Gia đình ông bà ngoại và cậu ở An gia hai ngày, An Thanh Yến cũng phải nhà hai ngày. Cả nhà cố gắng thuyết phục cậu chuyển về nhà nhưng cậu đã lịch sự từ chối.
Ba An và mẹ An không hiểu tại sao một hai phải sống ở nhà họ Cố. Có lẽ là vì ở quen, cảm thấy thoải mái hơn. Bọn họ cũng chỉ có thể tự an ủi trong lòng, chờ vết thương ở tay thằng bé tốt hơn thì sẽ trở về, cũng chỉ một hai tháng.
Màu vàng của hoàng hôn nhạt dần từ phía Tây, màn đêm buông xuống.
Cố Phi đích thân tới đón An Thanh Yến về, nhìn thấy người, liền phát hiện khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ bừng, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như say rượu.
Hắn hỏi An Cảnh đi cùng: “Uống rượu?”
“Vừa uống chút rượu trái cây, ai ngờ tửu lượng của em ấy không tốt, còn dễ đỏ mặt." An Cảnh đỡ An Thanh Yến vào trong xe, vỗ vỗ vai Cố Phi:"Chăm sóc em ấy."
Cố Phi không nói gì, chỉ là vẻ mặt kỳ quái đánh giá An Cảnh, ánh mắt đó khiến trong lòng An Cảnh tê dại, nhướn mày. "Làm sao? Ánh mắt này của cậu là có ý gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT