn?

Leng keng, quả nhiên bồn cầu lại hiện lên nhắc nhở.

“Kiểm nghiệm đến Linh Môn cấp 1, mức năng lượng đo được có thể so với 100 điểm, có muốn hấp thu hay không?”

Trời ạ, mức năng lượng lần này còn cao hơn khuyên tai gấp 12.5 lần?

Nhiêu đó đủ để cô có thể cho bồn cầu nâng cấp lên nhiều bậc nhỉ, ít nhất là đủ để nâng lên hai cấp!

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là người khác đều khiến Linh Môn nhận chủ, Linh Môn không thể di động, nhiều nhất nó sẽ bị quan phủ cải tạo thành nơi biệt lập để cung cấp cho các nhân viên bên trong chính quyền tu luyện, nhưng bồn cầu lại có thể hấp thu nó!

Liền tính nguồn năng lượng sẽ bị tiêu hao để bồn cầu thăng cấp, thì nó cũng cung cấp cho cô các thao tác linh hoạt rất mạnh.

Bồn cầu của mình đỉnh quá trời quá đất luôn á.

A Điêu kích động, trực tiếp xác định hấp thu, rất nhanh sau đó, cô cảm thấy có một luồng sáng nhẹ hình thành giữa lòng bàn tay với Linh Môn, sau đó… Linh Môn không có hút vào trong cơ thể.

???

A Điêu thật ra lại cảm giác được tiến độ hấp thu.

Xong đời, có vẻ như việc hấp thu sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều căn cứ theo cường độ năng lượng, thời gian kéo dài, vậy thì cũng chẳng khác gì việc sử dụng phương pháp nhận chủ Linh Môn thông thường.

Bồn cầu: “Dựa theo những phương pháp đó, phải mất 24 giờ mới có khả năng nhận chủ thành công, hơn nữa Linh Môn nói chung thì vốn là ở vị trí cố định, không thể di chuyển, sao có thể so với tôi được? Tuy nhiên Tiểu Linh Môn này thật ra là có tư chất của Tiểu Linh Môn cấp hai, bởi vì thuật triệu hoán bị tàn khuyết, gây ra thương tổn, lúc này mới bị giáng cấp thành Tiểu Linh Môn cấp một, nếu không nó hẳn là 400 năng lượng.”

A Điêu không hiểu lắm về hệ thống phân chia của Tiểu Linh Môn, nhưng cô lại vô cùng khiếp sợ khi mức năng lượng lúc đầu của nó là 400, so với khuyên tai của Chương Trình… Thật đáng sợ, khó trách những gia tộc lớn sau khi có được Linh Môn liền có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ cường đại như vậy.

Phỏng chừng một heo nếu hằng năm có thể hấp thu được linh khí phóng thích ra từ Linh Môn chất lượng tốt thì cũng có thể nghịch tập được luôn đó.

Nhưng tưởng tượng việc mức năng lượng giảm từ 400 xuống còn 100, A Điêu nhất thời cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thôi quên đi, ít nhất cũng cứu được chính mình cùng những đứa trẻ đó.

A Điêu: “Vậy thì tao còn cần bao lâu mới có thể hấp thu thành công?”

Bồn cầu: “Ba phút.”

Ba phút? Hình như cũng không lâu lắm.

Bây giờ, đã qua được một phút.

A Điêu đang cảm thấy an tâm, đột nhiên.

Cô nghe được tiếng thét chói tai của con rết khổng lồ.

Hơn nữa, thanh âm rất gần, như thể ở… ngay phía trên?

???

Trên đầu bỗng truyền đến tiếng va chạm, A Điêu vừa ngẩng đầu liền thấy một cái đầu rết cực lớn thò ra khỏi cái khe phía trên, hung tợn nhìn chằm chằm cô, hơn nữa thân thể còn đang trườn xuống.

Con rết khổng lồ nhận thấy con mình mình bị sát hại, cho nên mới điên cuồng lao tới?!

Nhanh như vậy!

A Điêu sợ chết khiếp, sau khi con rết khổng lồ nhảy xuống, cô không thể không gián đoạn việc hấp thu Linh Môn.

Giờ phút này, cô chỉ có 30% quyền sở hữu Linh Môn.

Một tia sáng kéo dài giữa cô với Linh Môn.

Ở trong mắt của con rết khổng lồ thì con người này không những tàn sát các đứa con của nó mà lại còn muốn cướp đi Linh Môn của nó.

ĂN THỊT Ả!!!

Phanh!

Sau khi con rết rơi khổng lồ tiếp đất, nó liền dùng cái đuôi đập về phía A Điêu.

A Điêu chật vật lăn vòng trên mặt đất, phát một phát súng về phía con rết khổng lồ cũng chẳng thể bắn xuyên qua phần giáp của nó. Cô lập tức chộp lấy những cục đá nhô ra trên vách để trèo lên trên, nhưng con rết khổng lồ đã nhanh chóng đuổi theo.

Tiêu rồi.

Đột nhiên, một tia sáng bắn xuống từ phía trên, đập thật mạnh vào giữa sọ não của con rết khổng lồ. Hộp sọ bị xé toạc lộ ra một khe hở, ngay sau đó, A Điêu liền thấy được một bóng đen, ngẩng đầu thì thấy Phong Đình nhảy xuống chém thêm một đao.

Ấn theo vị trí kết cấu sinh học mà nói thì có thể hiểu rằng đỉnh đầu của nó đã bị bắn vỡ, hơn nữa còn bị một đao đâm vào khe hở trong miệng vết thương của hộp sọ.

Cộng thêm trọng lực của cú nhảy, một nhát đâm thẳng vào óc.

Bùm!

Con rết khổng lồ ngã xuống đất.

A Điêu vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cả người lập tức mềm nhũn, mồ hôi đầy đầu, cô vừa thở hổn hển vừa nói, “Phong đại ca, về sau anh chính là papa của em!”

Phong Đình: “???”

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Nguyên bản, con rết khổng lồ vốn đang bị đám người Phong Đình vây quanh. Kỳ thật đối mặt với vấn đề ma linh trước mắt, triều đình vẫn có năng lực đối phó, bởi vì vũ khí nóng cùng với một ít vật cấm kỵ có lực sát thương tuyệt đối với ma linh cấp một và cấp hai.

Cho nên mặc dù đối với người thường mà nói thì con rết khổng lồ là sinh vật cực kỳ khủng bố, nhưng đối với đội 13 người của Phong Đình này vẫn có thể đè nó xuống đánh, nhưng không biết vì sao nó bỗng nổi bão, thà chịu công kích cũng muốn mạnh mẽ lao ra ngoài.

Dù kinh ngạc, đám người Phong Đình tự nhiên cũng điên cuồng truy kích. Phong Đình kích hoạt thiết bị quét không gian trên kính bảo vệ, rất nhanh liền nhận được mô hình không gian bản đồ của địa đạo thông qua phân tích của thiết bị cảm ứng trên hệ thống quang não, điều này khiến Phong Đình thấy rõ các ngã rẽ.

“Các anh đuổi theo sau, tôi sẽ dẫn đường!”

Phong Đình cầm đao quẹo vào lối rẽ, rốt cuộc cũng chạy tới chỗ dịch nhầy trước những người khác, nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phía dưới… Cuối cùng đánh chết con rết khổng lồ.

Trường đao quấy qua quấy lại nhiều lần bên trong đầu con rết, rốt cuộc cũng đào ra viên Linh Hạch cỡ trứng cút.

Năng lượng ẩn chứa trong viên Linh Hạch cấp hai chẳng thể so với viên cấp một, hơi thở linh khí phát ra cũng mạnh hơn nhiều, nhưng lực chú ý của A Điêu cùng Phong Đình đều không đặt trên viên Linh Hạch này.

Linh Môn?!

Phong Đình kinh ngạc, theo bản năng nhìn thoáng qua A Điêu.

Da đầu A Điêu căng chặt, yên lặng nhích người dán sát vào vách đá.

Trong sự im lặng khôn kể, bỗng có tiếng kinh hô của các thành viên khác trong sở Đoàn Luyện truyền đến từ phía trên.

“Sếp đã đánh chết con rết một sừng này!”

“Lợi hại!”

“Đậu móe, Linh Môn!”

