Ba tháng sau, Thượng Quan Dục tổ chức tiệc báo hỷ cùng ta.
Điều không ngờ là trong thời gian đó ta chưa từng nghe tin tức gì về việc cưới vợ của Giang Mặc ngôn.
Hôm diễn ra đại hôn, mười dặm hồng trang, trời trong xanh và khí trời quang đãng.
Ta nhìn gian phòng tân hôn lộng lẫy và cầu kì hơn cả kiếp trước, những kí ức đẫm máu lại lần nữa ùa về.
Đã đến lúc phải thanh toán tất cả mọi chuyện.
Giang Mặc ngôn không nhẫn nhịn được, hắn có thể giết cả gia tộc ta, nhưng lại không cho phép ta bỏ hắn mà lấy người khác, đúng là méo mó và cố chấp.
Hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành.
Đợi ta đội mũ phượng áo bào đỏ thắm bước vào đại sảnh, trước khi hành lễ, khăn trùm đầu đã bị vén lên.
Ta thấy Giang Mặc ngôn mặc y phục tân lang, trông gầy gò hơn, sắc mặt trắng không còn chút máu, có lẽ để môi có màu đẹp hơn, hắn đã tô son, trông rất khác lạ.
“Hôm nay là tiệc báo hỷ của ta và Thượng Quan Dục.”
“Người ngươi phải cưới Thầm Mộc Nhu.”
Hắn mang theo mừng rỡ, đưa tay sờ mặt ta,
“Nàng ghen rồi đúng không? Ta đã cho ả ta về doanh trại làm nô tì, giờ ta nghe theo nàng, nàng có phải sẽ quay về không?”
“Thượng Quan Dục thì sao?”
Hắn cười, có chút điên cuồng.
“Nàng lo lắng cho hắn, nàng thực sự muốn lấy hắn, nhưng nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn được nữa, giờ hẳn là hắn sắp chết rồi.”
Khi hắn nói những lời này, tim ta đau nhói một cái.
Ta không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của chàng ấy từ lần đầu gặp đến ba tháng chung sống này.
Ba tháng này, Thượng Quan Dục sẽ triệu ta vào cung hoặc đến phủ Sở gia gặp ta, lấy lí do bồi dưỡng tình cảm.
Chàng đa phần không nói năng gì, chỉ ngồi uống trà, đôi khi thân thể không khỏe thì sẽ ho, lúc ta vuốt lưng cho chàng, ta có thể cảm nhận được hắn có chút vui mừng.
Mỗi lần gặp mặt, chàng đều mang đến cho ta vài món đồ chơi mới lạ.
Nói với ta rằng trước kia chàng quen một mình, thêm một người nữa thì chẳng biết nói gì, hi vọng những món đồ này có thể khiến ta bớt buồn chán.
Đôi lúc ta thấy chàng lén nhìn ta, lúc ta nhìn sang thì chàng lại bình tĩnh dời mắt đi, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ta cảm thấy những ngày tháng tương kính như tân như thế này cũng không tệ lắm.
Tháng trước khi gặp thích khách, chàng còn đỡ một kiếm cho ta, bảo rằng những người này vốn muốn ám sát chàng, khiến ta bị liên lụy.
Có phải thân thể vẫn chưa bình phục hẳn sau lần trước hắn bị thương, nên Giang Mặc ngôn mới thừa cơ đắc thủ.
“Cẩm Hòa, hiện tại là tiệc thành hôn của chúng ta.”
Ta giơ tay vén mũ phượng và áo choàng xuống, thù mới hận cũ, sát ý không thể che giấu được nữa, rút thanh kiếm mềm trong tay áo ra, ánh mắt nhìn về phía hắn đầy căm giận
“Vậy thì dùng mạng của ngươi để tế vong phu.”
Ta vẫn luôn dùng nó để phòng thân, vốn là dùng để đối phó với hắn ta.
Hắn né người tránh đi, nhưng cuối cùng không phòng bị, lưỡi kiếm vẫn đâm trúng cánh tay hắn, hắn thở hổn hển, như thể không thở nổi, một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi ta.
“Vì hắn mà nàng muốn giết ta sao!”
