An Cảnh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Em trai tôi là em trai tôi, còn tôi là tôi, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện, nhưng tôi biết hiện tại tôi là huấn luyện viên của cậu, tôi phải có trách nhiệm với cậu.”
Xung quanh rất yên tĩnh, An Cảnh có thể nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt của chàng trai, cùng tiếng thì thầm như thở dài của cậu: “Giá như tôi có một người anh trai như anh thì tốt rồi.”
——
Bệnh viện, trong một căn phòng đơn sáng sủa và sạch sẽ, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng dai dẳng.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nên người thanh niên nằm trên giường bệnh ngủ say, khuôn mặt tái nhợt hơi mím lại, hàng lông mi dài dày hơi run rẩy, lúc ngủ có chút bất an, mu bàn tay trắng nõn hiện rõ những đường mạch máu, lúc này đang ghim kim truyền dịch.
An Cảnh đứng bên giường lặng lẽ nhìn một lúc rồi quay người đi ra ngoài.
Khi Lâm Thanh Yến tỉnh lại sau giấc ngủ đã là hơn một giờ sau, tinh thần tốt hơn, đầu không còn choáng váng nữa, kim tiêm truyền trên mu bàn tay cũng đã được rút ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT