Chuyện Đường Tống phải đối mặt với những sự kiện lớn như xử lý việc lão Hoàng đế băng hà và vị Vua mới lên ngôi đã khiến bầu không khí quốc gia thật nghiêm trang, nước Liệt Tần và Nam Tấn ít có biến động, mơ hồ có lòng dò xét. Song, đấy là chuyện xấu xí của vương tộc, A Điêu hoàn toàn không có một tí xíu ý muốn ôm đồm gì. Hiển nhiên ông già Ngư cũng cảm thấy đây là lỗi của đám chó già vương tộc, Lộc Sơn không cần phải xen vào.
Ông không làm những hành động đầy tính truyền thống như các Sơn trưởng lúc trước tại Lộc Sơn, ông là một người mang tâm tư quái đản, ở một mặt nào đó có phần giống A Điêu.
Thông minh, xảo quyệt, cũng lạnh lùng.
A Điêu lạnh lùng hoàn toàn mặc kệ việc này, cô trở về nơi cư trú bắt đầu chơi cuốn Sách Văn Minh nọ, kết quả lại làm cô mắc mửa.
“Cái quái gì đây, là đồ hư thật! Bồn Cầu, Sách Văn Minh cũng có thể hư à?”
Bồn Cầu: “Không biết nữa, bình thường nhắc tới Sách Văn Minh là thấy nó còn cao hơn sự hiện hữu của đạo bia, thường thì phải là đại Linh Vương nắm giữ lực lượng có sức tạo thành quy tắc Linh đạo hoàn chỉnh mới tạo ra được nó. Chẳng hạn như người nắm giữ hệ sấm sẽ sáng tạo ra Sách Văn Minh Sấm, nắm giữ không gian thì có Sách Văn Minh không gian. Sở dĩ Sách Hoàng Tuyền của cô cao cấp bởi vì nó có liên quan đến thời gian, đẳng cấp cao hơn Sách Văn Minh chuyên về nguyên tố. Tuy nhiên trên lý thuyết nếu Sách Văn Minh báo đã hỏng ắt nó đã rơi rụng tiêu tán cùng người sáng tạo ra, rất khó mà tồn tại; nếu tồn tại nó cũng trở thành mảnh rách nền văn minh tán loạn, không cách gì biến thành dạng hoàn chỉnh, nên người ta sẽ vứt bỏ Sách Văn Minh vô dụng. Tuy nhiên đó là khi không còn trường hợp cuối cùng.”
A Điêu: “Ví dụ như phong ấn?”
Bồn Cầu: “Đúng, nó bị phong ấn. Chưa kể nó không chỉ bị vương tộc giấu ở đây mà còn dùng tới lớp ngăn cấm bên ngôi chùa nọ, có khi nó dắt dây tới tộc Trời.”
Sau cơn thịnh nộ qua đi, cô tĩnh trí lại là nghĩ đến: “Chẳng lẽ đây là một cuốn Sách Văn Minh của tộc Trời? Vương tộc có được nhưng không dùng được bèn mãi cất trong kho tàng.”
Hai năm rõ mười chính là nguyên do này.
Vậy thì nó thật sự là món bảo bối, chẳng qua cô cứ sờ tới lui mãi không thấy chỗ phong ấn đâu chứ đừng nói tới mở ra.
“Hay là không trọn vẹn?” Sau chót A Điêu nghĩ nếu chính là đáp án này, thế thì cô lấy được cũng như không lấy.
Rốt cuộc tới phải tới đâu mới tìm thấy Sách Văn Minh không trọn vẹn, hơn nữa cho dù tìm được, Sách Văn Minh của Tộc Trời là thứ tộc Người có thể sử dụng?
Uổng phí!
(P1)
Trong lòng A Điêu khó chịu, càng ghét vương tộc hơn đôi phần.
Ba ngày sau, việc nhận chức hoàn tất, lúc trở về Tầng trời thứ 6, cô nhìn thấy một người chờ ở cửa Viện Lang Gia.
“Mặc Dư Ngã?”
Ban đầu Mặc Dư Ngã đang nhìn vào mấy cây mai đỏ đang trèo tường leo ra khỏi viện, nay anh ta quay đầu nhìn về phía A Điêu, giơ tay hành lễ.
“Chào Thiếu tông.”
A Điêu nhướng mày: “Tìm tôi có việc?”
“Muốn đưa cái này cho cô.”
Mặc Dư Ngã lấy cây trâm ra, nói về nguồn gốc của nó, cũng đề cập đến sự bí ẩn của gia tộc Hách Liên tại Điền Nam và chí bảo cây đàn dài.