Hắn vừa né tránh vừa nói:
“Hoàng thành này sắp có biến động lớn rồi, tam hoàng từ sẽ đăng cơ, đến lúc đó ta sẽ là tể tướng, dưới một người trên vạn người, tính mạng những người nhà họ Sở đều nằm trong tay ta, ở lại với ta, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta không muốn nói nhảm nữa, chiêu nào cũng là sát chiêu tấn công hắn ta.
Thấy ta nghiêm túc, hắn muốn khống chế ta, ngay khi sắp đánh rớt thanh kiếm trong tay ta, hắn đã quỳ xuống đất.
Kiếm trong tay ta đặt lên cổ hắn.
Võ công của ta tất nhiên chẳng thể sánh bằng Giang Mặc ngôn, nhưng nhang đốt trong đại sảnh này, ta đã cố tình đổi thành hương có vấn đề, ngửi lâu sẽ khiến người ta mất sức, mà người của ta tất nhiên đều đã uống thuốc giải.
Ta nhướng mắt lạnh lùng, lưỡi đao cứa vào cổ hắn một vết máu.
“Ngươi tưởng ngươi đã thắng, thì ra ngày hôm nay, ngươi mới là con cá trong chậu.”
Chương 17
Cha ta dẫn người từ ngoài tràn vào.
Lũ người Giang Mặc Ngôn dẫn theo nằm ngổn ngang trên đất.
“Bắt hết bọn chúng lại, toàn là lũ phản quốc thông địch.”
“Ngươi làm sao phát hiện được?”
Trước đó ta đã bảo cha đi điều tra Giang Mặc Ngôn có câu kết với nước Tấn hay không.
Tội Sở gia ta thông địch ở kiếp trước quá sức kỳ quái, cho dù có người có thể bắt chước chữ viết của cha ta,Thẩm Mộc Nhu đã lấy trộm con dấu của cha ta thì con dấu của Tấn quốc trên phong thư kia lấy từ đâu ra?
Nếu không phải chết một lần rồi thì dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được.
Dù sao thì cha của Giang Mặc Ngôn cũng đã chết khi giao tranh với nước Tấn.
Giang Mặc Ngôn thông địch với nước Tấn, lại chính là kẻ đã giết cha mình.
Để giành lấy quyền lực, quả thực hắn có thể làm mọi thứ.
Cha ta đứng trước mặt hắn, đánh cho hắn một bạt tai như trời giáng.
“Ngươi có đối mặt được với Giang huynh không! Còn dám câu kết với nước Tấn.”
“Giả nhân giả nghĩa.”
Giang Mặc Ngôn khinh thường cha ta,
“Nếu không phải người lập mưu hãm hại cha ta để cha phải chết ở ngoài quan ải, sau đó lại cướp công của cha ta thì làm sao người có thể làm tướng? Người nuôi ta chẳng qua chỉ để trả nợ mà thôi.”
Những lời hắn ta nói khiến cho ngay cả một người kiệm lời như cha ta cũng bật cười.
“Dẫn người vào cho ta, tra khảo cho đàng hoàng, bắt hắn khai thật.”
Đến lúc tên kia bị lăng trì được ba trăm nhát dao thì cuối cùng cũng chịu khai.
Những lời hắn ta đã nói trước đó đều là để lừa Giang Mặc Ngôn, những binh lính kia cũng chỉ là một đám đào binh được mua chuộc bằng tiền, sau đó cùng nhau nói dối để lừa Giang Mặc Ngôn.
Niềm tin bấy lâu nay đã sụp đổ, Giang Mặc Ngôn vẫn không chịu tin, thậm chí còn mặc kệ thanh kiếm treo lơ lửng trên cổ, liên tục lắc đầu, làm chảy không ít máu.
Hắn ta nói tên đó bị cha ta tra tấn nên mới nhận tội.
Ta rút kiếm lại, còn chưa biết có tội hay không thì nếu như hắn ta cứ chết thế này thì tiện cho hắn ta quá.
Ta tát hắn ta một cái.
“Ngươi chính là kẻ vô học, không cam lòng vì có người khác tương trợ thành danh, bằng chứng đơn giản của một người nước địch đã khiến ngươi dễ dàng tin rằng cha ta là kẻ tiểu nhân vì muốn danh lợi mà nhẫn tâm hại huynh đệ.
Thực ra ngươi mới chính là kẻ tiểu nhân, nếu như cha ta thực sự hại cha ngươi, cha ta sao lại sẽ nói với hoàng thượng rằng cha ngươi đã lập công gì, để cha ngươi được truy phong?
