Ngày hôm sau, bốn giờ sáng Trịnh Bình đã ra khỏi giường, sau đó rón rén lu bù ở trong phòng bếp, sáng sớm bà phải đi ra ngoài bày quầy bán điểm tâm cho nên phải dậy sớm một chút để chuẩn bị. Động tác của bà vô cùng nhẹ nhàng, sợ sẽ ảnh hưởng đến Hứa Cẩm Vi đang ngủ say.
Đổi thành Hứa Cẩm Vi lúc trước, tất nhiên là không cảm giác chút nào, ngủ một giấc đến sáu bảy giờ, nhưng bây giờ Hứa Cẩm Vi đã nhanh chóng nghe thấy động tĩnh trong phòng,
hơn nữa đã tỉnh lại.
"Mẹ, con giúp mẹ nha?" Hứa Cẩm Vi vén chăn lên, thoải mái hoạt động thân thể một chút, tinh thần sảng khoái đi vào cái phòng bếp đơn sơ dùng tấm ván gỗ ngăn ra kia. Tối ngày hôm qua lúc cô đi ngủ đã dùng dị năng điều dưỡng thân thể, bây giờ cảm giác rất khỏe mạnh, dị năng hệ thủy dùng thật là tốt, đến huyết dịch trong cơ thể cũng có thể thanh lọc một lần. Mặc dù không thể thanh lọc hết tất cả mầm bệnh trong cơ thể nguyên chủ ngay lập tức, nhưng theo thời gian chắc chắn sẽ loại bỏ hoàn toàn.
Sở dĩ nguyên nhân Hứa Cẩm Vi bị béo phì như vậy đều là bởi vì khi còn bé uống đủ loại thuốc dẫn đến rối loạn hooc-môn bài tiết, sau khi cô điều chỉnh, hẳn là sẽ nhanh chóng gầy đi.
Hơn nữa sau khi tỉnh dậy, cô còn có trí nhớ của nguyên chủ để lại, điều này hiển nhiên có thể giúp đỡ cô thích ứng với cuộc sống ở niên đại này tốt hơn.
"Niếp Niếp, sao con tỉnh rồi? Không cần con giúp đâu, con ngủ tiếp đi, một mình mẹ làm là được." Trịnh Bình giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, vội vàng đuổi con gái đi ra ngoài, rất sợ cô bị đồ bẩn trong bếp dính vào người.
Chỉ thấy trong phòng bếp không lớn, đủ loại đồ vật để đầy, gần như là không có chỗ để chân, Trịnh Bình đang ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, cạo vỏ khoai lang trong bồn gốm sứ, trên hai bếp than đặt sát tường là hai cái nồi sắt lớn, trong nồi đang nấu cháo.
"Mẹ, con không buồn ngủ, con đến phụ mẹ nha!" Hứa Cẩm Vi kiên quyết không chịu đi ra ngoài, cũng đi lấy một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi ở cửa giúp Trịnh Bình gọt vỏ khoai lang.
Trịnh Bình khuyên mấy lần đều vô dụng, chỉ đành phải để mặc cô.
Có Hứa Cẩm Vi giúp đỡ, hiệu suất của Trịnh Bình tăng lên rất nhiều, bà cắt khoai lang đỏ được gọt sạch vỏ thành từng khối, bỏ vào trong nồi cháo hầm tiếp, mùi cháo khoai lang nhanh chóng bốc lên, Hứa Cẩm Vi rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.
Trịnh Bình thấy vậy thì cười, "Niếp Niếp, có phải con đói hay không? Cháo cải xanh cũng chín rồi này, mẹ múc cho con một chén ăn trước."
Trừ cháo khoai lang đỏ vị ngọt ra, Trịnh Bình còn chuẩn bị cháo cải xanh vị mặn nữa, mùi vị cháo cải xanh tương đối nhạt, nhưng Trịnh Bình dùng nước hầm xương để nấu nên khiến cho mùi vị của nồi cháo cải xanh bình thường này tăng vọt lên.
Hứa Cẩm Vi ăn ngấu nghiến hết một tô, lập tức ngẩng đầu lên dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trịnh Bình, thở dài nói: "Thật sự là quá mỹ vị!" So với người siêu dị năng hô mưa gọi gió ở thời kỳ Mạt thế, cô lại cảm thấy người có thể đem nguyên liệu bình thường làm thành món ngon vật lạ như Trịnh Bình mới làm người ta thán phục.
Hạt gạo bởi vì hầm một thời gian lâu mà trở nên vừa mềm lại nhuyễn, hơn nữa mùi hương ngọt ngào của nước hầm xương khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, Hứa Cẩm Vi ăn xong một chén lại muốn thêm chén nữa, vào lúc ăn đến chén thứ ba mới bị Trịnh Bình dở khóc dở cười ngăn lại, rất sợ cô bị đầy bụng.
Khoảng sáu giờ, cháo khoai lang đỏ rốt cuộc cũng được nấu xong, Trịnh Bình liền dời nồi, tô chén và lò than đá đến ngoài cửa.
"Mẹ, để con giúp mẹ!" Hứa Cẩm Vi lập tức tiến lên giúp bà.
"Không cần không cần, mẹ có thể làm được." Trịnh Bình nào chịu để con gái bảo bối của mình động vào, liền vội vàng tới cản.
Nhưng Hứa Cẩm Vi căn bản không nghe lời bà, tiếp tục giúp bà, mặc dù bây giờ cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nhưng sau khi thân thể được dị năng điều trị thì tố chất thân thể của cô cũng được nâng cao, làm việc tay chân rất là lưu loát, hoàn toàn không có dáng vẻ yếu ớt không có sức giống như trước, Trịnh Bình thấy thế thì trong lòng liền một trận thổn thức, cảm thấy được an ủi.
Hứa Cẩm Vi giúp Trịnh Bình dọn tất cả đồ vật tới cửa, lại đi qua, giúp bà xoa bóp bên trái thân thể . Cô sớm đã phát hiện, lúc Trịnh Bình dọn đồ, tay trái tựa hồ có vẻ không có sức lực, thân thể cũng có chút uể oải -- cô biết đó là nguyên nhân gì.
Lúc Hứa Cẩm Vi sáu tuổi, Trịnh Bình bởi vì bị tai nạn xe cộ bất ngờ, vốn có thể là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng cơ thể Trịnh Bình rất yếu, sau khi bị phải đụng một chút thì phản ứng cũng rất là mãnh liệt, ở nhà chịu đựng mấy ngày thì vẫn phải đi bệnh viện, không ngờ lại khám ra bệnh ung thư vú, cũng không biết đó là phúc hay là họa, hay vẫn là họa vô đơn chí.
Sau khi Trịnh Bình phẫu thuật cắt bỏ ngực trái để lại vết thương dữ tợn đáng sợ. Từ đó Hứa Quân liền không cùng Trịnh Bình chung phòng, người nhà họ Hứa lại chê bà liên lụy Hứa Quân, mỗi lần thấy bà đều phải châm chọc, khiêu khích mấy câu. Trịnh Bình vì thế mà rơi không ít nước mắt, nhưng mà người duy nhất có thể làm cho bà có thể ngẩng đầu lên ở nhà họ Hứa--- Hứa Quân chồng của bà---lại không bảo vệ bà mà ngược lại trong lúc Trịnh Bình dưỡng bệnh lại có liên lạc với vợ cũ.
Mỗi lần gặp mặt người nhà họ Hứa, trong miệng bọn họ không khen lấy một câu mà luôn mắng bà ham ăn lười làm, là người chỉ biết nằm đó hút máu Hứa Quân. Thân thể không lành lặn cùng với người nhà chồng nói những lời ác ngôn khiến cho Trịnh Bình vô cùng sa sút, về sau vẫn là chị em bạn của bà không nhìn nổi nữa, đến cửa khuyên bà làm buôn bán, nói cho cùng, vẫn là thực lực kinh tế quyết định địa vị gia đình, chỉ cần có tiền thì còn để ý lời nói của những người nhà họ Hứa sao?
Bây giờ chính sách dần dần mở cửa, có người gan hơn chút đều bắt đầu bày quán buôn bán. Trước kia cô bạn này của Trịnh Bình là cùng bà làm việc ở căn tin của công xưởng, từ bắt đầu bày quán buôn bán, không tới một năm đã đổi nhà mới, Trịnh Bình cũng không phải là chưa từng động lòng, chẳng qua là Hứa Quân không ủng hộ bà nên bà cũng dằn xuống.
Chẳng qua là tượng đất cũng có ba phần tức giận, hàng năm nhẫn nhịn chịu đựng, cho dù bản thân bà chịu được nhưng bà cũng không muốn để con gái cũng bị xem thường cùng. Có quyết tâm này, hơn nữa có sự ủng hộ của chị em bạn, lần này Trịnh Bình hạ quyết tâm muốn làm ăn, cũng quyết định muốn mua một chiếc xe ba bánh.
Loại xe ba bánh này có tên đầy đủ là "Xe đạp ba bánh chở hàng", dùng để vận chuyển bày quán buôn bán, nếu không sẽ không thể vận chuyển nhiều đồ đạc cần thiết để bày quán như vậy.
Nhưng mà thập niên 80, xe ba bánh như vậy là hàng hiếm, mua một chiếc có giá hơn hai trăm đồng, hơn nữa thủ tục xin cấp biển số cũng rất rườm rà, cho dù là xe cũ thì cũng phải hơn mấy chục đồng, cộng thêm đủ loại chi phí tinh tinh khác, cũng phải chạy mất một trăm đồng. Phải biết một tháng tiền lương của Hứa Quân chỉ hơn bốn mươi đồng, muốn mua một chiếc xe ba bánh dễ nói hơn làm? Nhưng mà lần này quyết tâm của Trịnh Bình vô cùng kiên định, không để ý đến sự phản đối và ánh mắt lạnh lùng của chồng, cứ thế vay mượn khắp nơi được tám mươi đồng, mua thành công một chiếc xe ba bánh cũ.
Chiếc xe này của Trịnh Bình là từ trong tay những người chuyên vận chuyển hàng hóa loại bỏ ra, không chỉ loang lổ vết rỉ mà tấm ván đệm dưới thùng xe cũng nứt ra, nhưng mà đối với Trịnh Bình mà nói thì những thứ này không là vấn đề, chỉ cần có thể đi là được. Sau khi bà nhận được xe, dùng giấm tỉ mỉ lau sạch các chỗ có vết rỉ, lại đệm thêm dưới thùng xe một tấm ván bền chắc, coi như tân trang đơn giản cho chiếc xe này.
Có xe, bà liền bắt đầu mỗi ngày dậy sớm nấu cơm, kéo đi lên chợ bán.
Ban đầu vì chuyện mua xe, Hứa Quân không biết đã cùng Trịnh Bình ồn ào bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là thấy bà thật sự kiếm được tiền, mới không nói thêm gì nữa, yên tâm để vợ kiếm tiền.
Có lẽ những người nhạy cảm và có năng lực sẽ luôn đau khổ hơn những người khác, con người Trịnh Bình tốt như vậy nhưng lại lấy phải ông chồng như Hứa Quân, phần đời còn lại của bà ấy trực tiếp bị ông ta liên lụy. Nghĩ đến tình tiết câu chuyện sau này, Hứa Cẩm Vi không khỏi cảm thấy đau lòng vì người phụ nữ vừa kiên cường vừa đáng thương này, ý muốn thay đổi tình tiết câu chuyện sau này càng thêm mãnh liệt.
-- Tuyệt đối không thể để cho Trịnh Bình đi vào con đường bi thảm trong sách!
Sau khi hai mẹ con dọn hết đồ lên xe ba bánh, Trịnh Bình dùng một cái chăn bông che tất cả lại rồi cột dây cố định xong mới nói với Hứa Cẩm Vi,
"Niếp Niếp lên đi, mẹ đưa con đến trường."
"Dạ." Hứa Cẩm Vi mang cặp sách, ngồi lên.
Vị trí của chợ Nhất Trung không tệ, chung quanh có một nhà máy dệt và một xưởng in, vì vậy buổi sáng sẽ có người đến chợ Nhất Trung bày sạp bán điểm tâm, có bánh bao, bánh tiêu và sữa đậu nành các loại, đủ mọi món ăn, tốn mấy xu là có thể ăn no. Trịnh Bình cũng bày sạp ở đó, mỗi ngày có thể thuận đường đưa con gái đến trường học, đỡ phải để con gái đi bộ hơn nửa tiếng mới đến trường.
Trịnh Bình đạp xe ba bánh đưa Hứa Cẩm Vi đến cổng trường, dặn dò cô mấy câu đại loại như cố gắng học tập rồi lại lấy ra một hộp cơm bằng nhôm, bên trong đựng bữa cơm trưa hôm nay của cô.
Hứa Cẩm Vi cẩn thận đặt hộp cơm vào trong túi xách rồi lại giúp Trịnh Bình tháo đồ trên xe xuống.
"Niếp Niếp, mẹ tự làm là được, con mau vào trường đi." Trịnh Bình không nỡ để con gái vất vả nên lại bắt đầu đuổi người.
"Mẹ, bây giờ mới hơn bảy giờ, trường học cũng không có ai, con đi cũng ngồi ở trong phòng ngẩn người, còn không bằng ở chỗ này chơi với mẹ."
"Con..." Trịnh Bình còn muốn khuyên nữa nhưng có khách tới.
"Bà chủ, hôm nay bán cháo gì a?" Người này mặc đồng phục công nhân màu xanh đen, là công nhân làm ở xưởng gần đây .
"Có cháo khoai lang và cháo cải xanh." Có khách đến, Trịnh Bình cũng không tiện nói chuyện với con gái nữa, vừa đáp vừa giở hai nắp nồi sắt lớn ra, bởi vì trên đường đi có chăn bọc kỹ nên lúc này cháo bên trong vẫn còn nóng hầm hập.
"Bà chủ, cháo cải xanh của chị thật là thơm a!"
"Ừm, được nấu từ nước hầm xương đó."
Lúc này mua thịt heo cần tốn phiếu thịt nhưng mua xương đầu heo và lòng heo thì không khó khăn như thế, trên cơ bản chỉ cần tốn mấy hào là có thể mua được không ít, cho nên Trịnh Bình dùng nước hầm xương đầu heo, lúc cháo cải xanh chín thì bỏ vào, khiến cho mùi vị của cháo càng trở nên thơm ngọt.
"Được, cho tôi một chén cháo cải xanh đi!" Công nhân đưa tiền và chén sứ tráng men cho Trịnh Bình.
"Được!" Đây là đơn làm ăn đầu tiên trong hôm nay, Trịnh Bình múc cho anh ta một tô đầy ắp.
Người nọ mới vừa cầm chén cháo thì không nhịn được hớp một hớp lớn, sau đó giơ ngón tay cái lên khen:
"Ồ ngon quá!"
"Cậu thích là được." Trịnh Bình cười nói.
"Bà chủ, đây là con gái chị à?"
Người nọ ăn cháo, nhìn cô bé ngoan ngoãn bên cạnh bày quán giúp Trịnh Bình, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này một hai đòi giúp tôi." Trịnh Bình trong miệng nói lời trách cứ nhưng nụ cười trên mặt thì lại không có cách nào che giấu. Trước kia bà bày quán không dám để con gái phụ giúp, sợ cô bị bạn học thấy được, bàn ra tán vào. Nhưng mà con gái hiểu chuyện như vậy, lại có cha mẹ nào không cảm thấy vui vẻ, trong lòng không tự hào chứ?
Nỗi lo lắng của Trịnh Bình cũng không phải là không có căn cứ.
Hứa Cẩm Vi ở trường học nhân duyên luôn không tốt lắm, bởi vì mập và lối ăn mặc quê mùa, hơn nữa thành tích học tập cũng không tốt, nên thường xuyên bị bạn học giễu cợt, ở trong sách, sau khi Trịnh Bình bày quán buôn bán ở kế trường học thì không biết chuyện này bị ai nói ra ngoài. Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc ai mới là Trịnh Bình nhưng việc này cũng không ngăn cản bọn họ giễu cợt Hứa Cẩm Vi.
Cô bé vốn đã tự ti lại nhạy cảm trở về khóc lóc kể lể với mẹ một trận, sau đó Trịnh Bình không tới nơi này buôn bán nữa.
Nhưng mà bây giờ Hứa Cẩm Vi lại không kiêng kỵ những chuyện đó, cô trực tiếp cuốn tay áo lên, giúp Trịnh Bình sắp xếp tất cả mọi thứ gọn gàng, lúc này mới xách cặp đi vào trường học.