“Trước khi đến Lộc Sơn đã định đưa cho cô nhưng phát hiện tình cảnh của cô cũng hung hiểm cho nên từ bỏ.”
“Nhưng bây giờ mấy chị Giang Nam sống lại, cô lại có qua lại với bọn họ. Sau khi tôi suy nghĩ xong thì vẫn muốn đưa nó cho cô, có lẽ cô sẽ tìm được một chút chuyện ẩn giấu trong đó.”
Mặc Dư Ngã thông minh tợn, anh ta thấy được đường cong quật khởi của cô chỉ thẳng vào cầu thang vương tộc từ hành động của A Điêu, cũng biết lựa chọn thời cơ.
Thực chất trước kia A Điêu biết người này muốn cầu cạnh mình ở nhà họ Trần, tuy nhiên khi đó cô tự biết tình hình, chẳng muốn tạo ra nhân quả, còn giờ đã khác.
Cánh chim của cô đã sải bay, huống chi thực lực hiện tại của hai chị em Khúc Hà Nhĩ còn mạnh hơn cô, hiển nhiên gánh vác được việc này.
A Điêu nhận lấy cây trâm, muốn chào tạm biệt rời đi trước Mặc Dư Ngã, bỗng đâu cô nhớ gì đó bèn nói một câu: “Muốn giết người dựa vào chính mình không?”
Mặc Dư Ngã quay đầu lại, thấy đôi môi Thiếu tông đại nhân kẽ mấp máy khi cô đang cười rạng rỡ dưới chạc cây mai đỏ.
“Tôi có thể khiến anh mạnh mẽ vượt xa hiện tại.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là – phục tùng tôi vô điều kiện.”
.....
Sau khi Mặc Dư Ngã rời đi, A Điêu tới Điền Nam, đây không phải là một chuyến đi tạm thời mà nó đã được thỏa thuận trước ở biên giới.
Trong vùng núi sâu của nơi cũ tại Điền Nam, nơi đã từng là chỗ Khúc Giang Nam ngã xuống và Khúc Hà Nhĩ sống lại, hơi chết chóc trong núi càng lúc càng đậm, có một ngôi nhà cũ mọc lên đầy đột ngột từ mặt đất.
Non xanh nước biếc, xa vợi lịch sự tao nhã.
(P2)
Khi A Điêu vào phòng, Khúc Hà Nhĩ đang tính toán gì đó còn Khúc Giang Nam đang pha cà phê.
Hiển nhiên các cô cũng hay chuyện lão Hoàng đế chết.
“Xử lý xong?”
A Điêu: “Đâu cần em nhấc quan tài đưa tang, có chỗ nào cần em xử lý đâu. Chẳng qua không có tục lệ đi ăn đám tang, không tốt cho lắm.”
Bút chì dưới ngón tay của Khúc Hà Nhĩ dừng lại, cô ấy tháo kính ra và nhìn A Điêu lạnh lùng.
“Trên người nhóc có đồ của nhà ta.”
Cô có mũi chó à.
A Điêu ngạc nhiên, thầm mắng vua xác sống đúng là ghê gớm, thành thử cô lấy cây trâm ra, nói về chuyện của Mặc Dư Ngã.
Khúc Giang Nam vừa nhìn thấy cây trâm đã nhớ lại: “Đích thật em đã đưa nó trước khi linh khí sống… chung quy cũng vì áy náy tột cùng với người nhà bọn họ. Nhưng cây trâm giả này có bí ẩn gì?”
Cô ấy hỏi Khúc Hà Nhĩ, suy cho cùng, chị mình lớn tuổi hơn.
Khúc Hà Nhĩ cầm cây trâm suy nghĩ một lát mà rằng: “Chị đã đề cập tới chuyện này cho Mặc Huyền Vũ, anh ấy cũng biết đây là di vật, không dám để lộ thân phận của mình. Nhưng anh ấy vẫn hy vọng lòng chị dễ chịu hơn bèn cố tình tìm chị copy vẻ ngoài cây trâm, đi tìm thợ thủ công chế tạo tặng cho chị. Thật ra lúc đó chị đã sớm biết thân phận của anh ấy, cũng biết trong tay anh ấy có cây trâm thật nhưng không tính lấy về. Còn cây trâm giả đã bị tiêu hủy với đám xương cốt của chị khi chị bị hại chết, chuyện này là thật.”
“Mẹ không muốn đề cập đến những điều này nhưng nón đồ này lại rất quan trọng đối với mẹ, mẹ từng cẩn thận giấu kỹ, chưa hề tiết lộ cây trâm này với cha. Có lẽ nó mang bí mật gì đó.”