Ông ấy sẽ chiếu cố ngươi trong nhiều năm như vậy sao?
Ông ấy hẳn nên nhổ tận gốc mới đúng, ngoài ngươi ra, nhà họ Giang còn ai nữa?
Những năm nay vì ngươi, có đôi khi cha mẹ còn bận tâm hơn cả ta, chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim yếu đuối của ngươi. Vậy mà ngươi đang làm gì, ngươi câu kết với nước địch, muốn hại mạng của Sở gia ta?”
Ta lại tát hắn một cái nữa, “Vì ngươi, mẹ ta còn đặc biệt học làm món bánh hoa quế mà ngươi thích nhất, mẹ ta ngày thường mười ngón tay còn không đụng đến nước.”
Tiếp đó lại tát một cái, “Vì vết sẹo trên người ngươi, ta đã tìm khắp nơi để tìm thuốc, thế mà ngươi lại dùng nó để cứu một nữ tử khác.”
Tiếp tục tát một cái, “Ngươi đã là người của Thượng Quan Dục, vậy mà lại giết chàng ấy.”
Tiếp tục tát thêm một cái, “Vậy mà ngươi đã gi//ết bọn họ.”
Thêm một cái nữa, “Còn muốn ta làm kỹ nữ.”
Cuối cùng.
Đối xứng.
Khuôn mặt của hắn bị ta đánh đến nỗi không còn như xưa, sưng phù không ra hình dạng, hắn ngước mắt nhìn ta,
“Hóa ra cảnh chúng ta thành thân trong giấc mơ đó là sự thật.”
Nói rồi hắn lại vừa cười vừa khóc,
“Ít nhất thì hôm nay nàng sẽ không lấy Thượng Quan Dục.”
“Ai nói ta chết rồi?”
Trên khuôn mặt lạnh như băng, Thượng Quan Dục mặc trang phục cưới màu đỏ, tay cầm trường kiếm, trên thân kiếm vẫn còn vài giọt máu, gió thổi tung mái tóc đen dài sau lưng hắn.
Thấy chàng ta không sao, ta mừng rỡ chạy tới, nắm lấy tay hắn rồi nhìn trái nhìn phải.
“Cẩm Hòa, đừng lo lắng, những tên vô dụng đó không làm gì được ta.”
Giang Mặc Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, nhìn hắn tiều tụy, nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi vẫn chưa chết.”
“Lừa gạt ngu xuẩn, chỉ có kẻ ngốc mới tin thôi.”
Thượng Quan Dục bảo mọi người nhanh chóng xử lý tình hình bên ngoài sảnh đường thành thân, rồi ngay tại đó bái đường cùng ta.
Hắn còn lệnh cho người canh giữ Giang Mặc Ngôn cẩn thận, chờ đến khi bái đường xong, Giang Mặc Ngôn phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm đi.
Sau khi bái đường, Thượng Quan Dục đi xử lý những việc còn lại.
Chương 18
Giang Mặc Ngôn vì cấu kết với địch, dẫn giặc vào kinh đô, đã bị xử tự tử hình, tru di tam tộc.
May mắn thay, phụ thân ta đã điều tra ra từ lâu quan hệ mờ ám giữa địch nhân và Giang Mặc ngôn, và phát hiện ra những động thái khác thường.
Đã phái binh đi trước bắt giữ được phần lớn người Tấn quốc.
Tấn quốc không những chẳng chiếm được lợi mà còn tổn thất không ít quân lính.
Lần này Lục Hoàng tử cũng liên quan, hắn ta cho rằng theo kế hoạch của Giang Mặc Ngôn có thể giết được hoàng đế và Thượng Quan Dục.
Hắn ta đăng cơ một cách thuận lợi.
Giờ đây hắn ta cũng bị trọng tội, ngay cả Hoàng hậu cũng không bảo vệ hắn ta được, mà bản thân Hoàng hậu cũng khó giữ mình.
Hoàng thượng phế truất thân phận Lục hoàng tử, giáng xuống làm thứ dân rồi đưa đi đày ở Ninh Cổ Tháp.
Hoàng hậu bị phế thành cung phi, trong họ ngoại của bà ta không ít người tham ô nhận hối lộ, trước đây không xử lý được, lần này tất cả sâu mọt đã bị xử lý.