*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xong rồi, đây chắc chắn không phải là sự ngẫu nhiên, đối phương trăm phần trăm là nhắm về phía mình.

Chuyện đã thế này thì cô chẳng thể tự nhủ để an ủi bản thân được nữa, A Điêu lập tức đạp xe nhanh hơn.

Nhìn thấy bộ dáng rõ ràng là đang muốn bỏ chạy của A Điêu, Chương Trình vốn cũng đang đạp xe liền nheo mắt lại.

Cô ta quả nhiên là phát hiện ra mình!

Chương Trình cũng tăng tốc độ đuổi theo.

Hai người một trước một sau đạp xe nhanh như bay trên con phố đã dần ít người đi, gió ào ào thổi tung mái tóc cô, nhưng nội tâm A Điêu đang vô cùng hoảng sợ.

Người này có thể định vị cô?

Di động của cô chưa từng có rời khỏi người, như thế nào mà đối phương có thể xác định được vị trí của cô chứ?

Trừ phi, đối phương dùng máy bay theo dõi loại nhỏ không người lái để điều tra hành tung của cô từ trên cao.

Thiết bị như vậy có giá trị ít nhất cũng là năm vạn tinh tệ, phù hợp với trình độ tiêu phí của Tưởng gia, không kỳ quái chút nào, nhưng dùng nó để đối phó với một tay mơ như cô vậy thì đã quá để mắt đến cô rồi.

Người này sợ là một sát thủ chuyên nghiệp.

A Điêu lập tức dùng Bluetooth kết nối với điện thoại của bản thân, bấm gọi một dãy số. Cô báo quan, báo tên phòng làm việc của Tư Mã Châu Lăng Thành.

“Đúng vậy, có một người tên Chương Trình, tôi biết gã ta có liên hệ với một phú hộ trong huyện Kỳ Sơn, tôi có tình cờ nghe được quan bộ đầu ở địa phương chúng tôi đã từng ngẫu nhiên nói qua. Nhưng tôi phát hiện ra gã vẫn luôn bám đuôi theo dõi tôi từ trong khách sạn, không biết có phải là do tôi tình cờ phát hiện gã sử dụng thân phận giả hay không nữa. Đúng vậy, Lý Tứ, là cái tên giả gã đang sử dụng. Hiện tại, gã ta đã phát hiện tôi bỏ chạy, nên vẫn đang đuổi theo tôi… Vâng, hãy xác định vị trí của tôi, tôi hiện tại…”

Lời của A Điêu còn chưa kịp nói xong, cô bỗng nhiên quay đầu lại, bên trong con ngươi hiện lên bóng đèn xe đang dần phóng to… Rầm, một tiếng động lớn vang lên.

Trong phòng làm việc Tư Mã Châu, nhân viên tiếp tân đột nhiên nghe được tiếng vang lớn như vậy. Là một người có dày dặn kinh nghiệm, cô lập tức phán đoán là có tai nạn xe cộ, hơn nữa cái người báo án này hẳn đã bị xe tông phải, bởi vì cô vừa nghe được tiếng va chạm của vỏ xe kim loại với chiếc xe đạp từ đầu bên kia.

Người báo án đã bị ám sát rồi?

Nhân viên tiếp tân trực tiếp báo cáo việc này lên trên, vụ án này rất nhanh được báo lên cho những quan viên trong Bộ dưới trướng Trần Nhiên, người bên trong người tự nhiên là được Trần Nhiên giao phó trọng trách trước, nên biết sách lược hiện tại đã thay đổi, không điều tra ma linh nữa, mà lập tức truy lùng những người khả nghi. Lúc này, bỗng nhiên có người báo lên một vụ án như vậy, lập tức khiến cho nhóm quân sư chú ý.

“Hẳn không phải là băng nhóm phạm tội kia, nếu không thì sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

“Phỏng chừng là có phát sinh vụ án lẻ, nhưng cũng không thể để đó mà không xử lý, nếu không sẽ rất dễ dàng làm rối loạn những bố trí trước mắt.”