A Điêu không thể không nhắc tới một chuyện khác, là chuyện kho tàng bí mật vương tộc: “Cháu thấy được một ít sách cổ chứa tài liệu lịch sử, lớp bìa và cách đóng sách có chỗ đặc biệt. Cháu biết một số truyền thừa từ các thế gia cổ ở đời đầu đều có phong cách đóng sách về tài liệu lịch sử của riêng mình. Cô với dì nhìn thử xem nó có liên quan tới mình không.”
“Nó được niêm phong trong không gian bí mật, đặt cùng một chỗ với một số đạo bia của đại Linh Vương. Rõ ràng chúng chứa đựng thông số bí mật không thấp vậy mà vương tộc không chịu tiết lộ ra ngoài.”
Cô cho hai người phụ nữ xem những cuốn sách mình đã quay lại.
Chỉ trong nháy mắt, hai người nhận ra ngay.
Hách Liên là tộc lớn có thơ ca và thư pháp gia truyền tại đời đầu tiên, bộ sưu tập tài liệu lịch sử để lại là một phần không thể thiếu của hệ thống hiện đại, những cuốn sách này đều tượng trưng cho kho báu của thời đại.
“Đó là đồ của nhà chúng ta, khi còn nhỏ, mẹ đã dạy chúng ta phương pháp sản xuất, từ tài liệu sách tới văn bản này nọ... Nhóc không đọc được?”
“Không đọc được ạ, có lớp ngăn cấm, nếu không cháu đã đọc luôn nội dung bên trong từ đầu rồi. Mấy dì với cô cũng chưa đọc?”
“Chưa.”
Khúc Giang Nam cau mày, cúi đầu nói thật khẽ: “Trước kia những nguời thảo thủ trong tộc không bằng lòng vì chúng tôi không phải là con trai. Bọn họ có thể nhẫn nhịn mẹ là đứa con duy nhất vì thực sự không tìm được người. Mỗi tội về sau bên dòng phụ sinh được mấy đứa cháu thì họ đã có suy nghĩ khác.”
“Nhưng mẹ thật sự cảm thấy chúng ta không lẫn vào đó lại tương đối tốt hơn. Có khả năng mẹ thấy những truyện liên quan rất nguy hiểm, thế là nghe theo bọn họ.”
(P3)
A Điêu trợn trắng mắt nhưng không nói gì, chung quy đám bảo thủ đó chết sạch rồi, còn nhắc tới cái gì nữa.
Có điều mẹ ruột của hai người lại nhìn xa trông rộng là thế mà ánh mắt không tốt, rớt trúng cái hố nhà họ Khúc này. Song dẫu là vậy, với tư cách là người thừa kế chính thống, bà đã để lại cây trâm cho con gái mình, chỉ sợ đám già bảo thủ kia nào hay bí mật chân chính trong cây trâm.
Khúc Hà Nhĩ vuốt cây trâm, chợt bảo: “Có lẽ hình dáng của cây trâm này tương ứng với một địa hình.”
Hả? Hai người A Điêu đều nhìn về phía ngón tay thon dài của Khúc Hà Nhĩ buông lơi cây trâm. Trâm lơ lửng, phát họa một bức tranh thủy mặc vẽ địa hình Điền Nam từ khí đen theo đà đám khí đen được phóng ra từ đầu ngón tay cô ấy.
“Mắt trâm tương ứng với ngọn núi này, tuy nhiên chắc chắn bí mật không ở trong núi, chứ không nó đã bị nhà họ Khúc và vương tộc sục sạo tìm thấy từ lâu. Còn mũi nhọn của nó chỉ vào nơi này... Điểm này là hồ Nguyệt Tâm ở phía Nam.”
Nếu không có lòng, ai lại liên tưởng được hình dạng của một cây trâm tương ứng với địa hình, Khúc Hà Nhĩ thật nhạy bén.
Ba người nhanh chóng di chuyển đến hồ Nguyệt Tâm cách núi vài trăm km.
Đây là cái hồ nước lớn nhất ở Điền Nam.
Ngoại trừ lớn, hồ Nguyệt Tâm thoạt trông bình thường, tới khi ba người chui xuống dưới hồ vẫn không phát hiện gì ở dưới đáy hồ. Song, Khúc Hà Nhĩ giao trâm cho Khúc Giang Nam.
“Nó được chế tác bằng tim gỗ đào ngàn năm, được rèn luyện bằng tâm huyết của dòng chính bên mẹ, mẹ từng dạy câu chú cho chị khi còn bé.”
Cô ấy là vua xác sống, cơ thể đã không còn là cơ thể sống từ sớm, không có máu lưu thông, không thể tế gọi, nhưng Khúc Giang Nam lại có khả năng.
Khúc Giang Nam cầm lấy, dưới các thao tác, nó sống lại rất nhanh, tự động dẫn dắt tới một hướng.
Hồ nước rộng lớn như vậy thành thử ngay cả khi được dẫn dắt về một hướng cũng cần phải tìm kiếm. Ba người đều có Tinh Thần Nhập, họ nhanh chóng dùng nó bao phủ tất cả các khu vực trong hướng này… không ngừng dẫn dắt, không ngừng tìm kiếm.
“Ở đây.”
Dưới lớp bùn dày, A Điêu vớt lên một hộp gỗ nặng.
Ba người nhanh chóng trở về nhà cũ, hộp gỗ đã được lau dọn, Khúc Giang Nam sẽ không né A Điêu, cứ thế mở hộp ra.
Bên trong hộp là không gian thứ cấp gấp.
(P4)
Một cây đàn dài, một cuốn sách lịch và một cuốn Sách Văn Minh.
Là cây đàn dài chí bảo của gia tộc Hách Liên đấy. Khúc Hà Nhĩ nhìn thoáng qua, là món siêu phàm cấp cao, đặt thứ này ở Lộc Sơn sẽ là món đứng đầu trong bảo tàng. Ông già Ngư có trang bị như vậy trong tay, có chăng Lộc Sơn có số lượng nhiều hơn.
Gốc gác nhà mình sâu hơn mình mường tượng.
“Loại công kích tinh thần, cho em này A Điêu.” Khúc Giang Nam vừa nhìn thuộc tính của cây đàn dài đã theo bản năng đưa cho A Điêu.
A Điêu trợn to mắt: “Em không biết đánh đàn, đưa cho em làm gì. Hai người mấy cô cứ dùng đi, em đâu phải tới ở rể nhà mấy cô.”
Một câu nói đụng chạm tới hai người lớn.
Khúc Giang Nam bị cô giỡn riết thành quen, giơ tay chỉ lên trán cô: “Không biết lớn nhỏ.”
Khúc Hà Nhĩ không giận là mấy, cầm sách lịch lật lấy. Lật hết, mặt cô ấy sa sầm, đưa nó cho A Điêu.
Sao lại đưa mình, xem mình tới ở rể thật rồi.
A Điêu buồn bực, lấy nó tới xem, khi nhìn thấy các ghi chép bên trong thì biểu hiện có phần khó nói, hệt như ăn phải cứt.
Sách lịch ơi là sách lịch, thì ra là ghi lại lịch sử.
Gốc gác nhà họ Hách Liên sâu, biết một ít bí mật, vương tộc không chấp nhận mà lại tham lam gốc gác của họ, bấy giờ mới dùng nhà họ Khúc làm lớp ngụy trang để nuốt chửng và tiêu diệt.
Ngặt nỗi lịch sử vẫn được nhớ kỹ.
Sở dĩ Khúc Hà Nhĩ đưa sách lịch cho A Điêu vì sách lịch này là ghi chép của nhà họ Hách Liên thế thôi nhưng bên bị liên lụy còn dính líu tới A Điêu nhiều hơn.
Khúc Giang Nam thật tò mò, cũng cầm qua xem, xem xong thì ấn mi tâm, nhìn về phía A Điêu: “Vậy giờ em tính làm gì?”
Con nhóc này khổ quá.
A Điêu để lộ vẻ cay đắng, máy móc đọc đi đọc lại ghi chép bên trên: “Ba quân tử Đường Tống đời đầu tiên nằm trong top 100 bảng con cưng của trời trong lịch sử mấy ngàn năm của đời đầu đã kết bái làm anh em khác họ, tình thâm ý trọng, từng là tấm gương kết nghĩa lúc bấy giờ.”
“Anh trưởng Trường Đình Quân xuất thân từ tộc quân nhân là tộc họ Lang Gia trong Tam Quốc, tên là Lang Gia Trường Đình, tư chất tự nhiên siêu việt, tôn quý bất phàm, từ năm 15 tuổi đã đứng đầu bảng con cưng của trời chưa từng rớt hạng, 20 tuổi vào cấp đại Linh Vương, thống trị trong cùng cấp, là quân tử ngời ngời có một không hai trong lịch sử tộc người lúc bấy giờ.”
