Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Cho dù dì cả biến thành vua xác sống thì vẫn là người thuộc phái yêu thương em gái mình. Đoán chừng đồng ý với đề nghị của A Điêu thành ra cô ấy không nói dông dài, cuốn lấy người ta rồi dịch chuyển ngay, thẳng thừng xuất hiện ở khu xoáy nước bên kia.

Có lẽ những người có chỉ số IQ cao đều như nhau, bày mưu rồi hành động, nói làm là làm.

Thành thử muốn Khúc Giang Nam sống lại, Khúc Hà Nhĩ cực kỳ thận trọng từ tìm chỗ đến làm vật liệu. Cố tình chọn vực nước U Lan vì cô ấy là Xác Sống Linh Vương, có cảm ứng thần sầu đối với Tia Chiếu Mặt Trời giống như ma quỷ. Hơn nữa suy cho cùng cô ấy cũng có cấp tiểu Linh Vương, khi bọn Vảy Trắng hãy còn nhìn chằm chằm nơi biên giới, cô ấy đã tìm được vực nước U Lan lắng đọng một lượng lớn Tia Chiếu Mặt Trời chân chính.

A Điêu rất giỏi suy ngược lại, Tia Chiếu Mặt Trời có thể thúc đẩy biến dị là cách duy nhất để người chết sống lại trước Đạo Xác Sống Linh. Mỗi tội con đường khó nhằn tợn, Khúc Giang Nam tranh thủ cục diện và thực lực bản thân tới mức tối đa để có được năng lực hồi sinh Khúc Hà Nhĩ, nhưng Khúc Hà Nhĩ đứng ở vị trí cao hơn muốn tạo nền tảng tốt hơn cho em gái mình.

Không phải con người không phải ma quỷ, vĩnh viễn không thuộc về một đạo nào, sao cô ấy đành lòng cho được.

Tuy nhiên lối suy nghĩ của cô ấy lại mạnh mẽ, cũng uyên bác, biết tới hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời thành ra có ý định này.

Có điều rủi ro rất lớn.

“Dì cả ơi, dì muốn dùng thân thể mình hấp thu đám vật chất Ngày Mặt Trời này nhưng những chấm sáng lại thiếu tính linh, tốt nhất là dì thẳng thừng cắn nuốt như Thú Ngày Mặt Trời khi đó. Thành ra dì ẩn núp lâu đến vậy vì muốn bắt nó, sau đó lợi dụng cơ thể vua xác sống chuyển đổi, truyền đám vật chất Ngày Mặt Trời ẩn chứa tính linh tới cơ thể sư phụ.”

“Ngặt nỗi chung quy tính sát thương của nó cũng đáng sợ, thật ra dì không nắm chắc cho lắm.”

“Bên con vừa đúng lúc có món đồ có thể áp chế vật chất Ngày Mặt Trời.”

A Điêu nhìn thấy trận lớn hồi sinh trước mắt, trận lớn hồi sinh Khúc Hà Nhĩ khi trước là do Khúc Giang Nam làm, có điều bấy giờ chiêu này trong tay Khúc Hà Nhĩ lại có cấp bậc vượt xa Giang Nam, số lượng tài nguyên không chỉ thua nhau một số thứ.

(P1)

Chẳng qua A Điêu lại không hiểu rõ cái chuyện hồi sinh này cho lắm, chưa kể chính cô còn không cần tới.

Bởi vì giả thử cô chết đi, chết tức là chết, xong hết mọi chuyện, đừng bàn tới ai hồi sinh lại ai.

Nhưng lỡ như bên cô có người chết đi… có vẻ cô không có suy nghĩ nhất thiết phải liều mạng để làm người ta sống lại, chủ yếu cô không có ai gần gũi đến vậy.

Cho nên cô chỉ liếc thoáng qua, kế đó miệng nhỏ đã nói liến thoắng một lần nữa.

