Cố Phi nhìn cái ót của thiếu niên, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt vốn lạnh lùng điềm tĩnh giờ lại ẩn chứa sự dịu dàng và trìu mến, như muốn làm tan băng.
Đứa bé trong ký ức của hắn luôn mặc bộ quần áo không vừa người còn giặt đến trắng bệch, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn vô cùng trong sáng rụt rè gọi anh là anh trai*.
*Ca ca.
Trong túi đứa nhỏ cũng chỉ có một viên kẹo mận, rõ ràng bản thân cũng rất muốn ăn, nhưng vẫn bằng lòng đưa cho hắn.
Cố Phi nghĩ, bây giờ đổi lại hắn cho đứa nhỏ kẹo, cho dù bây giờ đã trưởng thành, cho dù không nhớ rõ hắn, hắn cũng sẽ nguyện ý cưng chiều em ấy như một đứa trẻ.
Cố Phi ở trong phòng một lúc, vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, cổ tay đã bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm giữ, vừa quay người liền nhìn thấy Lâm Thanh Yến đang nằm trên giường với vẻ mặt rõ ràng như cũ. Đôi mắt trong sáng như khi còn nhỏ, nhìn hắn đáng thương nói: “Đừng đi, ngủ cùng tôi được không?”
Cố Phi nói được, sau đó vén chăn lên nằm bên cạnh thiếu niên, xoay người sang một bên kéo cậu vào lòng ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của thiếu niên như đang dỗ một đứa trẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play