Những người vừa mới chạy tới này đều quên mất con rết sau khi nhìn thấy Linh Môn.

Công tích phát hiện ra một Linh Môn vượt ra việc tiêu diệt một đám ma linh.

Nhưng bọn họ cũng chú ý tới ánh sáng nối liền giữa A Điêu cùng Linh Môn, thật hiển nhiên, cô đang nắm quyền sở hữu Linh Môn này.

Tại sao lại có nhiều vụ ám sát xảy ra ở huyện Kỳ Sơn trước đây như vậy?

Có một số là giết người để cướp vật dẫn linh khí, một số còn lại là Linh Môn xuất hiện, căn cứ vào sợi ánh sáng rồi trực tiếp đánh chết đối phương, khiến Linh Môn mất đi chủ sở hữu, có thể nhận chủ một lần nữa.

Như vậy hiện tại… Lòng người xảy ra biến hóa ở trong nháy mắt kia, có lẽ ngay cả thần ma cũng không thể nhìn rõ ràng một hai.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Trong bầu không khí quỷ dị như vậy, A Điêu bỗng chủ động nói: “Tôi là con gái của Trần Nhiên.”

Ánh mắt của mọi người lập tức lại có thay đổi.

Cái chết của người trong hàng quan gia sẽ bị triều đình tra rõ, nếu bọn họ muốn giết người đoạt bảo, hậu quả sẽ rất phiền toái.

Cái giá phải trả chưa chắc sẽ nhỏ hơn so với những lợi ích to lớn mà Linh Môn mang lại.

Phong Đình nhướng mi, phất tay làm một động tác ra lệnh với người bên trên, mấy cấp dưới hiểu ý, một bộ phận lưu lại đợi mệnh, một bộ phận khác lập tức phong tỏa bên ngoài, phòng người khác xông vào.

Chết tiệt, đây là muốn giết người diệt khẩu?

A Điêu lập tức nói tiếp: “Em có 30% quyền sở hữu, nhưng thật hiển nhiên, các anh cũng có năng lực lấy đi 70% quyền sở hữu. Hơn nữa nói như thế nào đi nữa thì nhóm người các anh cũng đã chiến đấu hăng hái, cũng coi như đã cứu em một mạng, suy cho cùng em chỉ là một cô gái yếu ớt tầm thường mà thôi. Em nguyện ý làm một giao dịch với anh.”

Phong Đình bọn họ đã tại đây, cũng thấy được Linh Môn, cô liền không thể lặng lẽ hấp thu Linh Môn, nếu người khác biết cô có thể hấp thu Linh Môn, cô sẽ chẳng sống nổi qua một ngày.

Khi cần dứt khoát thì nên dứt khoát.

“30% của em cho các anh để các anh có thể lấy được quyền sở hữu hoàn chỉnh, nhưng em muốn 100 vạn tinh tệ và 30 viên Linh Hạch.”

Điều kiện này không thấp, nhưng cũng chẳng cao, thậm chí còn chưa bằng một nửa giá trị của 30% quyền sở hữu một Linh Môn.

Nàng ăn uống cũng không lớn.

Người của sở Đoàn Luyện vô cùng vui sướng, nhưng họ cũng có phần hơi xấu hổ bởi vì cô chủ động nhượng bộ.

Lại nói tiếp, có thể phát hiện Linh Môn và giành lấy quyền sở hữu, cũng là bản lĩnh người ta, cô chủ động như vậy có thể là sợ bọn họ sẽ giết người đoạt bảo.

Thoạt nhìn như bọn họ đang ỷ thế hiếp người.

Mang theo chút xấu hổ bối rối, vài người ở phía trên cũng đều tránh đi một ít, dù sao thì để sếp nói chuyện với cô như thế nào cũng đều có lợi cho bọn họ.

“Không cần, anh sẽ báo cáo đúng sự thật, nên là em thì chính là của em. Ấn theo quy định của triều đình thì bên trên sẽ khen thưởng bình thường cho em, cũng sẽ là 300 vạn tinh tệ. Chờ việc cải tạo Linh Môn này thành sở tu luyện hoàn tất, em cũng sẽ có được điểm tích phân nhất định để sử dụng nó. Linh Hạch tuy rằng cũng là một loại năng lượng, nhưng hấp thu năng lượng của nó còn khó khăn hơn hấp thu linh khí rất nhiều, đối với em mà nói, cái sau sẽ thích hợp hơn.”

Trên thực tế, những người như bọn họ ngoại trừ nhận được khen thưởng từ triều đình, còn nhận được điểm công tích, có thể giúp họ thăng quan. Chính vì vậy nên có rất nhiều người của quan phủ sẽ dùng mọi thủ đoạn để trưng dụng Linh Môn, đưa tiền cho chỗ tốt, nhưng cũng không sẽ đăng báo để cho người thường được phân chia quyền lợi cùng công tích, kỳ thật nó lại chẳng chênh lệch mấy so với thủ đoạn ngoan độc nào đó của các thế lực lớn.

Kêu đám người Phong Đình đứng nhìn A Điêu nắm quyền khống chế toàn bộ Linh Môn là không có khả năng, triều đình sẽ không cho phép.

Là một người đương sự trong số đó, Phong Đình cũng chẳng thể nào phủ nhận hoàn cảnh chung chính là như thế, đặc biệt là càng lên cao, cách hành sự trong quan trường càng đáng sợ.

Cho nên anh nhìn ra A Điêu nhượng bộ như vậy chính là vì bỏ tài nguyên để ‘bảo vệ tính mạng’.

Thái độ công chính của Phong Đình khiến A Điêu vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù rằng biết đạo đức hành vi thường ngày của Phong Đình cao hơn người thường rất nhiều, nhưng A Điêu chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm người khác, điểm này có thể nhìn ra từ lần cô giấu lão đạo sĩ việc bản thân cướp được vật cấm kỵ súng mạng nhện lúc trước kia. Chính vì thế, chẳng sợ Phong Đình tỏ thái độ ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cô vẫn quyết định từ bỏ.

“Phong đại ca, anh hẳn đã biết, hộ khẩu của em là ở tỉnh thành, sắp tới em còn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh và nhập học, không có thời gian hấp thu linh khí của Tiểu Linh Môn này ở Lăng Thành, cho dù có cái điểm tích phân này cũng vô dụng, còn không bằng dùng nó để đổi thêm nhiều lợi ích khác, hơn nữa…”

Ngừng một lúc, A Điêu cố ý nói: “Hơn nữa em chỉ là một thứ nữ của Trần gia, có lẽ em chết sẽ đáng giá để lợi dụng, nhưng nếu em tồn tại, những lợi ích em lấy được bị người biết đến, như vậy… Thuộc về em liền chưa chắc đã là của em.”

Cô vừa không hoàn toàn tín nhiệm Phong Đình, liền càng không tin tưởng Trần Nhiên.

Người trước là bởi vì lòng người dễ thay đổi, tùy theo ích lợi đủ dụ hoặc hay không, người sau lại bởi vì lòng người khó đổi, ích lợi của một thứ nữ tuyệt đối sẽ không cao hơn ích lợi của một gia tộc.

Ví dụ, nếu cô chết, Trần Nhiên biết cô là đứa con gái chết yểu của bản thân, dù biết lý do vì sao cô chết, ông nhất định sẽ giả vờ thương tâm, rồi dùng cái này như lợi thế để tăng cường việc kiểm soát đối đám người Phong Đình, người sau mặc dù bắt được chỗ tốt, cũng tương đương lưu lại nhược điểm của mình ở trong tay Trần Nhiên.

Giết người đoạt bảo là có rủi ro.

Bản chất của con người rất phức tạp, A Điêu cơ bản là dùng khả năng tệ nhất để suy đoán.

Cho nên ngay từ đầu cô đã báo ra thân phận, nhưng chẳng sợ Phong Đình xử lý công minh việc này, thì chưa chắc cô sẽ có thể nhận được chỗ tốt gì, ít nhất nếu triều đình khen thưởng —— Trần Nhiên nhất định sẽ biết.

Nếu cô muốn đổi lấy lợi ích, nhất định phải là của cô, không để Trần gia biết.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại muốn nuốt một cái Linh Môn vẫn còn quá sớm, chủ yếu là năng lực không đủ, haizzz, A Điêu vẫn còn quá yếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play