Khúc Hà Nhĩ vốn nhìn tâm trận đang lưu trữ huyết thống Khúc Giang Nam, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, ngặt nỗi lời bô lô ba la bên người quá lâu đã làm cô ấy phải quay đầu lại.

A Điêu như nhìn thấy được một người mặc áo choàng xanh cũ cầm ô bước ra từ trong làn sương sớm có nắng ban mai trong cơn mưa phùn Giang Nam tháng ba tháng tư, có dòng nước nhỏ giọt trên ngói mái hiên, đầu tường điểm sắc xanh đậm quanh co.

Tuyệt cho một vua xác sống, không dữ tợn khủ ng bố thì thôi, còn trưng ra được một phong thái mềm mại lả lướt làm ai nấy nhìn vào cũng phải thay lòng đổi dạ; đôi mắt không còn để lộ ra bản chất xác sống, kìa sắc hồng ngọc đầy mỹ lệ đã giảm bớt, để lại đôi đồng tử ướt át chực giọt mưa ẩm đọng lại trên mặt lá chuối.

Hờ hững, thanh lịch, mát mẻ, tình thơ ý họa.

Mẹ kiếp.

Một chị gái như vậy mà đám chó họ Khúc phải xuống tay cho được.

Cả gia tộc tâm thần hết rồi.

Vua xác sống mê người là thế nhưng tốt nhất là vua xác sống đừng nói lời nào.

“Nhóc ồn ào thật.”

A Điêu: “?”

Tại sao tôi lại ồn ào! Không phải vì tôi đang muốn móc nối tình cảm với dì à! Bộ tôi ôm đùi dễ lắm chắc?

Còn sợ dì nuốt chửng tôi nữa đấy.

Dì không hiểu thì thôi đi, còn chửi tôi à.

Hừ!

Móng vuốt trong lòng A Điêu đã đập xuống đất bộp bộp, nhưng bề ngoài cô lại nhu nhược uất ức: “Được rồi ~~ Người ta không nói nữa, chung quy dì có muốn cái này nữa không.”

Khúc Hà Nhĩ không để tâm tới giọng nói giả tạo của cô, thẳng thừng vươn tay: “Lấy ra.”

Dì không thể đối xử tốt với tôi tí à?

(P2)

A Điêu lập tức nghe theo, dùng chân chó dâng lên một đám hoa mình vớt được trong hồ: “Thật ra người ta không biết đây là cái gì nữa nhưng nó thật sự đã ngăn chặn Chấm Sáng Ngày Mặt Trời đó.”

Không biết Khúc Hà Nhĩ Bóc Lột này có nhìn ra hay không.

Nhận lấy được những bông hoa này, Khúc Hà Nhĩ xem xét, suy nghĩ hồi lâu, lông mày dần dần giãn ra: “Là Lan Linh Bóng Trăng.”

A Điêu: “Lan Linh Bóng Trăng là gì?”

“Tuy thiên thạch ngoài vũ trụ đáng sợ nhưng sức sống của thế giới là vô hạn. Năm đó Tia Chiếu Mặt Trời giáng xuống, tộc Người không thể thoát khỏi, hoa cỏ và thực vật cũng tuyệt chủng, nhưng theo thời gian dần trôi, cuối cùng cũng có một loại thực vật duy nhất có thể cộng sinh trong khu vực Ngày Ăn Mặt Trời được sinh ra, được gọi là Lan Linh Bóng Trăng.”

“Có điều nó rất thưa thớt, vừa xuất hiện là bị ma quỷ cắn nuốt ngay trong đời đầu tiên. Do khu vực có hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời chỉ có ma quỷ mới sống được, bên tộc Người thường tránh đi cho nên chưa từng có ai chiếm được nó.”

A Điêu tò mò: “Vậy sao lại có ghi chép?”

Khúc Hà Nhĩ bặt thinh một hồi mới cho hay: “Chưa chắc tộc Trời không làm được chuyện tộc Người không làm được.”

Cho nên ghi chép về Ngày Mặt Trời và Bóng Trăng lấy được bên tộc Trời.

“Làm sao dì biết?”

