Nước ấm nhỏ giọt dọc bàn và xuống sàn, Lâm Thanh Yến nhanh chóng nói xin lỗi và vội vàng lấy khăn giấy ra lau. Đôi mắt rủ xuống che đậy sự hoảng loạn.

Cậu gượng cười: “Thật xin lỗi, tôi quá bất cẩn.”

Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài rắn chắc xuất hiện trước mặt cậu, đỡ ly nước ngã trên bàn lên: “Không sao đâu, để tôi.” Giọng nói từ tính nhẹ nhàng, giống như một tia ma thuật, xoa dịu nỗi bất an trong lòng Lâm Thanh Yến.

Lâm Thanh Yến yên lặng nhìn Cố Phi trật tự dọn bàn.

An Dụ ngồi ở một bên còn đang ngơ ngác cầm điện thoại, không phải vừa mới chụp ảnh đứa nhỏ này sao? Sao lại dễ bị dọa hơn thỏ nhỏ nữa?

“Yến Yến, cậu không sao chứ?” Phản ứng của An Dụ có phần khoa trương, anh ta bước tới ôm vai thiếu niên, lo lắng nhìn cậu ảo não nói: “Cậu xem hai chúng ta lớn lên giống nhau như vậy, vừa rồi tôi chỉ muốn chụp ảnh cậu gửi cho ba mẹ xem, muốn hỏi bọn họ có con trai bị lưu lạc bên ngoài hay không.”

“Không sao đâu.” Tâm trạng của Lâm Thanh Yến đã trở lại bình thường, cười giải thích: “Tôi chỉ là không thích chụp ảnh. Vừa rồi đột nhiên nghe thấy, chỉ là không quen với âm thanh này thôi.”

“Ồ... Vậy là được rồi, tốt rồi.”

Cố Phi trầm ngâm nhìn bọn họ.

Cố Phi nói: “An Dụ, xóa ảnh đi.”

“Ừm...” Lâm Thanh Yến vừa mới nói không thích chụp ảnh, An Dụ ngoan ngoãn xóa ảnh. Chậc... đứa bé này ăn ảnh thật đấy.

Người phục vụ bưng đồ ăn đến, tình tiết nhỏ này trôi qua nhanh chóng.

Đêm đã khuya, Cố Phi gọi đều là đồ ăn thanh đạm, đương nhiên không có đầu thỏ cay hay não heo hoa hoa*, An Dụ không dám phản đối, sợ nói thêm một câu nữa Cố Phi sẽ đuổi ra ngoài

*Não heo nướng.

An Dụ nhiệt tình chào đón bạn nhỏ mới gặp: “Yến Yến, ăn nhiều một chút đi, xem đi cậu gầy quá, thịt cũng không bao nhiêu. Đồ ăn ở đây là ngon nhất Nam Thành, đừng khách khí với anh Dụ nha.”

Sự nồng nhiệt như thể anh ta mới là người chiêu đãi vậy.

“Đây, cho cậu cái đùi gà to này!”

“Vâng, cảm ơn anh Dụ.”

Cố Phi: “…”

Lâm Thanh Yến đã một ngày không ăn cơm thực sự rất đói bụng, vốn dĩ lúc đầu còn có chút câu nệ, nhưng khi cắn một miếng liền không dừng lại được, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng sáng lên.

Đồ ăn ở Tú Trân Trai quả thực danh bất hư truyền, tuy đều là món ăn bình thường nhưng hương vị ngon hơn những nơi khác rất nhiều, xem ra giá cao cũng hợp lý.

Khác với tư thế ăn uống hùng hổ của An Dụ, động tác ăn uống của thiếu niên rất tao nhã, cậu cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, má hơi phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ đang tập trung ăn uống.

Sau khi ăn được đồ ăn ngon, nụ cười thỏa mãn sẽ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó.

Chỉ cần ăn món mình thích đã thỏa mãn.

Cố Phi vốn không ăn nhiều, vẫn luôn im lặng quan sát Lâm Thanh Yến, dời tầm mắt không để lại dấu vết, dùng đũa gắp một cánh gà nhiều thịt đặt vào bát của Lâm Thanh Yến.

Với rất nhiều món ăn trên bàn, cậu bé chọn đĩa thịt gà nhiều nhất.

Cố Phi: “Ăn đi.”

Lâm Thanh Yến được thương mà sợ, vội vàng gật đầu cảm ơn rồi vùi đầu ăn cánh gà, khi có người dùng khuôn mặt lạnh lùng mang đồ ăn đến cho bạn, ân cần cho bạn ăn, sẽ không thể không dám ăn.

Lâm Thanh Yến lại ăn một cách thích thú.

Vẻ mặt Cố Phi cực kỳ hài lòng.