Trần Nhiên đương nhiên cũng biết điều này, đáy mắt ông trở nên sâu thẳm. Ông giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói: “Mặc kệ người báo án đã chết hay không, thì cũng phải bắt được hung thủ, nếu không dư luận sẽ càng trở nên nghiêm trọng, ngược lại chúng ta cũng có thể dùng nó để khôi phục lại một phần danh tiếng nhất định. Hơn nữa, chúng ta có thể nhân cơ hội này dùng để bứt dây động rừng.”

Mọi người nhìn lẫn nhau.

Rất khả thi.

Thế nhưng cũng không thể là người của bên bọn họ ra tay, nếu không sẽ gây ra phản ứng domino với bên phủ Thứ Sử, rất dễ phá hư kế hoạch tối nay, làm ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, như vậy…

Ánh mắt Trần Nhiên đảo qua cấp dưới đang điên cuồng so sách và bài trừ những điểm đỏ trước mặt, ông trầm ngâm hai giây, rồi nói: “Gửi nó cho sở Đoàn Luyện của Lăng Thành, giao cho người bên kia hành động đi.”

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

A Điêu không chết, hai ba giây trước khi sắp bị xe tông phải, cô có nghe được tiếng gió truyền đến từ ngõ nhỏ bên cạnh.

Xe huyền phù loại kém, không chạy trên mặt đất, còn phát ra thanh âm rất nhỏ, lúc nó vụt ra khỏi đường quỹ đạo định sẵn từ trong ngõ nhỏ, cô gần như không nhận thấy được gì. Nhưng trong ngõ nhỏ thường có hướng gió cố định, bỗng nhiên lại bị đổi hướng, nhờ ngũ cảm của cô đã trở nên nhạy bén hơn qua một lần tẩy tủy cùng những kinh nghiệm được trau dồi rèn luyện từ nhỏ ở trong hoàn cảnh tách biệt, nên lúc ấy cô đã nhận ra được. Trong nhắm mắt bản thân sắp bị đụng phải kia…

Cô lập tức nhảy xuống khỏi xe đạp, rơi xuống đất lộn mèo mấy vòng, điện thoại cũng bị bay đi ra ngoài, nứt thành nhiều mảnh nhỏ. Cô dùng hai tay bảo vệ đầu, sau khi ngã xuống đất liền xoay người đứng dậy, nhảy vào một đường tắt khác.

Mới vừa rồi, nếu cô không nhìn lầm, người lái xe kia chính là Tưởng Xuân.

Cái tên chó đẻ này vậy mà lại tự mình chạy tới, xem ra là nhất định muốn chiếm được vật dẫn linh khí trong cơ thể cô.

Đây là lần đầu tiên cô sâu sắc nhận thấy được thế giới này đã thay đổi, sự trở lại của linh khí này khiến những người có dã tâm bừng bừng đã dần trở nên điên cuồng!

A Điêu rất nhạy bén, cô lựa chọn một đường tắt nhỏ hẹp nhất, nơi mà xe huyền phù không thể bay qua được, bên trong cũng có rất nhiều rác rưởi, nên chỉ có thể chạy bộ đi qua.

Tưởng Xuân đã dùng xịt một ít thuốc bên trong xe, để tiêu hủy tất cả mọi dấu vân tay lưu lại, để tránh việc bản thân lưu lại dấu vết bị phía quan sai điều tra được, mà xe huyền phù này cũng được đăng ký dưới thân phận giả hiện tại của hắn.

Phần đuôi đã sớm được chuẩn bị tốt, hắn lần này nhất định phải lấy được vật dẫn linh khí kia, chỉ như vậy hắn mới có hy vọng thi đậu vào trường Kim Lăng được!

Đuổi theo!

Tưởng Xuân có dã tâm, từ nhỏ đã hiếu thắng, nên cũng rèn luyện sức khỏe khá tốt, hắn nhanh chóng đuổi theo. Còn Chương Trình thì lại lựa chọn đi vòng qua từ con đường bên sườn, tốc độ của gã còn khủng bố hơn, so nhanh gấp ba lần tốc độ của Tưởng Xuân, gã định chặn lối ra ở bên đầu kia con hẻm!

Nhưng trong lòng Chương Trình lại suy nghĩ: Nhìn động tác cùng tốc độ phản ứng vừa rồi của cô ta, có nơi nào bình thường như những gì họ điều tra được từ trước chứ, rõ ràng là cô ta nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Nếu như lúc trước Tưởng Xuân không nói dối, và tư liệu cũng không sai, thì chính là trong khoảng thời gian gần đây, cô ta có hấp thu linh khí cải tạo thân thể.

Cô ta quả nhiên là có vật dẫn khí linh!

Chương Trình nheo lại mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng mờ.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Bên trong ngõ nhỏ không có đèn đường nên vô cùng tối tăm, nhưng A Điêu lại nhanh chóng lao qua, thân ảnh mạnh mẽ như môt con khỉ, dần dần vứt bỏ Tưởng Xuân ở phía sau, nhưng điều đáng sợ chính là ở cuối lối ra của con đường tắt phía trước lại có người tới.

Phía trước, bồn cầu đã thông báo với cô Chương Trình đã biến mất khỏi phạm vi cảm ứng lúc đi đường vòng. Nhưng nó lại vừa mới nhắc nhở, thuyết minh gã đã cách cô tối đa là 100 mét.

Trong con hẻm tối tăm hẹp hòi, khắp nơi đầy chướng ngại vật, cả hai người cũng đều chưa nhìn thấy rõ đối phương, nhưng điều đó không ngại bọn họ có thể nhận thấy được tiếng bước chân của người kia.

Lúc nhẹ lúc nặng…

Cho đến khi…

Xoạt! Khi Chương Trình bỗng xuất hiện để đánh lén, giơ đồ bấm móng tay thiếu chút nữa là cắt dứt yết hầu của người phía trước, nhưng lại phát hiện khuôn mặt kinh ngạc và run rẩy của đối phương cũng không phải là A Điêu.

Tưởng Xuân!

Người mà gã đuổi theo chặn bắt lại là Tưởng Xuân?!

Vẻ mặt Chương Trình trở nên tối tăm, còn Tưởng Xuân thì lại lỡ lời chất vấn: “Như thế nào lại là anh? Cô ta chạy mất rồi? Không có khả năng, đây là một con ngõ thẳng, chẳng lẽ cô ta trốn bên trong những đống rác đó?”

Hắn nóng lòng muốn quay lại tìm kiếm những đống rác rưởi đó, nhưng Chương Trình lại bỗng xông ra ngoài, Tưởng Xuân nhìn thấy Chương Trình nhặt lên một cây gậy trúc cách đó khoảng 5 mét, sau khi chạy lấy đà mượn lực trực tiếp nhảy vọt lên trên nóc nhà bên cạnh.

Đậu móa?!! Trần A Điêu kia đã chạy thoát như vậy sao?

Không thể nào, cô ta là con khỉ sao?

Trên nóc nhà, Chương Trình thấy được một cây gậy trúc khác, liền biết phán đoán của bản thân là đúng. Lúc gã liếc mắt, quả nhiên liền nhìn thấy một bóng người đen gầy đang phóng nhanh trên nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy qua các khoảng cách giữa ngõ nhỏ, hơn nữa cô ta còn nhảy lên những căn nhà cao hơn, không ngừng di chuyển từ nóc nhà này tới nóc nhà khác.

Rất linh hoạt.

MD, nhiều năm rồi gã chưa từng con mồi nào lại giảo hoạt khó giải quyết như vậy.

Chương Trình bật cười, rồi bắt đầu tăng tốc đuổi theo.

A Điêu quay đầu lại nhìn thấy Chương Trình đang đuổi theo, trong lòng cũng tan nát: Thật muốn mệnh mà, một phú hộ nhỏ nhoi như Tưởng gia thì chiêu mộ được một tên sát sút như keo con chó* này ở đâu chứ.

Keo con chó

A Điêu vừa chạy vừa nhảy điên cuồng để trốn thoát, sau khi cô nhảy qua bốn năm nóc nhà, phía trước… Căn nhà cuối cùng trước mắt cách mái hiên dưới chân cô tận bảy thước.

Làm thế nào để nhảy tiếp đây?

Chương Trình ở phía sau cũng thấy được, đang muốn lại gần bẻ gãy của cô, bỗng nhiên… Xọet!

Cô gái này bỗng biến mất.

Cô nhảy xuống.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Mẹ nó, cô ta điên rồi?!

Đống nhà ở lúc đầu thật ra cũng không cao lắm nên có thể dùng cây gậy trúc mượn lực để nhảy lên trên nóc, nhưng những tòa nhà bên này lại không có cùng độ cao như vậy. Bọn họ đã không ngừng nhảy qua các mái hiên của những tòa nhà cao hơn, căn nhà trước mắt này có tận bốn lầu, độ cao của nó cũng gần bằng mười lăm mét.

Nếu nhảy xuống…

Chương Trình lại không nghe được tiếng vang lớn lúc rơi xuống đất, nhưng lại nghe thấy được chút động tĩnh rất nhỏ… Gã lập tức tiến lên nhìn xuống, thì thấy được tấm chắn được may bằng vải dệt đặc thù của cửa hàng ở tầng một vẫn còn đang rung lên dữ dội. Cô gái kia đã nhảy xuống đất, còn quay đầu lại giơ ngón giữa về phía gã, rồi tiếp theo băng qua con đường vắng vẻ hướng tới cửa hàng tiện lợi rực rỡ ánh đèn phía đối diện.

A!

Cô ta cho rằng chạy tới chỗ đông người thì gã sẽ không dám động thủ à?

Chương Trình cười lên giận dữ, ngay sau đó cũng nhảy xuống.

Lúc A Điêu tiến cửa hàng tiện lợi, cửa lớn phát ra tiếng chào mừng, sau đó hai người phục vụ cùng năm vị khách hàng trong tiệm đều sửng sốt.

Rốt cuộc A Điêu thoạt nhìn rất chật vật.

A Điêu quay đầu lại nhìn thân ảnh Chương Trình đang đuổi theo tới đây, trên mặt cũng không hoảng sợ, ngược lại cười lạnh: Đây là một cửa hàng tiện lợi bình thường sao? Đây là một trong những địa điểm được bên quan sai bố trí tập kích.

Phải nói, 13 khu vực điểm đỏ, như thế nào mà cô có thể xác định đây là điểm bố trí của qua sai chứ, lỡ như là người của băng nhóm tội phạm thì sao?

A Điêu đã tính toán qua, những điểm mà cô đánh dấu cũng không phải đánh cho có. Mỗi một chỗ cô đều quan sát qua rất kỹ, hiềm nghi cuối cùng chính là những khu vực có điểm đỏ nằm ở vị trí tương đối bí ẩn chủ yếu được dùng che lấp hành tung đó. Những địa phương như cửa hàng tiện lợi này, kỳ thật là để tiện quan sát hoàn cảnh toàn diện hơn, ngoài ra cũng có trẻ con sinh sống ở gần đó phụ cận.

Cửa hàng tiện lợi quá điển hình, chẳng giống phong cách giảo hoạt của lão cẩu Trần Nhiên kia chút nào, có tám chín phần mười là nơi ngụy trang bố trí của bên phủ Thứ Sử kia.

Vì vậy lúc còn đang chạy trốn, A Điêu đã quyết định chạy tới chổ này để trốn tránh. Lý do mà cô khiêu khích Chương Trình lúc truớc chính là để dẫn dụ đối phương lại đây.

Dám động thủ ở đây chính là muốn tìm đường chết, phủ Thứ Sử tuyệt đối không để bụng gã rốt cuộc là người của Tưởng gia hay là sát thủ, bắt được liền sẽ bị xử lý như một kẻ khả nghi.

Cho nên… A Điêu ước gì gã sẽ đuổi theo tới đây, bởi vì người của bên chính phủ rất nhanh sẽ tới bắt người.

Mà những người trong cửa hàng tiện lợi này đều là đối tượng công lược cấp thấp trong tin nhắc nhở của bồn cầu, muốn đối phó với một Chương Trình cũng chẳng là vấn đề to tát gì.

Ánh mắt của A Điêu lại đảo qua những người này, điểm bố trí ngụy trang này thật sự rất tốt, không lộ ra một chút sơ hở nào.

Cô tốn chút thời gian mua một ít lẩu Oden* rồi mang tới cái bên nhỏ bên cạnh.

(Lẩu Oden: một món lẩu tự phục vụ của người Nhật Bản. Linh hồn của món lẩu Oden chính là nước dùng dashi được nấu từ tảo bẹ kombu, cá bào hana katsuo và nước tương lạt Ushukuchi.)

Lẩu Oden

Không đến một lúc sau, Chương Trình cũng đi vào.

Người này cũng thật chuyên nghiệp ghê, ấy thế mà vẫn bình tĩnh tự nhiên gọi một ít món ăn, sau đó bưng mâm đồ ăn… Bình tâm tĩnh khí ngồi ở trước mặt A Điêu.

Khi gã vừa muốn ngồi xuống, A Điêu liền chủ động nói với nhân viên cửa hàng: “Chị ơi, đây là một tên lưu manh, gã vẫn luôn theo dõi em, chị có thể báo quan giúp em được không?”

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc, Chương Trình cũng không nghĩ tới A Điêu sẽ chủ động như vậy, vì thế cười cười, bất đắc dĩ nói: “Bé ngoan, đừng cáu kỉnh, thật ngại quá, em ấy là bạn gái của tôi, đang giận dỗi cãi nhau với tôi.”

Đậu moá!

Người có khả năng làm sát thủ quả nhiên là không tầm thường.

A Điêu bỗng thay đổi tư thế, ngang ngược kiêu ngạo nói: “Cãi nhau? Nếu anh còn xem em là bạn gái, vậy anh nên dỗ em.”

Chương Trình có chút kinh ngạc, nhưng liếc thấy vẻ mặt hoài nghi của nhân viên cửa hàng và những khách hàng khác cũng đang chú ý về phía này, không thể không tiếp tục mỉm cười nói: “Anh đương nhiên là muốn dỗ dành em rồi, cục cưng của anh, chúng ta về nhà trước được không?”

Gã vừa nói xong liền muốn ôm lấy vai A Điêu dẫn cô đi.

A Điêu lại thối lui một bước, nhíu mày, hờn dỗi làm trò trước mặt mọi người: “Vậy thì chuyển cho em 52,000* tinh tệ trước đi đã.”

(520: trong tiếng trung đọc là ‘wǔ èr líng’, đọc đồng âm với ‘anh yêu em – wǒ ài nǐ’)

Chương Trình: “?”

A Điêu: “Những cặp tình nhân nhà người ta cãi nhau đều như vậy, hơn nữa anh còn lớn tuổi hơn em nhiều như vậy, không phải cần sủng em nhiều hơn sao? 52,000 đều không cho, anh còn có phải là đàn ông không chứ! Không đúng, anh mà được xem là lão già à!”

Nhận được từ Chương – lão già 29 tuổi – Trình +282!!!!

Ôi trời, cuối cùng đã mở miệng, lợi hại nha, không hổ là đối tượng công lược cấp thấp, thật nhiều lông dê đó.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Mẹ kiếp!!

Chương Trình đã sớm biết con nhỏ thúi này không phải là kẻ có thể khiến người khác bớt lo, nhưng lại không nghĩ tới cô ta còn có thể lừa gạt mọi người như vậy. Mặc dù trong tay gã có không ít tiền, chỉ riêng số tiền công mà Tưởng gia để cho gã giúp đỡ việc này cũng đã lên tới sáu con số, nhưng nếu bản thân bị con nhỏ thúi này tống tiền lừa đi năm vạn như vậy, gã thật sự không cam lòng!

“Cục cưng à, số tiền này thật sự quá nhiều, em…”

A Điêu lấy tay che trái tim lại, tỏ vẻ khó có thể tin được mà nói: “Anh còn dùng đến máy bay không người lái để theo dõi hướng đi của em, giá của món đồ chơi kia ít nhất cũng là sáu con số, đó là hành vi phạm pháp và trái đạo đức. Em vốn tưởng rằng tình yêu của anh dành cho em là cố chấp điên cuồng, để có được em mà anh tình nguyện khiến bản thân thành kẻ điên kẻ dại làm việc trái pháp luật! Không nghĩ tới anh ngay cả việc bỏ ra 52,000 để dỗ em cũng không chịu? Trời ơi, rốt cuộc em là gì trong mắt anh vậy? Là gì chứ! Anh cũng chẳng phải là những tên quỷ nghèo trong túi không mấy đồng chỉ có thể ăn mì gói kia!”

Mấy khách hàng đang ăn mì gói: “…”

A Điêu vốn nghĩ rằng dù ít hay nhiều thì cũng có thể ‘nổ’ ra được tên của mấy vị ‘khách hàng’ này, để cô có thể tìm hiểu một chút về những người dưới trướng phủ Thứ Sử có chút hiểu biết, không nghĩ tới… Bánh bao thịt đánh chó.

Không thể nào, bình tĩnh như vậy? Tâm thái trâu thật.

A Điêu kinh ngạc, rồi Chương Trình lại tặng cho cô +58 niệm lực, nhưng rất nhanh gã liền bình tĩnh lại, lộ ra biểu tình sủng nịnh: “Được rồi, cục cưng, gửi cho anh số tài khoản ngân hàng của em, chờ tý nữa liền chuyển tiền cho em…”

A Điêu trực tiếp lấy ra mã QR trả tiền: “Anh lạc hậu ghê á, trực tiếp quét mã đi.”

Chương Trình: “…”

Trăm triệu không nghĩ tới làm một sát thủ giỏi ám sát như gã lại bị một con mồi nhìn như kẻ yếu nhất tống tiền ngay trước mặt mọi người.

Còn quét mã!

Tác giả có lời muốn nói:

A Điêu: Muốn lừa gạt tôi (lấy đầu tôi) còn không chịu bồi thường, người như vậy thì được xem sát thủ gì chứ?!

Chương Trình: Cô chỉ đáng giá 5 tệ 20 xu thôi.

Ồ, có dịch dinh dưỡng không? Hãy cho tôi nhiều nhiều tý nhé, dù sao thì tôi rất cần chúng trong giai đoạn đầu, cảm ơn.

Còn có cảm giác sảng khoái gì đó, sắp tới rồi. Hoàn cảnh của nữ chính khổ thì có khổ thiệt, nhưng cô sẽ từng bước trưởng thành hơn. Ngay từ đầu, bản thân tôi không thích để vai chính không làm mà hưởng, lấy được tài nguyên, nên tôi càng có thói quen để cho bản thân các cô ấy cố gắng tự lập. Có lẽ mọi người sẽ thấy như vậy là rất khổ, rất thảm, nhưng nghịch tập cũng thật sự rất sảng khoái. Sau đợt này, nữ chủ sẽ trưởng thành hơn trong cốt truyện ở học viện cùng sự nghiệp Địa Quật. Nữ chính không phải phế vật, không phải phế vật. Cô là tiểu yêu nghiệt ở các phương diện. Mọi người sẽ nhìn thấy quá trình một tiểu đạo cô nông thôn sẽ nghịch thiên quật khởi như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play