“Trong đạo Xác Sống Linh Vương có truyền thừa liên quan.”

“...”

Đáng gờm thế, hay là mình cũng chuyển sang đạo Xác Sống Linh Vương đi.

A Điêu nghe mà thèm, càng cảm thấy cái đùi Khúc Hà Nhĩ này đáng giá để ôm: “Dì ơi, dì thật tốt với con, bí mật cỡ đó mà còn nói cho con nghe, người ta cảm động quá.”

“Ta không nói nhóc sẽ không hỏi?”

“...”

Vẫn còn xài xể cô ồn ào, chê bai cô bép xép hoài không dứt.

“Ta muốn bắt đầu, nhóc đi ra ngoài đi.”

Đây là lệnh đuổi khách cũng là sự tự tin của Khúc Hà Nhĩ Đối với bản thân. Cô ấy có nắm chắc để Khúc Giang Nam sống lại thành công cũng như để cô ấy tránh được đạo xác sống.

A Điêu không kháng cự, chung quy người ta đã đủ sức ăn sống tiểu Linh Vương đó, không cần tí cống hiến của cô.

Có điều...

“Dì cả ơi, vậy dì còn đói không?” A Điêu có chỗ tính toán, không thể không ám chỉ người dì cả thân thiết này.

(P3)

Khúc Hà Nhĩ quay đầu nhìn cô lần nữa chực như đang đánh giá một tên ranh con tự tìm đường chết.

A Điêu bị nhìn mà nổi cả da gà, lặng lẽ ôm lấy cột trụ bên cạnh, giấu nửa người đằng sau đó và nói dè dặt: “Người ta không nói tới bản thân mà là… bên cả đám lão già nhìn kiểu gì cũng không tha cho một nhà ba người chúng ta đâu.”

Mối quan hệ này phát triển rồi.

Một nhà ba người.

Ba ngọn nến lung linh*?

*Nghĩa gốc là Cát Tường Tam Bảo: một bài hát về gia đình như bài ba ngọn nến lung linh Việt Nam mình ấy. Mọi người lên Youtube gõ tên bài hát là ra.

Biểu cảm của Khúc Hà Nhĩ giống như một người cổ hủ không thiết thực nhìn thấy vũ nữ thoát y múa cột.

Có thể làm cho một vua xác sống hàng ngày trưng khuôn mặt hệt tấm quan tài lộ ra biểu cảm thế này, Bồn Cầu cảm thấy người chân chính đáng sợ vẫn là Điêu Điêu nhà mình.

“Nhóc muốn gì?”

“Con nghĩ là… Không phải con tính toán chi li đâu, thực chất tiểu Linh Vương bị dì ăn tươi chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, bị kéo ra chỉ vì muốn xử con và Lộc Sơn, không chừng bên kia đã sớm tính toán dùng một đổi hai, thậm chí mấy tên già bên kia còn thấy bàn tính này mang lại lợi nhuận ầm ầm. Có điều tên này hấp tấp tới chứng minh đầu óc không ổn lắm… Ăn hạng người thế này sẽ ảnh hưởng tới trí thông minh của dì đó, không phải chúng ta cần bổ sung thêm nhân sâm lâu năm thuần khiết à? Chung quy nhà người ta đây có truyền thống học giỏi, nằm không đã có thiên phú của Sách Văn Minh. Đã theo đạo xác sống rồi, chả lẽ dì không muốn có một quyển Sách Văn Minh bảo vệ cơ thể sao?”

Toàn là những người văn hóa, dùng ngôn từ chính trực đánh thẳng vào điểm yếu.

A Điêu bẻ giọng tao nhã nói rõ ưu và nhược điểm, một bộ dáng thuần túy suy nghĩ vì dì cả, có điều trong lặng lẽ, cô đang quét qua phần tinh thần của Khúc Hà Nhĩ.

Phát hiện người ta không có phản ứng.

Hả? Phần tinh thần của mình oách xà lách vậy? Hay là dì ấy nhận ra nhưng vì thật sự yêu thương mình nên mới cưng chiều mình đây?

Bồn Cầu: “...”

Lại bắt đầu cho trí tưởng tượng bay xa rồi.

Khúc Hà Nhĩ không lên tiếng, A Điêu cảm thấy thái độ của dì cả giống như người cổ hủ rung động tấm lòng người phàm, để cho người lao động chuyên nghiệp làm nghề thiếu đứng đắn tự tới cửa nhà tự đề cử làm ăn với mình… Tiếp tục cởi?

(P4)

Được rồi, vậy mình sẽ tiếp tục.

A Điêu theo đó ngắn gọn đưa ra kế hoạch của mình.

Một đường này ăn thiệt tới cỡ đó làm cô nuốt không trôi cục tức, nhất định phải gây chuyện khiến vương tộc đổ tí máu, song còn phải xem mức độ gây sự ra làm sao đã.

Xem Khúc Hà Nhĩ Khuỷu có bằng lòng phối hợp hay không.

Tuy nhiên cô đoán chừng đối phương sẽ bằng lòng vì có thể lập trường đôi bên chưa hẳn đã như nhau nhưng lại ở trong một tình hình tương tự nhau: đôi bên đều là mối đe dọa mà vương tộc không cách gì chấp nhận nổi.

Chưa kể ai cũng là những người có trí tuệ và văn hóa cao, nghe đàn ca đã hiểu nhã ý.

Rất nhanh Khúc Hà Nhĩ quay sang, nói thật thong dong: “Có.”

“Cảm ơn dì cả, dì cả thật xinh đẹp, là tuyệt thế mỹ nhân, chụt chụt chụt.” A Điêu mừng như điên, bỗng nhiên xông tới ôm Khúc Hà Nhĩ, sau đó một giây đã chạy trốn mất dạng.

Chạy nhanh hơn cả ma.

Khúc Hà Nhĩ: “?”

Nhìn A Điêu biến mất ở lối vào trong nháy mắt với ánh mắt tối tăm, cuối cùng cô ấynhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Lá gan nhỏ như vậy mà vẫn muốn làm thân, không gì ngoài việc muốn chinh phục mình.

“Lòng có mãnh hổ vẫn ngửi lấy hồng hoa*.”

*Lòng có mãnh hổ vẫn ngửi lấy hồng hoa: Câu gốc trích từ “In me the tiger sni||s the rose” của nhà thơ người Anh Sieg|ried Sassoon trong bài thơ “In Me, Past, Present, Future Meet”

Cô thì thầm.

Tuy nhiên cô dời mắt như thể cảm nhận được vũ trụ xa xôi.

Ngày Ăn Mặt Trời đang tới.

Trước thời hạn.

Có gì đó đang xảy ra tại bên ngoài vũ trụ hay tại thời gian và không gian nào đó?

Biến cố như vậy là điều bất thường.

.....

Thực chất A Điêu vẫn ngấp nghé Chấm Sáng Ngày Mặt Trời trong vực nước U Lan, ngặt nỗi xét đến nhu cầu của Khúc Giang Nam, món đồ này thích hợp với Khúc Hà Nhĩ hơn, thành ra cô không đụng chạm lợi ích của người ta.

Khi nào có thể tham lam, có thể tham lam đồ của ai, hay không thể nào ỷ vào sự ưu ái và thiếu chắc chắn của người khác để được đằng chân lân đằng đầu, toàn là chỗ khôn khéo nhất quán của A Điêu.

Bồn Cầu: “Cô đang rén chứ gì nữa.”

Làm nổi thì bày ra ba cái loại Long Ngạo Thiên đỉnh của chóp này nọ, tới khi chơi không lại bèn trơn tru quỳ xuống ôm đùi.

A Điêu: “...”

(P5)

Cô quyết đoán buông tha những lợi ích này, trước tiên cần phải rời khỏi nơi này. Song cô đã nhận ra ngay được sự khác thường khi vừa định ra khỏi vực nước U Lan.

Kỳ lạ thật. Sau khi phần tinh thần của cô hoàn toàn thức tỉnh, biển tinh thần đã rộng lớn và mạnh mẽ hơn, cho nên dù cô không phải ma quỷ hay vua xác sống nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được một số hình ảnh kỳ lạ nào đó.

Giống như Ngày Ăn Mặt Trời đang đến?

Lạ thế, tới sớm à, chỗ nào làm chuyện bậy rồi?

Trong lòng A Điêu thấy là lạ nhưng rồi cô lập tức nghĩ ra mình có thể nhận được bao nhiêu lợi ích từ nó đầy thiết thực: không thay đổi kế hoạch với Khúc Hà Nhĩ, tuy nhiên vẫn thay đổi được một số chi tiết, đoán chừng người này cũng cảm nhận được và có thể hiểu ý.

Vậy thì tiếp theo sẽ…

A Điêu trốn trong vòng xoáy vực nước, giải phóng phần tinh thần và quét qua.

Khúc Hà Nhĩ là vua xác sống, tinh thần bản thân không theo hệ tâm linh, nhưng ông già Ngư lại có. Không biết phần tinh thần có thể giấu được Khúc Hà Nhĩ của mình có giấu nỗi ông già đáng gờm này hay không.

Hả? Không có ở đó?

Mẹ kiếp, ông già này bỏ chạy rồi?

Vô tình vô nghĩa! Hừ! Trở về thắp hương cúng bái cho ổng luôn!

Tuy nhiên A Điêu cũng biết nhất định đã có gì xảy ra.

Thông thường những tiểu Linh Vương này đều có chỗ trấn thủ, không dễ dàng được phái đi, bằng không chỉ một tiểu Linh Vương thôi là đã giải quyết được chuyện biên giới.

Mỗi giai cấp đều có quy tắc của mỗi giai cấp.

Cô cẩn thận lia nhanh xung quanh, phát hiện không có tiểu Linh Vương nào nữa, bèn chui ra, gấp gáp trốn đi và gửi tin nhắn bí mật cho Trần Tốn.

Ý là để cho anh hay chuyện lời nguyền.

Trần Tốn: “Cơ thể chính của anh niêm phong trong phòng thí nghiệm, tin tức không lộ ra ngoài; máy giám sát của Trần Dương đã bị theo dõi cho nên hiện tại anh đã thay thế màn hình giám sát, đối phương sẽ cho rằng nó vẫn còn hôn mê. Anh cũng thay đổi số liệu y tế bên Trần Nhiên, tạm thời có thể giấu một thời gian. Em cần bao lâu?”

A Điêu nghĩ trong đầu: Anh ta đã có chuẩn bị chứng tỏ biết được mình có thể giải quyết lời nguyền từ lâu, tất chứng minh anh ta cũng sớm hay tới chuyện của lão đạo sĩ. Có lẽ anh ta còn biết nhiều hơn cả mình.

(P6)

A Điêu tính toán thời gian hẹn với Khúc Hà Nhĩ và cảm ứng hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời, không trả lời ngay, thay vào đó chỉ nhắn lại cho anh về tin tức và thời gian của hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời.

Bên kia, Trần Tốn với tư cách là một người không tu luyện, nhận được tin tức như vậy đã cau mày, có điều cũng tỏ tường A Điêu muốn lợi dụng chuyện này.

Nhanh thế, 24 tiếng thôi.

Đoan chắc nó có kế hoạch và hình như đang ám chỉ cho anh hay.

Vậy thì anh cũng có thể lợi dụng chuyện này... Sau khi hai anh chị em cắt đứt cuộc gọi, mỗi người tự đi chuẩn bị.

.....

Trâm Xanh bất tỉnh, A Điêu lập tức dịch chuyển tức thời đến một khu vực bí ẩn giữa biên giới rộng lớn và lôi cô giáo ra.

“Chấm Sáng Ngày Mặt Trời quá khủng khiếp.”

Nhìn vết thương của Trâm Xanh thê thảm tới mức không nỡ nhìn, A Điêu lấy Lan Linh Bóng Trăng ra xua đuổi Chấm Sáng Ngày Mặt Trời giúp cô ấy. Xua đuổi một đợt rồi, đại khái xác định đã ngăn chặn được tổn thương của nó, lúc này cô mới bắt đầu khuấy động Trận Dịch Chuyển, cuối cùng cất kỹ cơ thể chính của Trâm Xanh, tiếp đó như có điều suy nghĩ, cô viết một tờ giấy nhỏ nhét vào lòng bàn tay cô giáo.

Cuối cùng khởi động trận.

Lúc này tại Lộc Sơn, ông già Ngư đã trở về và đang trông coi cái gì đó trong cấm địa bí ẩn, ông đã phát hiện, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.

Trận Dịch Chuyển tại nơi ở của ông? Bấy giờ ông chỉ chia sẻ với Trần A Điêu và Trâm Xanh.

Nên là…

Xoạt!

Ông dịch chuyển về nhà, liếc mắt thấy ngay Trâm Xanh bị thương nặng đang hôn mê.

Từ Ngư Huyền Cơ +1 sao năng lực niệm!

Ngư Huyền Cơ sa sầm nét mặt nhưng rồi khuôn mặt giãn ra rất nhanh, cục diện không tệ.

Người ta sắp chết tới nơi rồi mà bảo không tệ lắm?

Tại sao, bởi vì Trâm Xanh chỉ có một vết thương, và vết thương đã được bịt lại.

“Ngày Mặt Trời? Bóng Trăng? Xem ra có kỳ ngộ rồi.”

(P7)

Ngư Huyền Cơ liếc mắt đã thấu hư thực, nắm chắc chữa trị được vết thương, hơn nữa Trâm Xanh còn được đưa về chứng tỏ Trần A Điêu thoát vòng vây, là người đưa Trâm Xanh về.

Điều này minh chứng cho tình hình đã chuyển biến tốt đẹp triệt để.

“Con nhóc thối sợ chết này không trở về vì còn muốn gây chuyện, có khi muốn trả thù vương tộc... Lá gan lớn ngần này ắt lời nguyền đã được giải quyết, thế thì cứ tùy nó thôi.”

Ngư Huyền Cơ vô tâm, sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của người thừa kế, tuy nhiên tới khi ông định chữa trị vết thương cho Trâm Xanh đã nhìn thấy tờ giấy.

Mặc dù vô đạo đức nhưng ông tò mò lắm, thành ra ông tự nhủ: Lỡ như viết cho mình thì sao, cứ xem chút đã.

Ông lấy tờ giấy ra nhìn tới và ngay lập tức trợn mắt.

Bởi vì nó được viết thế này.

- Cảm ơn cô Trâm Xanh vì đã cứu mạng, A Điêu cảm động tới rơi nước mắt. Có câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha, từ nay về sau cô là cha em, sau này em sẽ làm trâu làm ngựa, nguyện đốt giấy để tang cho cô.

- Nhân tiện nói luôn cô giáo có một cơ thể thật tuyệt vời.

Cố ý không đề cập đến ông, để ông khó chịu, con nhóc thối này.

Từ Ngư Huyền Cơ +1 sao!

Ngư Huyền Cơ xụ mặt, lén nhét tờ giấy trở lại, miệng hừ lạnh: “Con chó đối xử khác biệt, con rồng bé ác độc tiêu chuẩn kép.”

Gặp mấy sư phụ thì cay nghiệt bắt bẻ chửi thề ** má chứ.

Gặp mấy cô giáo xinh đẹp thì bày ra đủ loại êm dịu như nước, đốt giấy để tang.

Có điều... cuối cùng Ngư Huyền Cơ vẫn nở nụ cười.

Cười rồi, ông ấy bắt đầu lịu địu chuyện chính lần nữa.

Tình hình gần đây không đúng, sợ có chuyện gì lớn xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play