Nhị thiếu gia An hoàn toàn bị xem nhẹ trong lòng kinh ngạc, tối nay quả thực đã học được rất nhiều kiến thức mới, khi trở về phải nói cho anh cả nguyên đêm mới được.

An Dụ hắng giọng, “Anh Phi, em cũng muốn ăn cánh gà.”

Cố Phi như nhìn một kẻ ngốc liếc anh ta một cái, “Không có tay à?”

“...” An Dụ nhếch khóe miệng, hay lắm, thể hiện rõ cái gọi là tiêu chuẩn kép. Không sao, ưu điểm lớn nhất của anh ta là da mặt dày. “Em chỉ muốn ăn những gì anh Phi gắp cho em.”

Lâm Thanh Yến gần như phun ra thức ăn trong miệng mình ra.

Sở thích lớn nhất của Nhị thiếu gia An gia là bày ra dáng vẻ kệch cỡm này.

Cố Phi bị thả độc hồi lâu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng quai hàm đã căng chặt, gắp một cái cánh gà cho vào bát của An Dụ, gần như ép ra được chữ “ăn” giữa kẽ răng của mình.

An Vũ nhìn cánh gà trong bát, lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng, ôm ngực đau đớn, đó là cánh gà, đúng vậy, nhưng mà là phần khuỷu tay, là phần khó nhai nhất trên cánh gà.

“...” Những năm qua đã trao sai người.

An thiếu gia cuối cùng cũng hiểu được câu tự rước lấy nhục.

Với đôi mắt ngấn lệ, bắt đầu nhai khuỷu cánh gà.

Mà ở bên kia, Cố gia, người nhận ra niềm vui mới, bắt đầu gắp thức ăn cho Lâm Thanh Yến, mở ra chế độ cho ăn.


Cuối cùng sau khi ăn xong cánh gà, giây tiếp theo trong mắt Lâm Thanh Yến nhìn thấy một miếng cá khác, còn là phần thịt bụng cá mềm mềm không có xương cá, Lâm Thanh Yến ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang gắp thức ăn.

Cố Phi: “Ăn đi.”

Lâm Thanh Yến: “...Cảm ơn.”

Cảnh tiếp theo là Lâm Thanh Yến đắm chìm trong bữa ăn, Cố Phi im lặng nhìn cậu ăn, chỉ cần cậu ăn xong một món, sẽ thêm món khác vào trong bát, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.

...

Lâm Thanh Yến khổ không nói nên lời, chỉ có thể căng da đầu lên ăn.

Không biết tính toán có chính xác hay không, nhưng khi bụng đã no một nửa, Cố Phi cuối cùng cũng kết thúc việc cho ăn.

Cả quá trình, Cố gia không ăn dù chỉ một miếng, nhưng vô cùng hài lòng rót thêm một cốc nước ấm đưa cho Lâm Thanh Yến, kèm theo lời nhắc nhở ấm áp: “Buổi tối đừng ăn quá nhiều dễ đầy bụng.”

“Không được rồi, tôi no căng như muốn chết. Đi vệ sinh trước mới được!”

An Dụ no nê ôm bụng chạy vào tolet.

Lâm Thanh Nham không khỏi mỉm cười, hai tay cầm ly nước bắt đầu uống nước, người đàn ông trong tầm nhìn ngoại vi đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phím màn hình, như thể đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Trông có chút suy tư, mãi đến khi người đàn ông đặt điện thoại xuống, cậu mới vội vàng nhìn đi chỗ khác, uống một ngụm nước vào miệng gian nan nuốt xuống.

Bên tai tựa hồ vang lên một tiếng cười rất nhẹ, Lâm Thanh Yến vô thức nhìn Cố Phi, khuôn mặt vô cảm như cũ, khiến cậu hoài nghi mình nghe nhầm.

“Đi thôi.”

“Hả? Đi đâu?”

“Về nhà.”

Cố Phi nói xong đứng dậy, đôi chân dài đi ra ngoài, bước chân có chút chậm rãi, cho đến khi thanh niên phía sau đuổi theo, nghẹn thở nói: “Cố tiên sinh, cảm ơn vì đã mời bữa tối. Anh về nhà sao? Hành lý của tôi vẫn còn trong xe của anh, tôi sẽ đi lấy... “

Cậu chưa kịp nói xong thì người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng lại, và Lâm Thanh Yến người không kịp phản ứng, đập vào phần lưng rắn chắc của hắn, nói thêm: “...cái vali.”

“Không cần.”

Cố Phi xoay người, hắn cao 1m88, cao hơn Lâm Thanh Yến cao 1m78 nửa cái đầu nên hắn phải khom lưng, đối diện với đôi mắt có chút mê mang chả thiếu niên.

“Lâm Thanh Yến, về nhà với tôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play