“Xếp thứ hai trong ba anh em là Ẩn Linh Quân tên Trần Khuê từ tộc họ Trần từng bần hàn một thời. Tộc họ Trần từng là phe cánh cấp cao, cũng từng huy hoàng, nhưng họ lại khốn đốn vì bên phe cánh suy tàn do thời loạn thế. Tố chất tu luyện của người tên Trần Khuê này không phải hàng đầu, từ đầu không vào bảng con cưng của trời, nhưng do tài hoa xuất sắc, bác học hơn người, không gì không biết, được ca ngợi là kho báu của nền văn minh đương đại; từng khẩu chiến với nước Liệt Tần và Nam Tống trong đợt văn đàn vì Đường Tống, đoạt số vận văn minh cho Đường Tống; hơn nữa đạo đức đoan chính, nói sao sẽ làm vậy, được tú tài thời bấy giờ ủng hộ, thanh danh cực cao; cho dù tu vi không cao, nhưng cũng đứng thứ mười trong bảng con cưng của trời; thậm chí còn phát triển phục hưng tộc họ Trần, trở thành giai thoại trong một thời.”
(P5)
“Em út Côn Luân trong ba anh em từng là ăn mày, được Trường Đình cứu trong cuộc gặp gỡ tình cờ như là có duyên, sau này đi theo sau hắn. Vì không tên không tuổi nên Trường Đình đặt tên cho gã là Côn Luân, ngụ ý Côn Luân Mỹ Ngọc, lại ghi họ là Lang Gia, tạo cho một danh tính là em vợ. Người tên Côn Luân này có tính tình quái gở, không thích tiếp xúc với người khác, kiệm lời thận trọng hành động; tuy nhiên bàn về phong thái tu luyện lại được ca ngợi là con cưng của trời sáng thế. Trường Đình từng nói nếu cho Côn Luân mười năm hẳn gã có thể đạp phá 9 tầng trời, càn quét Vực Ma Quỷ. Đúng như dự đoán, Côn Luân từng dùng ba năm tu hành nhập cấp Sao Trời, sáng tạo đạo bia cấp Linh Vương; sau khi vào tới đại Linh Vương thì một mình giết vào hang quỷ, vào sao ra vậy không mảy may tổn thương. Do nước Đường Tống không có Tông hoàng, yếu hơn nước Liệt Tần và Nam Tấn, thế là một mình gã sáng lập Lộc Sơn, dẫn số vận cho Linh tu Đường Tống, đứng tại đỉnh cao Tam Quốc, được xưng là Tông hoàng Đường Tống đời đầu tiên; tuy nhiên gã lại mang vẻ ngoài tót vời khó phân biệt nam nữ, có người từng thấy bèn nói có thể viết cả châm ngôn về ba Quân.”
“Bàn về phong thái con cưng của trời, Trường Đình đứng đầu bảng, Côn Luân xếp thứ hai, Ẩn Linh hạng 10. Lúc ấy Đường Tống gom Linh tu và số vận nền văn minh cùng một chỗ, đứng ở vị trí thống trị Tam Quốc nhờ có ba người này.”
Má ơi trong 100 người con cưng của trời toàn Tam Quốc mà Đường Tống chiếm hai vị trí hàng đầu và một thứ mười, bởi vậy mới đủ sức thống trị.
“Nhưng nói về tư thế, có Trường Đình sẽ không còn ai là đấng quân tử nhất thế gian, có Ẩn Linh sẽ không còn ai là tài tử nhất thế gian; mà có Côn Luân lại không còn ai là mỹ nhân nhất thế gian, e chỉ có Thiên nữ mới có thể cùng sánh vai.”
Lúc đầu đọc được cái này, A Điêu cảm thấy có khi mình đã hiểu lầm Trần Khuê làm trai bao siêu việt này, nào ngờ được ông cụ tổ quá ư đáng gờm, thật sự có bản lĩnh, có khi đầu óc Trần Tốn kế thừa từ Trần Khuê.
Càng đáng giật mình khi người sáng lập Lộc Sơn thật sự biết Trần Khuê, hơn nữa còn phải gọi là anh hai.
Ngon quá, liệu cô có thể leo lên dựa vào mối quan hệ này và gọi người sáng lập mỹ nhân tuyệt thế là ông bác ba?
Ông bác ba là mỹ nhân hạng nhất có một không hai khắp Tam Quốc đời đầu tiên, là cái dạng hơn sạch cả nam lẫn nữ, thành ra nhận ông bác ba này sẽ không lỗ.
Hèn gì đạo bia đầu tiên ông ấy sáng tạo ra được gọi là Lang Gia.
Có điều A Điêu đọc thêm một lát đã chửi ** má, ông bác ba này có thù với Trần Khuê.
Anh em trở mặt, huyết hải thâm cừu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT